Saved Font

Trước/147Sau

Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 31: Lão Hà Tức Giận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đối với suy nghĩ của người xung quanh, Hà Thời Minh không thèm để ý.

Nhìn nụ cười vui vẻ của Tần Lệ Nhã, Hà Thời Minh cũng cười theo nói: “Sao Tần tổng lại cười vui vẻ thế?”

“Lại được gặp anh Hà đương nhiên là phải vui rồi.” Tần Lệ Nhã cười nhẹ đáp.

“Hai người chờ chút!”

Vương Kiến Ba gãi đầu nói: “Tiểu Minh, cậu quen Tần tổng à? Sao tôi chưa từng nghe cậu nói?”

Hà Thời Minh cười nhẹ nói: “Anh cũng đâu hỏi tôi!’

Vương Kiến Ba: “...”

Ai lại rảnh rỗi đi hỏi cái này chứ?

Đợi chút, vừa nãy Hà Thời Minh nói sẽ giới thiệu anh với tập đoàn Tần Thương, anh còn nghĩ Hà Thời Minh chỉ đang nói đùa! Bây giờ xem ra, không phải lừa anh?

Lúc này, Hà Thời Minh cười nói với Tần Lệ Nhã: “Tần tổng, đây là người anh em tốt mà tôi đã từng nói với cô Vương Kiến Ba.”

Vương Kiến Ba nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì kích động, Hà Thời Minh vậy mà lại trực tiếp giới thiệu anh với Tần Lệ Nhã, làm sao anh có thể không kích động?

“Xin chào!”

Tần Lệ Nhã gật đầu cười nhẹ: “Anh Hà đã từng giới thiệu qua với tôi, nếu anh muốn đến làm việc ở tập đoàn Tần Thương, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, anh có thể lựa chọn vị trí làm việc.”

“Ồ!”

Vương Kiến Ba hưng phấn ôm lấy Hà Thời Minh nói: “Lão Hà, tôi yêu cậu chết mất!”

Có câu này của Tần Lệ Nhã, anh muốn vào tập đoàn Tần Thương còn không phải là chuyện dễ dàng sao?

Tất cả sinh viên xung quanh, đều nhìn Vương Kiến Ba với ánh mắt ghen tị! Bọn họ đều từng thử vào tập đoàn Tần Thương, nhưng đều bị gạt bỏ một cách vô tình! Lại nhìn Vương Kiến Ba, chỉ một câu của Hà Thời Minh, liền vào được tập đoàn Tần Thương, tùy ý chọn vị trí làm việc!

Đây là loại đãi ngộ gì chứ?

Bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám!

Chỉ trong thời gian ngắn, những sinh viên này đều ghen tị đến đỏ mắt!

Sớm biết thế này, lúc trước họ đã thiết lập mối quan hệ tốt với Hà Thời Minh rồi, bây giờ loại chuyện tốt này không rơi lên đầu bọn họ chắc?

“Cút cút cút!” Hà Thời Minh ghét bỏ đẩy Vương Kiến Ba sang một bên.

Lúc này, Tần Lệ Nhã nhìn đồ ăn trên bàn Hà Thời Minh, lại nhìn đồ ăn trên những bàn khác, chân mày khẽ giật.

Cô cũng từng học đại học, đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.

“Anh Hà, xem ra bữa cơm này của anh, ăn không được ngon cho lắm?” Tần Lệ Nhã cười nhẹ nói.

Chu Thăng bên cạnh nghe vậy, vội vàng chạy đến giải thích: “Tần tổng, đây là vì…”

Còn chưa nói xong, Tần Lệ Nhã đã trực tiếp ngắt lời ông ta, nói với Hà Thời Minh: “Anh Hà, hay là tôi mời anh một bữa? Đúng lúc tôi có một số chuyện muốn hỏi ý kiến anh, không biết ý anh Hà thế nào?”

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Cũng được.”

