Saved Font

Trước/245Sau

Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 104: Thiếu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Kỹ năng kia của Đát Kỷ, vì sử số lần dụng ít, cách dùng hiếm thấy tạo thành ảnh hưởng cũng không lớn, đến mức vào group hai năm điểm cống hiến mới khoảng ba trăm.

Lúc này biểu hiện coi như chói sáng, thế nhưng so sánh với phóng chân, cũng là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, không tới trình độ ban ơn cho dân chúng.

Đã như thế, Đát Kỷ vẫn vui vẻ, nàng lần lượt có được năm trăm điểm, cách mục tiêu một ngàn điểm dần dần tới gần.

Tây Thi: "Đát Kỷ tỷ tỷ chuẩn bị thăng cấp gia viên hay triệu người?"

Lữ Trĩ: "Nàng thèm thịt hơn một năm, tỷ cứ nói đi?"

Triệu Phi Yến: "Triệu người."

Phùng Tiểu Liên: "Đương nhiên là triệu người."

Bao Tự: "Đế tân xếp hàng chờ đã lâu? Nếu không triệu người nên báo mộng đến phàn nàn."

Đát Kỷ: "Thiếp có lòng không đủ lực, cống hiến không đủ không có cách nào khác, không giống mọi người, có điểm số liền biết mình tiêu sái, không ngẫm lại người bên gối."

Lữ Trĩ: "@ Bao Tự, nàng nói tỷ đây."

Bao Tự: "??? Cầm cống hiến không kéo người lại không chỉ mình ta, gọi ta làm gì?"

Tây Thi: "Chúng ta đều có nỗi khổ tâm có được hay không? Ta kéo Phù Sai đến lúng túng khó xử không xấu hổ sao? Hoàn Hoàn thì ai đến cũng không tốt, Phùng Tiểu Liên cũng thế, Đông Ca cũng thế, bao gồm Viên Viên, trước khi chết nàng đã thất sủng rồi."

Trần Viên Viên: "Đúng thế, Chu U vương thương tỷ như vậy."

Bao Tự: "Ta cũng thương chàng, nên không thể để chàng đến nhìn ta móc chân."

Phùng Niệm: "Trêu chọc Bao Tự, cất nhắc mình thì không cần, Đát Kỷ tỷ tỷ không phải cũng thèm thịt mới nhớ thương hắn sao?"

Đát Kỷ lẩm bẩm, trong lòng tự nhủ xem điểm cống hiến không thèm so đo với các nàng, đám nữ nhân này đang ghen ghét! Nàng còn đang chờ, chỉ chờ hai trăm điểm cuối cùng, tranh thủ thời gian kéo người vào vui vẻ một chút. Kết quả hệ thống cho nàng một trăm năm mươi, sau đó thì bất động.

Đát Kỷ: "A a a a tức chết thiếp!"

Dương Ngọc Hoàn: "?"

Vương Chính Quân: "?"

Tây Thi: "?"

Phùng Niệm: "Hẳn gọi ra một bát canh bí là Bá Ấp Khảo rồi..."

Phan Ngọc Nhi: "!"

Vi Hương Nhi: "!"

Vạn Trinh Nhi: "Chủ group muội là ma quỷ sao?"

Phùng Niệm: "Chỉ đùa một chút thôi, @ Đát Kỷ, đến cùng thế nào?"

Đát Kỷ: "Điểm cống hiến của ta bất động... Nó bất động..."

Bao Tự: "Phụt."

Triệu Hợp Đức: "Hiện tại bao nhiêu?"

Đát Kỷ: "Chín trăm năm mươi."

Lữ Trĩ: "Thiếu năm mươi à, đó không phải là số trong hồng bao của Phan Ngọc Nhi ư?"

Bao Tự: "Phụt."

Hạ Cơ: "Phụt."

Phan Ngọc Nhi: "Nên nói như thế nào nhỉ?"

Phùng Niệm: "Đáp Phan Ngọc Nhi ―― bách nhân tất hữu quả, ngươi chính là báo ứng của ta*."

*câu này đang khá hot, tạm dịch là trăm nguyên nhân đều có kết quả, giống câu gieo nhân nào gặt quả ấy, khúc sau thì mọi người cũng rõ rồi ấy.

Đát Kỷ: "Không sống nổi, ta không sống nổi nữa."

