Saved Font

Trước/206Sau

Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ

Chương 126: Chân Tướng Là Gì?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vài giờ sau tại lâu đài Thiên Nga, trong sảnh chỉ huy nơi Dịch Tuấn đang đứng, không khí lạnh lẽo tràn ngập, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu đen sang trọng sạch sẽ và sáng sủa, lò sưởi âm tường tỏa ra những ngọn lửa màu đen, Vân Lôi, Vân Phong và mấy anh em đang đứng quanh một cái bàn lớn thảo luận về các biện pháp đối phó, những vấn đề khác nhau trong khâu phòng ngự được đưa ra, một cảm giác áp bức mạnh mẽ quấn lấy xung quanh họ!

Đôt nhiên có một thủ hạ đi đến báo cáo, một chiếc xe của mình xuất hiện trên đường lớn xung quanh lâu đài, đang tiến về bên này, không biết là địch hay là ta!

Dịch Tuấn và nhóm người vội vàng leo lên bước tường thành của lâu đài, cầm kính viễn vọng quan sát, Dịch Tuấn ngạc nhiên, đó không phải là chiếc xe mà anh ta đã cho người đưa Tiểu Niên đi mấy giờ trước sao?

Chẳng lẽ...chẳng lẽ cô ấy gặp chuyện?

“Đây là xe tôi yêu cầu tài xế đưa Tiểu Niên đi cách đây vài giờ!” Dịch Tuấn lẩm bẩm nói.

“Vậy tại sao lại trở về rồi?” Một người hỏi.

“Chỉ sợ người ngồi trong xe không phải là cô ấy...” Vân Lôi nhàn nhạt nói.

Trái tim Dịch Tuấn như thắt lại, đây có lẽ là ngày hối hận nhất trong cuộc đời của anh ta, sao anh ta lại liều lĩnh để cô ấy ra đi một mình như vậy? Phải biết nếu như Bố Lặc bá vương muốn hành động chống lại lâu đài, ông ta nhất định sẽ để ý những người ra vào lâu đài!

Chỉ sợ chuyến đi này của cô ấy, lành ít dữ nhiều!

Dịch Tuấn trong lòng khổ sở, đập mạnh kính viễn vọng trong tay xuống đất, hét lên: “Con rùa bá vương, đi chết đi...”

“Dịch Tuấn….” Vân Lôi muốn ngăn cản cảm xúc nổi nóng của anh ta.

“Chúng ta có mở cửa thành không?” Một người hỏi.

Sau vài giây im lặng, Dịch Tuấn nghiến răng nói:

“Mở!”

Không cần biết ai đang ngồi trong xe? Anh ta phải biết họ đã làm gì với cô ấy!

Dịch Tuấn đứng một mình ở cửa, xung quanh một đám người Vân Lôi, Vân Phong đang ẩn nấp, trong tay đã lên đạn sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Xe càng lúc càng chạy gần đến lâu đài, lòng Dịch Tuấn càng ngày càng căng thẳng, không hiểu sao khuôn mặt tròn trịa đáng yêu của Tiểu Niên cứ hiện lên trong tâm trí anh, xua đi không được!

Trong lòng mặc niệm, mặc kệ người trong xe là ai, chỉ cần hắn dám động thủ với Tiểu Niên, anh ta sẽ không buông tha, nhất định sẽ chém hắn thành trăm mảnh!

Chiếc xe chậm rãi tiến vào bãi đậu xe bên trong cổng lâu đài, những người đang ẩn nấp đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe, Dịch Tuấn hít một hơi thật sâu, giả bộ vừa đi ra ngoài, mặc kệ người trên xe là ai, anh ta chỉ có thể giả vờ như vài tiếng trước, anh ta tự mình đưa Tiểu Niên lên xe!

