Saved Font

Trước/232Sau

Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 77:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngôn Cảnh Tắc ăn no, lại nhìn về phía Chu Văn Tu: “Văn Tu, anh muốn vào trong xe nghỉ ngơi một chút không?”

“Em nghỉ ngơi đi, anh muốn xem tình huống xung quanh.” Chu Văn Tu nói.

Bọn họ vẫn luôn đi quét tang thi, nhưng vì rất nhiều người không muốn rời khỏi căn cứ, cũng không có năng lực rời khỏi căn cứ, tiến triển vẫn không thuận lợi, tang thi trong thành phố H vẫn rất nhiều.

Càng đáng sợ chính là, những tang thi đó thế mà còn trở nên mạnh hơn.

Một ít tang thi nguyên bản bị nhốt ở trong nhà không ra được, hiện tại đều có thể phá cửa mà ra.

“Em cùng anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói, mở cửa xe liền định xuống xe.

Nhưng mà khi cửa xe mở ra, động tác hắn liền dừng lại. Trên đường một mảnh hỗn độn, mà hắn…… Còn ăn mặc tinh xảo mang giày da.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Chu Văn Tu cười nói: “Em ở trong xe đợi đi. Em ra ngoài, anh sẽ bị phân tâm.”

Ngôn Cảnh Tắc yên lặng đóng cửa xe lại: “Vậy em đây không làm anh thêm phiền……”

Hắn vẫn là nên ở trong xe, nghiên cứu một chút tinh thần lực của mình đi.

Với lại, hắn đã có tinh thần lực có phải cũng có dị năng không?

Thời điểm vừa mới xuyên tới, trong đầu Ngôn Cảnh Tắc trống rỗng, cái gì cũng không rõ ràng, sau đó vất vả có được ký ức nguyên chủ lại vào giữa hoàn cảnh như vậy… Hắn căn bản không rảnh quan sát thế giới này.

Ngôn Cảnh Tắc nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực đi “nhìn” chung quanh.

Hắn phát hiện toàn bộ thế giới đều xám xịt, nhưng tại đây, trải rộng trong sương đen lại hỗn tạp một vài sắc thái khác.

Còn Chu Văn Tu bên kia…… Chu Văn Tu trong thế giới hắn dùng tinh thần lực nhìn thấy là một hình người có ánh sáng đỏ. Trên hình người này còn có một vầng mặt trời nhỏ cỡ cái trứng gà!

Ngôn Cảnh Tắc mở to mắt nhìn về phía Chu Văn Tu. Chu Văn Tu vẫn là bộ dáng nguyên bản, một chút cũng không đỏ.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười, lại nhắm hai mắt lại. Nếu không có ngoài ý muốn, Chu Văn Tu tản mát ra ánh sáng đỏ, là bởi vì y có được dị năng hệ hỏa. Mà vầng mặt trời nhỏ trên người y kia hẳn là thiên thạch mà người căn cứ Thiên Long muốn có.

Người căn cứ Thiên Long kỳ thật còn hỏi thăm nguyên chủ xem bên người Chu Văn Tu có đá quý đặc thù gì không, nguyên chủ lúc ấy nói một chút, nhưng tồn tại của thiên thạch này nguyên chủ cũng không biết, nên không nói.

Đang nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn thấu một bóng người bị sương đen bao vây, cả người đen nhánh hướng qua bên này…

Bóng người màu đỏ đại biểu cho Chu Văn Tu tiến lên, bóng người màu đen kia bị đắp lên một vầng sáng đỏ, rất nhanh biến mất.

Nhưng sương đen dày đặc trên bóng người đó cũng không biến mất mà tán ra trong không khí, làm sương xám phụ cận bị nhiễm nặng thêm vài phần.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Mọi người phổ biến đều cảm thấy tang thi là sau khi cảm nhiễm virus biến thành, nhưng sao hắn lại cảm thấy tang thi xuất hiện và sương đen này có quan hệ với nhau?

Ngôn Cảnh Tắc nhìn xung quanh, lại lưu ý về trên người mình.

Cùng lúc đó, Chu Văn Tu khó hiểu mà nhìn nhìn chung quanh —— sao y lại cảm thấy vừa rồi có thứ gì đó đền gần y? Còn làm y đặc biệt thoải mái……

Ngôn Cảnh Tắc phát hiện trên người mình ánh sáng gì cũng không có…… Từ từ, trên người hắn có vô cùng nhạt vô cùng nhạt, gần như nhìn không ra… vài loại ánh sáng?