...

Đát Kỷ tức đến choáng váng, nhưng mà lương tâm của đám tỷ muội trong group đều cho chó ăn rồi, không có mấy người còn. Đát Kỷ quay người liền xi xi Phùng Niệm, nói chưa thấy chủ group nào không có chí khí như vậy, làm Quý phi đã thỏa mãn.

Đát Kỷ: "Muội đi tìm Bùi Càn, nói với hắn thiếp có kế này nếu như để ta làm nữ hoàng thì hắn sẽ làm hoàng phu! Muội đi đi!"

Phùng Niệm: "Khiêng đi đi, lại thêm một kẻ điên."

Lữ Trĩ: "Chỉ sợ Niệm Niệm nói xong Bùi Càn đáp ứng, Thái hậu dẫn văn võ bá quan đến trừ yêu phi, thiếp có kế này không phải người nào cũng có thể nghe, kỹ năng này ra xong chủ group không còn đường sống."

Hạ Cơ: "Chút việc nhỏ chủ group làm không xong, đến lúc đó xử lý chúng ta làm sao?"

Đông Ca: "Cùng nhau lên đường."

Phan Ngọc Nhi: "Ta không làm, ta còn chưa sống đủ!"

Vương Chính Quân: "Thật ra xem như Thái hậu chưa kịp, chủ group cũng chỉ có mệnh nữ hoàng nửa ngày, chỉ cần Bùi Càn đồng ý, xong việc chẳng phải đầu óc sẽ thanh tỉnh sao? Chờ đầu óc hắn thanh tỉnh, còn có thể tiếp tục sủng yêu phi này? Đã không phải là sủng phi thì thiếp có kế này tất nhiên không còn điều kiện phát động, kỹ năng này mất đi hiệu lực, Bùi Càn không đến đoạt lại hoàng vị à? Chủ group thế này cũng không xong."

Vi Hương Nhi: "Đúng vậy, bằng kỹ năng kia có thể làm yêu phi, làm nữ hoàng lại không thành."

Phùng Niệm: "Ai muốn nữ hoàng chứ? Dù sao ta không muốn!"

Phùng Niệm: "Làm đế vương cần có tài năng trác tuyệt, không có bản lĩnh ngồi lên vị trí kia sẽ chỉ khiến quốc gia rối loạn. Chúng ta làm người, vẫn nên tự mình hiểu mình, thứ này quả thực vượt qua phạm vi nghiệp vụ của ta."

Trần Viên Viên: "Thật muốn hệ thống mở cửa kéo Võ Tắc Thiên đến."

Lữ Trĩ: "Võ Tắc Thiên?"

Trần Viên Viên: "Là một đời nữ hoàng, nữ hoàng duy nhất trong lịch sử trước thời ta."

Phùng Niệm: "Mặc dù nữ nhân quyền thế ngập trời không ít, leo lên hoàng vị chỉ có mỗi mình nàng. Phải nói trong mắt của ta dù thế nào thì Võ Hoàng cũng không nên vafoo group, nếu đứng ở góc độ của Lý gia bị nàng soán ngôi mà xem, nói nàng là tội nhân cũng không sai."

Lữ Trĩ: "Nói vậy thì có kéo vào không?"

Phùng Niệm: "Ta không kéo, ta chỉ là một con cá ướp muối* mà thôi, không muốn đăng cơ, dù sao thiên hạ sớm muộn cũng là của nhi tử ta, đừng bảo ta cố gắng."

*ý nói những người không có ý chỉ.

Vì để Đát Kỷ tỷ tỷ bỏ đi suy nghĩ kiếm điểm, Phùng Niệm không thèm đếm xỉa đã viết bài văn ba trăm chữ thôi Bùi Càn chuyên cần chính sự yêu dân. Hoàng Đế tốt bao nhiêu, không phải mình nên biết điều một tý? Nói chuyện không biết quy củ? Khinh người? Mặc dù thường xuyên khiến người ta hận không thể giết chết hắn, nhưng chính sự vẫn rất đáng tin cậy.

Trong lòng Phùng Niệm giả vờ, nhưng Bùi Càn ra ngoài đi dạo hội đèn lồng còn tiêu sài vì mình, ngẫm lại cũng cảm động.

Trước/245Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Võ Hồn