Saved Font

Trước/232Sau

Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 70: Tra Nam Hoàng Đế: Kết Thúc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thời gian chớp mắt trôi qua, Ngôn Cảnh Tắc giữ đạo hiếu cho Thái Hoàng Thái Hậu sắp phải kết thúc.

Thời điểm mới vừa cùng Ngôn Cảnh Tắc đính ước, Sở Đình Tu kỳ thật vẫn luôn cho rằng, sau khi Ngôn Cảnh Tắc giữ đạo hiếu ba năm, y sẽ hai bàn tay trắng.

Rồi ba năm qua đi, Ngôn Cảnh Tắc sẽ hoàn toàn không cần y nữa, thật ra lại yêu cầu một vị Hoàng Hậu ôn nhu hiền huệ, yêu cầu một Thái tử ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc dù lúc trước Ngôn Cảnh Tắc thật sự có cảm tình với y…… Nam nhân đều là có mới nới cũ, ba năm qua đi, cũng cũng chỉ thấy tân nhân cười, đâu nghe người xưa khóc.

Bộ dáng y cũng chỉ như vậy, lấy thân phận của Ngôn Cảnh Tắc, muốn tìm một nam nhân như thế nào cũng là chuyện đơn giản.

Nhưng sau đó… Sau khi Ngôn Cảnh Tắc giúp y chắn đao, y phát hiện mình nghĩ sai rồi. Đến bây giờ, y càng vô cùng tin tưởng điểm này.

Ba năm trôi qua, bệ hạ vẫn không có ý tứ muốn thu lại binh quyền trên tay y, còn đề bạt những tướng lãnh đối với y trung thành và tận tâm.

Trước khi tuy y được coi là đứng đầu quan võ, nhưng cũng chỉ là cái danh hào, hiện tại thì không giống vậy, y thật sự đã khống chế binh quyền thiên hạ. Vì thế, còn từng có không ít người buộc tội y. Nhưng bệ hạ hoàn toàn không thèm để ý, một lòng đứng về phía y, sau đó không ai dám làm như vậy nữa.

Rồi sau đó nữa… Người ta chậm rãi hình thành thói quen.

Bệ hạ chưa bao giờ muốn cướp lấy quyền lợi của y, còn chuyện cảm tình có mới nới cũ…… Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Ba năm qua đi, bệ hạ nhà y một chút ý tứ phiền chán y cũng không có, thật ra lại càng ngày càng dính người!

Sở Đình Tu thường thường cảm thấy mình có điểm ăn không tiêu.

Tỷ như hôm nay, biết được y muốn xuất cung, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Ngươi lại muốn xuất cung? Ta và ngươi cùng đi!”

“Bệ hạ, ta chỉ là đi qua cấm vệ quân bên kia nhìn xem……” Sở Đình Tu nói.

Y kỳ thật cũng là muốn cùng bệ hạ ở bên nhau, nhưng là…… Lần trước bệ hạ đi theo y đến quân doanh, thế nhưng bắt y thay áo giáp ở quân doanh rồi thế này thế kia……

Y cự tuyệt không được bệ hạ nhà y, cho nên đáp ứng luôn, nhưng xong việc lại cảm thấy cực kì thẹn.

Hơn nữa bệ hạ luôn quấn lấy y như vậy, hiện tại quan hệ của bọn họ, nên biết đều đã biết, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ chung quy cứ quái quái.

“Ta đây liền đi theo ngươi đến cấm vệ quân bên kia nhìn xem, thuận tiện cưỡi ngựa thả lỏng một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc lúc ban đầu đối với chuyện Sở Đình Tu đi quân doanh chưa bao giờ quản qua, thẳng đến lần nọ, hắn tâm huyết dâng trào đi theo.

Mấy tên đó ở trần luyện quyền là sao thế này? Bọn họ thế nhưng còn ở trần tìm Sở Đình Tu luận bàn!

Mấy tên tướng sĩ trẻ tuổi ánh mắt nhìn thấy Sở Đình Tu đều sáng lấp lánh là sao thế này? Bọn họ còn e thẹn lúc ẩn lúc hiện bên người Sở Đình Tu!

Mấy tên chưa gì cứ đi tới kề vai sát cánh với Sở Đình Tu là sao thế này? Bọn họ thế mà còn nói với hắn trước kia cùng ăn cùng ngủ với Sở Đình Tu thế nào!

Ngôn Cảnh Tắc đi một chuyến, đánh nghiêng một cái lu dấm.