Hay là hắn có thể có vài loại dị năng?

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc nhảy dựng, kinh hỉ không thôi, nhưng mà hắn căn bản dùng không ra dị năng!

Những luồng ánh sáng màu đỏ đó, hoặc là nói nguyên tố hệ hỏa, đều hướng về cơ thể Chu Văn Tu ngưng tụ, Chu Văn Tu hẳn là vì như vậy mới có thể có được dị năng. Vậy hắn muốn có dị năng, hẳn phải yêu cầu hấp thu nguyên tố xung quanh.

Nhưng những nguyên tố đó, căn bản không chạy vào thân thể hắn.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc thử thật lâu, mới phát hiện có thể sử dụng tinh thần lực đem những nguyên tố đó kéo vào thân thể mình, nhưng hắn kéo vào rồi, nó còn có thể chạy ra!

Đây quả thực là làm người ta tuyệt vọng!

Hắn đã bị chú định…… Không thể có được dị năng ư?

Chu Văn Tu vẫn luôn chú ý Ngôn Cảnh Tắc. Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc lúc ngủ vẫn luôn nhíu mày… Chu Văn Tu cân nhắc, chờ trở về rồi, nhất định phải kiếm gì đó ăn ngon cho Ngôn Cảnh Tắc, cũng coi như là an ủi hắn một chút.

Ngôn Cảnh Tắc yếu như vậy, lần này nhất định bị sợ hãi.

Mặt trời dần lặn xuống, sắc mặt Chu Văn Tu càng ngày càng trầm xuống.

Mà lúc này, tốn sức chín trâu hai hổ, tiêu hao rớt không ít tinh thần lực, vẫn như cũ không thể làm ánh sáng trong cơ thể mình mạnh nhiều hơn một chút, vẫn không có biện pháp sử dụng dị năng như cũ, Ngôn Cảnh Tắc đã bất chấp tất cả, từ bỏ trị liệu.

Dù sao tinh thần lực của hắn rất cường đại, có năng lực tự bảo vệ mình, không có dị năng thì không có dị năng đi!

Ngôn Cảnh Tắc không lăn tăn những nguyên tố xung quanh đó nữa, mà duỗi tinh thần lực của mình ra ngoài, cảnh tượng xung quanh liền xuất hiện trong đầu hắn.

Chu Văn Tu cả người sáng lên, xe tải chứa đầy vật tư, các tòa nhà cao bị chiến đấu thiêu hủy tùy thời đều có thể sập xuống, thành thị tử khí thâm trầm… Nơi xa còn có một chiếc xe chạy đến bên này, vài người trên xe tỏa ra ánh sáng khác nhau.

Có người tới.

Trong xe không lớn, mấy người căn cứ Đại Học Thành đang nói chuyện.

“Phụ cận có thật nhiều tang thi bị thiêu hủy, hội trưởng hẳn là ở phía trước.”

“Hội trưởng không có việc gì chứ?”

“Anh ấy đi ra ngoài lâu như vậy cũng chưa trở về……”

……

Những người này đang lo lắng, trong đó một chàng trai bộ dáng 25-26 tuổi, tướng mạo xuất chúng nói: “Hội trưởng mạnh như vậy, sao có thể xảy ra chuyện!”

Người xung quanh nghe người đó nói, đều trợn mắt giận dữ nhìn gã: “Mông Gia Ứng, anh còn có mặt mũi nói à! Hội trưởng một mình truy kích người căn cứ Thiên Long, sao anh không nói với bọn tôi?”

Ngôn Cảnh Tắc bị “bắt cóc” chỉ có Chu Văn Tu phát hiện, lúc ấy người căn cứ Thiên Long còn để ở hiện trường bắt cóc tờ giấy, bảo y đi một mình.

Cho nên y trước đó một mình ra cửa, nhưng trước khi ra cửa y đã công đạo Mông Gia Ứng, bảo Mông Gia Ứng an bài người theo kịp, y thậm chí còn để lại ký hiệu.

Nhưng Mông Gia Ứng không đem chuyện này nói với người khác, vẫn luôn kéo dài vài tiếng đồng hồ!

Chu Văn Tu vẫn luôn không trở về, hiện tại những người này đều có ý kiến với Mông Gia Ứng.

“Hội trưởng là đi cứu cái tên tiểu bạch kiểm cậu ấy nuôi kia, dựa theo quy định căn cứ, chuyện cá nhân thì cá nhân giải quyết.” Mông Gia Ứng nói.

