Saved Font

Trước/147Sau

Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 9: Chủ Mưu Phía Sau

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tần Lệ Nhã cau mày suy tư hai giây.

Chuyện này nhìn thì có vẻ hơi kỳ lạ, cô cũng có dự đoán của riêng mình.

Nhưng cô lại lắc đầu nói: “Không có, tôi chưa từng đắc tội ai cả, cùng lắm chỉ là cạnh tranh bình thường trên thương trường, nên là không đến nỗi làm thế với tôi.”

“Được, vậy tôi hiểu rồi! Hiện tại chỉ có thể nói đây chỉ là một vụ cướp bình thường, còn cụ thể còn phải thẩm vấn ba người kia mới biết được, cô về trước đi, có vấn đề thì chúng tôi sẽ báo cô sau, đồng thời cũng hy vọng nếu có bất cứ phát hiện gì thì cô cũng kịp thời báo cho chúng tôi.” Đội trưởng Triệu đặt bút xuống.

“Được! Đúng rồi đội trưởng Triệu, số điện thoại của anh Hà anh có thể cho tôi không, dù sao thì anh ấy cũng cứu tôi, tôi muốn cảm ơn anh ấy.” Tần Lệ Nhã nói.

Theo như những gì đội trưởng Triệu vừa nói, ba người kia đều có tiền án.

Một khi Tần Lệ Nhã rơi vào tay chúng, hậu quả không thể tưởng tượng được, cũng may Hà Thời Minh kịp thời xuất hiện, nếu không lúc đó cảnh sát cũng không thể tới kịp, vì thế cô muốn trịnh trọng cảm ơn Hà Thời Minh.

Sau khi có được số điện thoại của Hà Thời Minh, Tần Lệ Nhã đã yêu cầu một đoạn video giám sát lúc xảy ra sự việc.

Vừa ra khỏi cửa, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi mặc trang trang phục chuyên ngành đột nhiên chạy tới, dáng vẻ vội vàng.

Sau khi nhìn thấy Tần Lệ Nhã, người phụ nữ nhanh chóng đi qua, gấp gáp hỏi: “Có chuyện gì thế Tiểu Nhã?”

Người phụ nữ tên là Triệu Thư, là thư ký riêng của Tần Lệ Nhã, chịu trách nhiệm giải quyết một số công việc cho Tần Lệ Nhã.

Vốn dĩ cô ấy cũng mới tan làm, nhưng vừa về đến nhà đã nghe tin Tần Lệ Nhã xảy ra chuyện liền vội vàng chạy tới.

“Chị Triệu, không sao, giải quyết xong rồi, giờ đưa em về trước đi.” Tần Lệ Nhã đáp.

Trên đường về nhà.

Triệu Thư nghe Tần Lệ Nhã kể xong liền thở dài nói: “Nguy hiểm quá! May mà có Hà Thời Minh ở đó, nếu không không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”

“Em cũng nghĩ thế, cho nên em muốn cảm ơn anh ấy một cách đàng hoàng.” Tần Lệ Nhã gật đầu.

Triệu Thư gật đầu nói: “Nên như vậy! Từ từ, Tiểu Nhã, em có từng nghĩ, chuyện này là do Hà Thời Minh đứng sau chỉ đạo không, là vì muốn tiếp cận em?”

Nói vậy, mặt cô ấy trở nên nghiêm trong.

“Chị nghĩ nhiều rồi, không có khả năng.”

Tần Lệ Nhã nói: “Ba tên côn đồ đó, đều là người ngoại tỉnh, vẫn luôn lẩn trốn khỏi sự truy tìm của cảnh sát, hơn nữa lúc Hà Thời Minh liều mạng cứu em, ngăn ba tên côn đồ bỏ chạy, thành công giúp cảnh sát bắt được cả ba tên! Những thứ khác không nói, sau này ba tên đó e là ở trong nhà giam luôn, cho dù Hà Thời Minh có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể khiến ba người làm việc quên mạng được.”

Triệu Thư gật đầu: “Được rồi, xem ra là chị quá nhạy cảm rồi! Tiểu Nhã, em chuẩn bị cảm ơn anh ấy thế nào?”

Tần Lệ Nhã do dự hai giây, đáp: “Nhìn quần áo của anh ấy, chắc chỉ là sinh viên đại học bình thường. Thế này đi, mời anh ta một bữa, lại đưa thêm 5 triệu phí cảm ơn.”

*5 triệu ~ 15 tỷ

“5 triệu? Có nhiều quá không?”

“Không nhiều, ơn cứu mạng, 10 triệu còn được ấy! 5 triệu này, sau đó sắp xếp một công việc trong công ty cho anh ấy, chuyện anh ấy cứu em coi như xong, nếu không em sẽ áy náy.”

“Được, vậy để chị gọi cho anh ta hẹn gặp.”

Nói xong liền lấy điện thoại, hỏi Tần Lệ Nhã số điện thoại xong liền gọi qua.

Chỉ là gọi vài lần đều không ai nghe.

“Chuyện gì thế này?” Triệu Thư nhíu mày nghi ngờ.

Chỉ là cô ấy không biết, trong tầng hầm của phòng 2 tòa 5 tiểu khu Hạnh phúc, Hà Thời Minh đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ánh điện trên người không ngừng chuyển động…

Đợi Hà Thời Minh tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau.

Vừa tỉnh lại, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, suýt nữa khiến anh hưởng thọ 22 tuổi.

Anh nhanh chóng đứng dậy nhìn ngang nhìn dọc, sau cùng phát hiện nguồn gốc của mùi hôi thối đến từ người anh.

Lúc này, cơ thể anh phủ một lớp bùn đen, hôi hôi thối như vừa bước ra từ bùn thải.

“Vãi thật!”

Hà Thời Minh kêu lên một tiếng, trực tiếp chạy đến cửa nhà tắm, mở cửa ra, muốn rửa sạch vết bẩn trên người.

Kết quả…

“Răng rắc!”

Cùng với âm thanh giòn giã, Hà Thời Minh nhìn nắm cửa bị gãy trong tay bối rối.

Trước/147Sau

Theo Dõi Bình Luận