Hắn cũng biết, chính mình ăn dấm như vậy không hề có đạo lý, nhưng hắn chính là nhịn không được làm một chén lại một chén dấm.

Hơn nữa…… Tướng quân nhà hắn soái như vậy, có bản lĩnh như vậy, ngày nào đó bị người khác theo dõi thì làm sao bây giờ?

Nguyên chủ kia khốn kiếp, dám hạ dược tướng quân nhà hắn!

Ngôn Cảnh Tắc kiên trì muốn đi theo. Sở Đình Tu từ đáy lòng không có biện pháp cự tuyệt bệ hạ nhà mình, chỉ có thể mang Ngôn Cảnh Tắc cùng đi.

Hai người cưỡi ngựa, dưới sự bảo vệ của thị vệ, một đường đi vào đại doanh cấm vệ quân. Mới vừa tới gần, cửa đại doanh liền mở ra, lại có không ít người ra hành lễ nghênh đón hai người.

“Không cần đa lễ, ta chỉ là lại đây nhìn xem.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lúc vị hoàng đế Ngôn Cảnh Tắc này vừa tới quân doanh lần đầu, tướng sĩ cấm vệ quân đều rất sợ hắn, bất quá về sau lại tới nhiều lần, người ta cũng không sợ hắn nữa, thậm chí có thói quen tướng quân nhà mình luôn theo sau hoàng đế.

Dàn xếp cho Ngôn Cảnh Tắc, đưa lên một ít thức ăn cho Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ liền nói chuyện với Sở Đình Tu.

Bắc địa bên kia, hiện tại là một tướng lĩnh Sở Đình Tu một tay bồi dưỡng đang lãnh binh, gần đây tộc Nhung phương bắc không quá an phận, hắn liền phái một cá nhân vào kinh. Mà Sở Đình Tu lần này lại đây là muốn tâm sự với người này.

Từ 4-5 năm trước Sở Đình Tu bình định phản loạn, mấy năm nay Đại Tề vẫn luôn tu sinh dưỡng tức, hiện giờ quốc khố tràn đầy, lương thảo cũng không thiếu, Sở Đình Tu cũng không cần bó tay bó chân, hoàn toàn có thể gạt ra cũng đủ lương thảo cấp cho biên quan.

Chờ Sở Đình Tu cùng người thương lượng tốt những việc này, liền phát hiện Ngôn Cảnh Tắc đang cưỡi ngựa, chạy như điên trên sân thể dục.

Sở Đình Tu trong lúc nhất thời nhìn đến dời không nổi tầm mắt.

Cấp dưới Sở Đình Tu chú ý tới điểm này, sôi nổi lộ ra biểu tình ý vị thâm trường.

Trong đó một người từ nhỏ cùng Sở Đình Tu lớn lên, lúc trước còn cùng Sở Đình Tu vào sinh ra tử, lúc này, hắn liền nhìn về phía Sở Đình Tu: “Tướng quân, bệ hạ càng ngày càng oai hùng.”

“Ừm.” Sở Đình Tu nói.

“Tướng quân ngươi thật lợi hại, người như bệ hạ cũng có thể bắt lấy!” Người này thấp giọng nói.

Sở Đình Tu: “……”

Sở Đình Tu không muốn mang Ngôn Cảnh Tắc tới còn có một nguyên nhân, đó chính là Ngôn Cảnh Tắc sau khi tới vài lần, liền có người đoán được quan hệ của bọn họ.

Chỉ là, những người này tuy đoán được quan hệ, nhưng nghĩ sai tình huống rồi.

Những người này thế nhưng đều cảm thấy, y là người nằm trên.

Y không ngại người khác nghĩ như vậy, nhưng y sợ Ngôn Cảnh Tắc biết sẽ không cao hứng.

“Đừng nói bậy.” Sở Đình Tu liếc mắt nhìn bạn tốt một cái.

Bạn tốt Sở Đình Tu nói: “Tướng quân, chuyện này trong kinh thành không ai không biết, không ai không hiểu……”

Sở Đình Tu: “……”

Sở Đình Tu có điểm muốn cho mình một cái tát.

Đều do y, bởi vì lúc ban đầu, cảm thấy giữa mình và Ngôn Cảnh Tắc tất nhiên không trường cửu, mỗi ngày tiến cung ở, làm Ngôn Cảnh Tắc thành thói quen, y cũng không có biện pháp dọn ra nữa.

Y là một Vương gia, không ở phủ đệ của chính mình, mỗi ngày ở trong hoàng cung, cá nhân nào cũng biết giữa y và bệ hạ, khẳng định có vấn đề!