“Người căn cứ Thiên Long bắt cóc người hội trưởng, rõ ràng là muốn gây bất lợi cho hội trưởng, đây là chuyện cá nhân à?” Một người khác hỏi.

Mông Gia Ứng sắc mặt khó coi, nhưng gã vẫn không nói chuyện.

“Nếu hội trưởng xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Lại có người nói.

Mông Gia Ứng cười lạnh một tiếng: “Hội trưởng sẽ không xảy ra chuyện!”

Bọn họ đang nói, liền nghe được giọng Chu Văn Tu: “Các người hiện tại mới đến?”

Mọi người nhìn qua, liền nhìn đến cách đó không xa có một người đứng trên xe tải sắc mặc phát trầm, không phải Chu Văn Tu thì là ai?

Chu Văn Tu không có chuyện gì!

Chu Văn Tu không chỉ có không có chuyện gì, mấy cái xe của căn cứ Thiên Long đều ở đó, hội trưởng bọn họ đây là cướp đồ của căn cứ Thiên Long về?

Còn Ngôn Cảnh Tắc bọn họ không thấy đâu… Bọn họ đều không để bụng người này, thấy hay không thấy cũng chẳng sao.

Lại nói tiếp…… Tính tình hội trưởng bọn họ vẫn luôn rất tốt, hiện tại không chỉ đoạt vật tư của căn cứ Thiên Long, sắc mặt còn khó coi như vậy…… Ngôn Cảnh Tắc đã xảy ra chuyện?

Những người này trong lòng đều buông lỏng: “Hội trưởng!” Bọn họ nhảy xuống xe, liền hướng tới Chu Văn Tu đi đến.

Chu Văn Tu vẫn như cũ đứng trên xe tải, cũng không đi xuống, y lạnh lùng mà nhìn những người trước mặt, một cầu lửa đột nhiên ném qua Mông Gia Ứng.

Mặt Mông Gia Ứng sau khi nhìn thấy Chu Văn Tu hiện lên tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, gã và Chu Văn Tu giống nhau là dị năng giả hệ hỏa, trên người đột nhiên tuôn ra ánh lửa, chặn lại công kích của Chu Văn Tu, cũng không tránh khỏi liên tục lui về phía sau.

Mà lúc này, trên tay Chu Văn Tu đã ngưng tụ ra một quả cầu lửa rất lớn.

Quả cầu lửa kia trên tay y áp súc thu nhỏ, màu sắc dần dần phát sinh biến hóa, uy lực lại cũng rõ ràng trở nên mạnh hơn.

“Mông Gia Ứng, anh phản bội căn cứ?” Chu Văn Tu nhìn về phía Mông Gia Ứng.

Lần giao phong vừa rồi làm cháy hỏng quần áo trên người Mông Gia Ứng, nghe được Chu Văn Tu nói, sắc mặt Mông Gia Ứng biến đổi: “Tôi không có!”

“Vậy anh giải thích một chút, các người vì vì sao bây giờ mới lại đây?” Chu Văn Tu hỏi.

Người cùng Mông Gia Ứng đến đều cách Mông Gia Ứng xa một chút.

Mông Gia Ứng nói: “Hội trưởng, cậu tới cứu Ngôn Cảnh Tắc, đây là hành vi tư nhân!”

Sau khi Chu Văn Tu hoài nghi căn cứ có nội quỷ, đối tượng hoài nghi đầu tiên chính là Mông Gia Ứng.

Mông Gia Ứng là y trước mạt thế đã quen biết, sau đó Mông Gia Ứng giống y cùng thức tỉnh dị năng hệ hỏa, hai người càng thân hơn.

Càng quan trọng là, chuyện thiên thạch Mông Gia Ứng biết, lần này trước khi y rời khỏi căn cứ, cũng cùng Mông Gia Ứng chào hỏi.

Chu Văn Tu phóng thẳng quả cầu lửa trên tay về phía Mông Gia Ứng.

Cầu lủa bên chân Mông Gia Ứng đột nhiên nổ tung.

Mông Gia Ứng cũng là dị năng giả hệ hỏa, có sức chống cự với lửa, nhung dị năng của Chu Văn Tu mạnh hơn xa gã, quần áo gã bị sóng nhiệt đốt tới, ngay cả mặt cũng bị sóng nhiệt làm bỏng.

“Chu Văn Tu, cậu vì cái tên Ngôn Cảnh Tắc kia, muốn trở mặt với tôi?” Mông Gia Ứng nhanh chóng mà tháo xuống mắt kính bảo hộ, che lại mặt mình, phẫn nộ chất vấn.