Sau khi xe dừng lại, cửa sau xe mở ra một khe hở, Dịch Tuấn siết chặt nắm đấm để trấn tĩnh, sau khi cửa mở vài giây vẫn không có người bước xuống, Dịch Tuấn giả bộ như bình thường, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, cao giọng nói:

“Yo, sao nhanh như vậy đã trở lại?”

“Aiz, anh còn nói sao, đã mấy tiếng đồng hồ, ngồi trên xe đều muốn nôn mửa...” Người trong xe còn chưa ra, nhưng âm thanh đã vang lên, sau đó Tiểu Niên mặc một chiếc áo khoác rất lớn nhảy ra khỏi xe, điều hòa phả vào làm mặt cô đỏ bừng, nhìn thấy Dịch Tuấn trong lòng vui như nở hoa!

Trong nháy mắt Dịch Tuấn như hóa đá!

“Anh...anh sao vậy?” Tiểu Niên nhìn vẻ mặt kỳ quái của anh ta, vội vàng ôm lấy áo khoác chạy tới trước mặt anh ta hỏi, áo khoác trên người thật sự quá rộng, mặc vào có chút khó hành động.

“Làm gì trên đó mà nửa ngày còn chưa xuống xe?” Anh ta còn tưởng sát thủ đang chuẩn bị đạn dược.

“Mặc áo khoác.”

“Cô thật sự muốn chết? Đi rồi còn trở về làm gì?” Dịch Tuấn đột nhiên nổi trận lôi đình chất vấn!

Tiểu Niên sợ hãi choáng váng mất mấy giây, oa một tiếng, khóc lóc nói:

“Ai kêu anh vội vã như vậy, tôi còn không mang theo tiền, không có tiền làm sao ở khách sạn...hu hu...”

Tiểu Niên không biết mình đã làm gì sai, rõ ràng là anh ta bảo cô đi, nhưng cô không mang tiền, không biết phải làm sao đành phải ngồi xe trở về, thế nhưng cô ấy không hiểu tại sao anh ta lại tức giận như vậy, chưa bao giờ anh ta hung dữ với cô như ngày hôm nay!

Tiểu Niên khóc hu hu, trước kia cho dù anh ta nói gì, cô cũng cúi đầu cẩn thận chôn chặt cảm xúc của mình, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại không nhịn được, có lẽ cô có những kỳ vọng mới ở anh ta, hoặc cũng có thể giờ phút này sự kỳ vọng dành cho anh ta đã bị dập tắt, tóm lại, nước mắt như đê vỡ bờ, lập tức trào ra, cảm xúc kìm nén bao nhiêu năm tuôn trào….

Nhìn thấy Tiểu Niên khóc dữ dội, nếu như bình thường có lẽ anh ta sẽ lười để ý, nhất định sẽ cáu kỉnh và rời đi ngay lập tức, thế nhưng lúc này, Dịch Tuấn đột nhiên cảm thấy cô ấy đang đứng đây khóc lóc cũng thật tốt, anh ta còn nghe được cô khóc thật tốt, còn có thể thấy cô ở trước mặt anh ta khóc thật tốt…

Anh ta kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, anh ta có thể cảm nhận được tim mình đập điên cuồng, đập vào màng nhĩ của mình, bùm! bụp! bùm! bụp! tạo ra âm thanh nhịp nhàng….

Trong tích tắc cả hai người đều sững sờ, đó là một loại cảm giác kỳ diệu, tựa hồ toàn bộ cơ thể đều nhẹ nhàng bay bổng…

Người đầu tiên phản ứng lại là Dịch Tuấn, anh ta đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh cười như không cười của Vân Lôi xuất hiện trước mặt anh ta cách đó không xa, sau đó là một đám anh em giống như đang đứng xung quanh anh ta để xem kịch vui.

Dịch Tuấn như là bị điện giật, nhảy ra khỏi Tiểu Niên thật xa, Tiểu Niên bị tốc độ của anh ta làm giật mình lảo đảo!

Trước/206Sau

Theo Dõi Bình Luận