Hơn nữa y còn từng phản đối lập hậu……

Sở Đình Tu âm thầm thở dài, có điểm phát sầu.

Hiếu kỳ của Ngôn Cảnh Tắc sắp qua, về sau bọn họ khẳng định sẽ gặp phiền toái, cũng không biết đến lúc đó Ngôn Cảnh Tắc tính toán xử lý như thế nào.

“Tướng quân, trước đó chúng ta còn lo lắng ngươi công cao chấn chủ, làm bệ hạ bất mãn…… Không nghĩ tới bệ hạ thế nhưng đối với ngươi ngưỡng mộ tín nhiệm như vậy……” bạn tốt Sở Đình Tu lại nói.

Sở Đình Tu gật gật đầu: “Bệ hạ rất tốt.”

“Đúng! Bệ hạ học phú ngũ xa, một lòng vì dân, khen hắn kiểu gì cũng không quá! Lại nói tiếp, ta trước kia cũng không biết tướng quân ngươi nguyên lai thích nam nhân…… Bất quá những nam nhân khác, ngươi chắc cũng sẽ chướng mắt.” Người nọ lại nói: “Không ai so được với bệ hạ!”

Mấy năm nay, Sở Đình Tu độc tài quân quyền, Ngôn Cảnh Tắc cũng làm rất nhiều chuyện lợi quốc lợi dân.

Hơn nữa lúc trước Ngôn Cảnh Tắc mở tiệc mời tân khoa tiến sĩ, còn lộ ra tài năng —— các tiến sĩ ở đó gặp nhau, rất quen thuộc các loại điển tịch, nhưng cũng kém hơn hắn!

Những quyển sách sử gian nan đó, hắn đều đọc làu làu!

Trước kia từng có đồn đãi, nói bệ hạ kỳ thật không học vấn không nghề nghiệp, nhưng sau lần đó, những lời đồn đãi như vậy liền biến mất vô tung.

Tất cả mọi người biết, bệ hạ học thức uyên bác, vẫn là một hoàng đế tốt.

Tướng quân bọn họ và bệ hạ, thật là một đôi do trời đất tạo nên!

Thuộc hạ Sở Đình Tu đều cảm thấy Sở Đình Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau khá tốt, những quan văn trong triều thì không cảm thấy như vậy. Bọn họ cũng cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một minh quân, nhưng cũng không tán đồng Ngôn Cảnh Tắc cùng Sở Đình Tu ở bên nhau.

Đặc biệt là Thôi thừa tướng.

Sau chuyện Ngôn Cảnh Tắc chắn đao cho Sở Đình Tu, Thôi thừa tướng vẫn luôn rất lo lắng Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật không anh minh như hắn luôn biểu hiện ra ngoài vậy.

Dù sao một hoàng đế xử trí theo cảm tính, rất khó trở thành minh quân.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn làm được rất tốt.

Mấy năm qua đi, Thôi thừa tướng đối với hắn đã tâm phục khẩu phục, cũng bởi vậy càng thêm cảm thấy…… Hắn không nên cùng Sở Đình Tu ở bên nhau.

Ngày này, trong nhà Thôi thừa tướng tụ lại rất nhiều người, đang ở thương thảo việc này.

“Chuyện của bệ hạ cùng kia Sở Đình Tu kia, có vi luân thường, chúng ta nhất định phải khuyên nhủ bệ hạ!”

“Lại qua hai ngày, bệ hạ liền phải ra hiếu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau khuyên bệ hạ lập hậu!”

“Nam nữ chi gian âm dương hòa hợp, mới là chính đạo!”

……

Mọi người thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định phải liên hợp bên nhau, cùng Sở Đình Tu đấu một trận.

Ba năm trước đây, Sở Đình Tu một lần rất ngông cuồng, nhưng mấy năm nay y rất điệu thấp, bọn họ đối với Sở Đình Tu cũng không sợ như vậy nữa.

Nhưng vẫn phải lấy khí thế cho mình nhiều nhiều mới được!

“Bệ hạ tuổi lớn, khẳng định là muốn có con nối dõi của mình!”

“Chung quy không thể để bệ hạ tuyệt hậu.”

“Sở tướng quân nói không chừng cũng muốn hài tử……”

“Bệ hạ nhất định sẽ không muốn lưu lại ô danh trên sách sử.”

……

Những người này thương lượng rất nhiều sự tình, mà hai ngày sau, Ngôn Cảnh Tắc ra hiếu.

Ngày đó, hắn trước tiên để Vương Trung tuyên đọc ý chỉ ra hiếu của mình.

