Saved Font

Trước/8Sau

Ta Không Yêu Ngươi (Chuyện Tình Yêu Thứ Mười)

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Triệu Khôn Bằng không dám tin thiếu niên đang quỳ, quả nhiên phát hiện một ít chỗ quen thuộc.

Dáng vẻ và giọng nói của người này giống Quân Ngọc Thành như đúc, còn mặt hắn… Triệu Khôn Bằng cố gắng nhớ lại tình huống lần đầu tiên gặp Quân Ngọc Thành.

Khi đó hắn đã quen biết Quân Ngọc Như, đi gặp Quân Ngọc Thành cũng chỉ là tùy ý ứng phó, lúc Quân Ngọc Thành tháo khăn che mặt, để không nhìn thấy dáng vẻ khiến người ta buồn nôn, vốn cũng không nhìn kỹ, chỉ nhớ rõ trên gương mặt trắng noãn như ngọc, có một dấu vết đáng sợ như rết bò…

Nếu như không có vết sẹo kia, dáng vẻ Quân Ngọc Thành không phải chính là như bây giờ sao?

Quân Ngọc Thành lại còn quá xinh đẹp!

Triệu Khôn Bằng lập tức hối hận vô cùng, lại có cảm giác tức giận vì bị lừa gạt, hai mắt bốc hỏa nhìn Quân Ngọc Thành.

Người này rõ ràng lớn lên xinh đẹp như vậy, tại sao lại gạt hắn là lớn lên xấu xí? Chẳng lẽ chính là vì không gả cho hắn mà gả cho đường huynh hắn?

“Hắn sao có thể là Quân Ngọc Thành!” Tiểu quận chúa Triệu vương phủ vốn dĩ cũng  không tin.

“Im miệng!” Triệu vương khiển trách nữ nhi của mình, ông đã từng gặp cha Quân Ngọc Thành, tất nhiên cũng tin tưởng, chỉ là ông cũng giống Triệu Khôn Bằng, ông cũng vô cùng tức giận Quân Ngọc Thành.

Quân Ngọc Thành rõ ràng lớn lên đẹp mắt như vậy, tại sao lại truyền ra ngoài mình bị phá trướng, còn trở thành hoàng phi xuất hiện trong hôn lễ của con ông? Đây rõ ràng không cho bọn họ mặt mũi!

Nếu như Quân Ngọc Thành lớn lên xấu, thực sự lẳng lơ ong bướm như bọn họ tuyên bố lúc trước, Triệu Chính Càn phong Quân Ngọc Thành làm phi đó là Triệu Chính Càn mất mặt, nhưng như bây giờ…

“Phụ vương!” Tiểu quận chúa không vui nhìn thoáng qua cha của mình, sau đó căm hận nhìn về phía Quân Ngọc Thành: “Người này nếu như thật sự là Quân Ngọc Thành, người quái dị câu dẫn biểu ca trong vườn mẫu đơn là ai? Không phải Ngọc Như tẩu tử nói Quân Ngọc Thành đố kị hắn luôn luôn cướp đồ của hắn sao?”

Tiểu quận chúa Triệu vương phủ nhanh mồm nhanh miệng, đúng lúc hỏi câu hỏi mà mọi người ở chỗ này muốn hỏi, Quân Ngọc Thành cúi đầu, giọng nói khổ sở: “Trong vườn  mẫu đơn ngày đó ta chỉ dùng chút thuốc mỡ Đại bá mẫu đưa tới, gương mặt liền biến thành như vậy, còn biểu ca của quận chúa, ta còn chưa đến mức đi câu dẫn một người như vậy! Còn chuyện cướp đồ của đường ca gì đó lại càng không thể… Ta ở Quân gia không chỗ nương tựa, không nói đến việc bị cấm ra cửa, ngay cả đồ cưới của cha đều bị đem đi, sao có bản lĩnh cướp đồ của người khác?”

Cười khổ một tiếng, Quân Ngọc Thành liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt châm chọc: “Ngay cả Triệu Vương thế tử, đến Quân phủ cũng là để gặp đường huynh, ta cũng chưa gặp mặt vị hôn phu này mấy lần… Ta còn có thể cướp thứ gì của người khác?”

Mọi người nghe như thế đều sửng sốt, nhưng cũng đều tin.

Dáng vẻ của Quân Ngọc Thành không cần phải nói, biểu đệ của Triệu Vương thế tử nổi danh hoàn khố, lớn lên cũng khó nhìn, Quân Ngọc Thành nếu muốn câu dẫn cũng không thể nào xem trọng một người như vậy, còn cướp đoạt …

Phụ mẫu Quân Ngọc Thành đều mất, từ năm mười tuổi đã không thể bước ra khỏi cửa lớn Quân gia, còn Quân Ngọc Như thì nổi danh kinh thành, Quân Ngọc Thành có thể cướp thứ gì của Quân Ngọc Như?

Lại nói, ngược lại là Quân Ngọc Thành bị Quân Ngọc như cướp vị hôn phu.

Triệu Khôn Bằng nghe nói như thế, đều đã quên chuyện vết sẹo trên mặt Quân Ngọc Thành, ngược lại vốn dĩ yêu thích Quân Ngọc Như bây giờ lại trở nên chán ghét.

Hắn lại bị Quân Ngọc Như lừa?