Anh ở đây đã sớm không nuốt nổi rồi. Nếu không phải băn khoăn về tình bạn bè trước kia, anh sớm đã lật bàn rồi. Sau đó, Hà Thời Minh quay đầu nhìn Vương Kiến Ba nói: “Anh Vương, đi cùng không?”

“Thôi thôi.” Vương Kiến Ba vội vàng xua tay nói: “Hai người đi đi, tôi không tham gia đâu.”

Ăn cơm với Tần Lệ Nhã?

Đùa gì chứ!

Cho anh mười lá gan anh cũng không dám!

Nghĩ đến đây, anh nhìn Hà Thời Minh với vẻ mặt ghen tị.

Tên nhóc này, giấu sâu thật đấy!

Nhưng bây giờ không phải lúc hỏi chuyện, đợi có cơ hội nhất định phải để Hà Thời Minh giải thích rõ ràng những chuyện này!

“Vậy được, chúng tôi đi trước.”

Hà Thời Minh nói xong, liền cùng Tần Lệ Nhã đi ra ngoài. Những nơi họ đi qua, tất cả người trên đường đều lui sang một bên, nhường cho họ một con đường rộng rãi. Bao gồm cả Phạm Vân Hải, cũng không tự chủ mà lùi lại một bước. Trước mặt Tần Lệ Nhã, hội trưởng hội học sinh đại học Lâm An như anh ta, không khác gì một người bình thường. Còn bối cảnh gia đình gì đó, trước mặt người bình thường còn có chút tác dụng, nhưng trước mặt Tần Lệ Nhã, cho dù là bố anh ta đến cũng phải cung kính gọi một tiếng “Tần tổng”.

Chỉ là dù thế nào anh ta cũng không hiểu được, tại sao Hà Thời Minh lại có thể đi cùng Tần Lệ Nhã? Hai người này không nên có quan hệ gì mới đúng?

Nghĩ đến đây, anh ta nghi ngờ nhìn Triệu Phi Nhi. Là bạn gái cũ của Hà Thời Minh, Triệu Phi Nhi nên biết những chuyện này chứ nhỉ?

Chỉ là khiến anh ta thất vọng rồi, Triệu Phi Nhi cũng ngây ngốc đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không khá hơn những người khác là mấy.

Trong nhà ăn.

Dưới sự chú ý của vô số người, Hà Thời Minh và Tần Lệ Nhã hai người cùng đi ra ngoài, sau đó lên xe của Tần Lệ Nhã.

Cảnh tượng này, khiến những người xung quanh ghen tị đến đỏ mắt!

Đó là Tần Lệ Nhã đấy!

Chủ tịch xinh đẹp nhất Lâm An!

Có thể nói một câu với cô ấy, tình nguyện tổn thọ một năm luôn!

Mà bây giờ, người tình trong mộng của họ, người phụ nữ mà họ thích nhất, lại cùng Hà Thời Minh lên xe, lại còn muốn cùng anh ăn cơm?

Nghĩ đến đây, rất nhiều nam sinh như phát điên!

“Mẹ ơi! Vị tiền bối thần tiên này ngầu thật!’

“Quá ngầu! Giống như thần vậy dm! Đó là Tần Lệ Nhã đấy!”

“Xong rồi! Người tình trong mộng của tôi cứ thế mất luôn rồi!”

“...”

Một nhóm nam sinh khóc lóc ầm ĩ.

Ngoài cửa.

Mấy người Trần Chí Quân cùng ra ngoài với Vương Kiến Ba, Hà Thời Minh vừa đi liền hưng phấn hỏi Vương Kiến Ba: “Anh Kiến Ba? Anh Thời Minh có quan hệ gì với Tần tổng vậy?”

Những nam sinh khác thấy cảnh này, cũng vội vàng chạy đến.

Nếu nói người có quan hệ thân thiết nhất với Hà Thời Minh, vậy chắc chắn là Vương Kiến Ba, người khác không biết chuyện của Hà Thời Minh, nhưng Vương Kiến Ba chắc chắn biết.