Đại thần trong triều ngưng thần lắng nghe, tính toán chờ ý chỉ tuyên đọc xong, liền lập tức quỳ cầu Ngôn Cảnh Tắc lập hậu.

Kết quả, một tờ thánh chỉ đọc xong, Vương Trung thế nhưng lập tức liền lấy ra tờ thứ hai.

Còn có một tờ thánh chỉ nữa? Các vị đại thần đang tò mò, liền nghe được Vương Trung lại đọc lên……

Thánh chỉ này là phong Sở Đình Tu thành Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là Ngôn Cảnh Tắc đem tẩm cung của mình ban cho Sở Đình Tu ở, còn đem một ít quyền lợi vốn nên thuộc về Hoàng Hậu toàn cho Sở Đình Tu.

Cái gì Nhất Tự Tịnh Kiên Vương chớ! Đây rõ ràng chính là phong Hoàng Hậu!

Nhưng cho dù là phong Hoàng Hậu…… Nào có ai đem tẩm cung của hoàng đế ban cho Hoàng Hậu ở?

Bệ hạ hắn rốt cuộc đang làm cái gì?!

Đám người Thôi thừa tướng tính toán cầu Ngôn Cảnh Tắc lập hậu, tấu chương viết không ít, cũng chê bai không ít, không nghĩ tới còn không đợi bọn họ nhắc tới, Ngôn Cảnh Tắc liền làm như vậy…… Một đám đều ngốc.

“Bệ hạ!” Thánh chỉ đọc xong, Thôi thừa tướng liền quỳ xuống.

“Thừa tướng có ý kiến?” Ngôn Cảnh Tắc cười như không cười mà nhìn Thôi thừa tướng, cùng lúc đó…… Bên ngoài đột nhiên vọt vào một đám cấm vệ quân.

Cấm vệ quân này tất cả đều là từ bắc địa tới, một đám cao to, trên người bọn họ mặc áo giáp mới tinh, binh khí trên tay hàn quang lấp lánh.

Ngôn Cảnh Tắc chống cằm, cười tủm tỉm mà nhìn quan viên bên dưới: “Con người của ta, ghét nhất người khác không nghe ta nói.”

Thôi thừa tướng: “……”

Đại thần muốn khuyên Ngôn Cảnh Tắc lập hậu: “……”

Vũ khí trên tay những binh lính cấm vệ quân đó, thoạt nhìn thật sắc bén a…… Ha hả!

Lập hậu là cái gì? Bệ hạ không muốn lập hậu thì khỏi lập hậu đi, trước kia còn có hoàng đế mười năm không thượng triều, trầm mê luyện đan mà, ha hả.

Thôi thừa tướng không nói gì, các đại thần khác cũng không nói.

“Mọi người nếu không có ý kiến, sự tình liền quyết định như vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Sở Đình Tu, còn không mau tiếp chỉ?”

Thánh chỉ này, Sở Đình Tu trước đó không hề biết.

Y vẫn luôn đứng trước các quan viên khác, đột nhiên nghe thấy thánh chỉ liền ngốc, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc bảo y tiếp chỉ…… Tim y càng nhảy càng nhanh, vội vàng đứng ra, định quỳ xuống tiếp chỉ.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng nói: “Đừng quỳ, đi lên nhận thánh chỉ.”

Sở Đình Tu mơ mơ màng màng mà đi đến bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc duỗi tay lôi kéo, liền kéo y đến trên long ỷ, cùng nhau ngồi xuống.

“Giang sơn, ta cùng với tướng quân cùng chung.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Sở Đình Tu đột nhiên rất muốn thơm Ngôn Cảnh Tắc.

Chung quanh có nhiều người như vậy, y thế mà lại muốn thơm Ngôn Cảnh Tắc…… Y thật ra một chút cũng không rụt rè à?

Đang nghĩ như vậy, Sở Đình Tu đã bị hôn một cái.

Những đại thần đó: “……” Ha hả!

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tướng quân, muốn đi xem cung điện trẫm ban cho ngươi không?”

Sở Đình Tu đương nhiên là muốn.

Nhưng đi theo Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài, y mới ý thức được không đúng. Cung điện kia y mỗi ngày mỗi ngày đều ngủ, có gì đẹp đâu.

Với lại, Ngôn Cảnh Tắc ban ngày ban mặt dẫn y đi xem tẩm cung…… Hắn rốt cuộc muốn làm gì?!

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thấu Thị Tiên Vương Tại Đô Thị