Quân Ngọc Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Chính Càn, sau đó dập đầu trước Triệu Chính Càn một cái: “Nếu không phải hoàng thượng, Ngọc Thành có lẽ đã mất mạng, sau này sẽ chăm sóc hoàng thượng thật tốt, nhưng Ngọc Thành còn muốn cầu hoàng thượng một việc.”

“Chuyện gì?” Triệu Chính Càn nhướng mi nhìn Quân Ngọc Thành.

“Đồ cưới của cha Ngọc Thành bị một nhà đại bá đem đi, Ngọc Thành không cầu gì khác, chỉ cầu lấy lại đồ cưới.” Quân Ngọc Thành nói.

Thật ra hắn càng muốn ép Quân gia ói ra toàn bộ đồ mà phụ thân hắn và cha hắn để lại, sau đó sẽ châm chọc Triệu vương một chút, hỏi xem Triệu vương trả ơn như thế nào, nhưng hắn biết mình không thể làm quá mức.

Hiện tại Triệu Chính Càn quả thực có hứng thú với hắn, nhưng chút hứng thú ấy còn chưa đủ để hắn kiêu căng, đã như vậy, không bằng trước tiên đòi đồ cưới của cha về trước, cũng thuận tiện để người khác biết mình bị ủy khuất.

Huống chi… Của hồi môn của Quân Ngọc Như có không ít thứ tốt, nói không chừng lấy từ đồ cưới của cha hắn, còn được đưa vào Triệu vương phủ, đến lúc đó hắn muốn xem những người này làm sao giải quyết!

“Đồ cưới của cha ngươi vốn nên cho ngươi, ngày mai ta sẽ để người cầm danh sách đồ cưới đến Quân gia đòi về.” Triệu Chính Càn hài lòng cười cười, trước đó hắn còn sợ Quân Ngọc Thành  yêu cầu quá phận, hiện tại xem ra, người này quả nhiên là một người biết đúng mực.

Nhìn đôi mắt khổ sở lại tràn ngập kiên nghị của Quân Ngọc Thành, Triệu Chính Càn đột nhiên cảm thấy ngực nóng lên.

“Tạ ơn hoàng thượng.” Quân Ngọc Thành cảm kích, sau khi Triệu Chính Càn cho phép đứng lên, sau đó ngoan ngoãn theo Triệu Chính Càn lên xe ngựa, vào cung.

Nhìn bọn họ đi xa, trong Triệu vương phủ, có vô số người xì xào bàn tán, tất nhiên là nói chuyện của Quân Ngọc Thành.

Trước hôn lễ này, danh tiếng của Quân Ngọc Thành thật không tốt, nhưng hôm nay, danh tiếng không tốt chính là Quân Ngọc Như.

Ngoại trừ Quân Ngọc Như, Triệu vương phủ cũng bị lên án.

Triệu vương tự xưng là tri ân báo đáp, kết quả sao? Hắn trả ơn lại để con của ân nhân bị bắt nạt đủ đường, còn để nhi tử cưới người bắt nạt con ân nhân mình?

“Trước đây chính quân Quân tướng quân muốn chọn một đứa trẻ trong họ làm con thừa tự để kế thừa tước vị, Vương gia lại dâng tấu với tiên đế muốn để thứ huynh của Quân tướng quân kế thừa tước vị trước một bước, ta thấy ông ta không phải muốn báo ân, mà là muốn báo thù!” Năm đó từng cùng Quân tướng quân chinh chiến sa trường Ngụy lão tướng quân vốn nể mặt mũi Quân tướng quân mà từ quê nhà đến kinh thành tham gia hôn lễ, nhưng không ngờ lạu thấy vở kịch này, lập tức không khách khí nói.

“Quân tướng quân và thứ huynh luôn luôn bất hòa, thứ huynh của hắn đắc thế, đối với hài tử của Quân tướng quân…” Lại có vài người quan hệ không tốt với Triệu vương làm như vô tình nói ra, trước đây không ai nghĩ đến Quân Ngọc Thành ở Quân gia sẽ bị ủy khuất, lúc này, phần lớn đều nghĩ tới.

Triệu vương vẻ mặt xấu hổ, nói không ra lời, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn nhi tử của mình một cái, nhưng hết lần này tới lần khác Triệu Khôn Bằng cứ si ngốc nhìn cổng lớn Triệu vương phủ.

“Vô liêm sỉ, Quân Ngọc Như nói cái gì ngươi cũng tin, cũng không dùng đầu óc suy nghĩ một chút?” Suy nghĩ một vòng, Triệu vương đem tất cả mọi chuyện  đều đổ lên người Quân Ngọc Như, giải vây cho nhi tử.

Triệu Khôn Bằng giật mình tỉnh lại, cũng nghĩ đến chuyện này, lập tức đi đến hậu viện.

Hắn thích dung mạo Quân Ngọc Như, hắn cũng có tình cảm với Quân Ngọc Như, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Nếu như không có ngày hôm nay, tuy sau này hắn sẽ nạp rất nhiều thiếp thất, nhưng địa vị của Quân Ngọc Như cũng sẽ rất vững vàng, nhưng bây giờ, hắn hận không thể lập tức bỏ Quân Ngọc Như.

Trước/8Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Việt Cuồng Bạo Thăng Cấp