“Chuyện này không quan hệ gì với Cảnh Tắc.” Chu Văn Tu nói, ánh mắt còn dừng trên người Mông Gia Ứng: “Nếu anh cảm thấy đây là hành vi tư nhân của tôi, anh không cần hỗ trợ…… Về sau chúng ta phân rõ giới hạn, anh cũng không cần làm trợ lý cho tôi nữa. Tự giải quyết cho tốt.”

Y hiện tại không có chứng cứ Mông Gia Ứng phản bội y, hơn nữa chuyện y ra ngoài cứu Ngôn Cảnh Tắc này, thật đúng có thể là nói hành vi cá nhân, những người khác không hỗ trợ cũng không có gì.

Còn tồn tại của thiên thạch… Người biết đến cũng không chỉ có mỗi mình Mông Gia Ứng.

Thời điểm y vừa mới thành lập căn cứ, vì ổn định căn cứ nên lập ra rất nhiều quy định, trong đó bao gồm không tùy ý giết người, lúc này cũng không thể tự mình phá luật.

Lời này củ Chu Văn Tu vừa ra, không chỉ có Mông Gia Ứng, ngay cả những người cùng đến với Mông Gia Ứng cũng có hơi giật mình.

Quan hệ của Chu Văn Tu và Mông Gia Ứng vẫn luôn rất tốt, hiện tại đây là muốn…… Cắt bào đoạn nghĩa?

“Chu Văn Tu, cái tên tiểu bạch kiểm kia có gì hay? Vì hắn cậu đối xử với tôi như vậy?” Mông Gia Ứng hỏi.

“Anh là bạn Văn Tu, anh ấy có việc anh không hỗ trợ, anh ấy không muốn làm bạn với anh nữa chẳng phải là bình thường sao? Xả lên người tôi làm chi?” Ngôn Cảnh Tắc ló đầu ra từ cửa sổ xe.

Hoàng hôn rơi xuống rắc lên ánh sáng vàng chiếu rọi lên mặt Ngôn Cảnh Tắc làm mặt Ngôn Cảnh Tắc như phảng phất phiếm quang, có vẻ càng thêm đẹp mắt.

Những người căn cứ Đại Học Thành nhìn thấy, cũng đều có chút lý giải vì sai hội trưởng bọn họ muốn nuôi người này —— gương mặt sáng sủa này, khiến cho người ta sau khi nhìn, tâm tình thoải mái!

Cũng cũng chỉ có Mông Gia Ứng đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cậu không sao à?”

“Có Văn Tu cứu tôi, tôi làm sao lại gặp chuyện được?” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, đồng thời trong lòng bốc cháy lên lửa giận hừng hực.

Ánh mắt Mông Gia Ứng nhìn hắn tràn ngập ác ý!

Nếu hắn không có mặt ở đây, Mông Gia Ứng đồng dạng cũng sẽ đến muộn, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Chu Văn Tu bị thương nghiêm trọng, sau đó Chu Văn Tu cùng Mông Gia Ứng cãi nhau to, Mông Gia Ứng vẫn luôn tìm nguyên chủ gây phiền toái……

Hắn nguyên bản không nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy thái độ Mông Gia Ứng đối với Chu Văn Tu, thái độ đối với mình, lại đột nhiên ý thức được một sự kiện —— cái tên Mông Gia Ứng này, thích Chu Văn Tu!

Gã thích cơ hồ không thèm che dấu, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được!

Cũng đúng, Chu Văn Tu xuất sắc như vậy, chắc chắn có rất nhiều người muốn tranh đoạt!

Hắn nhất định không thể để Chu Văn Tu bị người khác đoạt đi!

Chỉ là…… Chu Văn Tu thích là dạng tiểu bạch kiểm như nguyên chủ à?

Dù sao hắn cũng không biết mình trước kia là ai, chỉ có ký ức nguyên chủ, không bằng phải làm một tiểu bạch kiểm hoàn hảo!

Đương nhiên hắn và nguyên chủ chắc chắn là không giống nhau, hắn sẽ là một tiểu bạch kiểm toàn tâm toàn ý với Chu Văn Tu!

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc mở cửa xuống xe, thật cẩn thận mà vòng qua mặt đất dơ bẩn đi đên bên cạnh Chu Văn Tu: “Văn Tu, anh đừng thương tâm, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh!”

Cùng bạn bè tín nhiệm nháo phiên, tâm tình Chu Văn Tu vốn rất kém cỏi, nhưng nhìn thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc ngoan ngoãn như vậy… Y đột nhiên không giận nữa.

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Thần Chúa Tể