Nếu có thể mượn quan hệ của Hà Thời Minh vào được tập đoàn Tần Thương, chắc chắn khiến vô số người ghen tị chết.

Đối mặt với Tần Lệ Nhã, một nhóm sinh viên trực tiếp bỏ qua hội trưởng hội học sinh Phạm Vân Hải. Mặc dù Phạm Vân Hải rất tuyệt, nhưng cũng chỉ ở trường học, ra khỏi trường thực ra cũng giống họ, cùng lắm là gia đình anh ta có tiền hơn họ mà thôi.

Nhưng Tần Lệ Nhã thì khác, đó là chủ tịch tập đoàn Tần Thương, chỉ cần một câu nói của cô, muốn vào tập đoàn Tần Thương không phải chỉ cần mấy phút thôi sao?

Chỉ trong thời gian ngắn, rất nhiều sinh viên vây quanh Vương Kiến Ba.

“Anh Kiến Ba, nói chúng em vài câu đi?”

Vương Kiến Ba liếc nhìn bọn họ, mặt không cảm xúc nói: “Họ có quan hệ gì, liên quan gì đến các cậu?”

“Sao lại không liên quan! Liên quan lớn ấy chứ! Chúng ta là bạn học ba năm mà!”

“Đúng thế! Chúng ta còn là bạn cùng phòng ký túc ba năm nữa!”

Ngay cả Trần Chí Quân cũng cười hì hì nói: “Anh Kiến Ba nói chúng em nghe đi?”

Vương Kiến Ba cười khẩy nói: “Không dám, không phải các cậu nói, chúng tôi không xứng làm bạn với các cậu sao? Ở chung ký túc với tôi và Hà Thời Minh là điều xui xẻo nhất đời này của các cậu mà đúng không! Vẫn nên cách xa chúng tôi chút đi, lỡ có gặp phải xui xẻo, lại đổ lên đầu chúng tôi!”

Tính anh vốn là có thù tất báo, bây giờ cho anh cơ hội, sao có thể không nói móc vài câu?

“Sao có thể chứ! Anh Kiến Ba anh nói gì vậy, chúng tôi là người như thế sao? Chúng ta là anh em tốt nhất mà!” Một người nói.

“Đừng!”

Vương Kiến Ba vội vàng xua tay nói: “Mấy người, vẫn nên cách xa chúng tôi ra chút, lỡ lát nữa hội trưởng Phạm nhìn thấy, lại trách tội chúng tôi, sau đó mấy người lại đổ tội lên đầu tôi.”

Những sinh viên ngành khác và năm khác nhìn thấy cảnh này, lập tức bàn tán sôi nổi.

“Mấy vị tiền bối này, mặt dày thật!”

“Đúng thế! Vừa nãy trong nhà ăn, tôi còn nghe rõ ràng những người này đang châm chọc người ta mà!”

“Tôi cũng nghe thấy, không chỉ cướp bạn gái người ta, còn chế giễu người ta nữa! Không ngờ người ta lại quen biết với chủ tịch Tần Lệ Nhã của tập đoàn Tần Thương, bị vả mặt nhanh thật!”

“Chuyện này trách ai, còn không phải trách bọn họ à? Người không muốn làm, cứ thích làm chó, đi nịnh hót hội trưởng Phạm Vân Hải?”

“...”

Trần Chí Quân và những sinh viên khác có liên quan nghe những lời bàn tán của những người xung quanh, cho dù họ có mặt dày hơn đi chăng nữa cũng không nhịn được liền nhanh chóng rời khỏi đây.

Chỉ có Phạm Vân Hải đang ở sau đám người, vẻ mặt dần trở nên u ám.

Anh ta đường đường là hội trưởng hội học sinh, trước giờ chưa từng bị mất mặt trước nhiều người như vậy!

“Thằng chó! Mày đừng đắc ý! Cứ đợi đấy!” Phạm Vân Hải thấp giọng lẩm bẩm một mình.

Trước/147Sau

Theo Dõi Bình Luận