Saved Font

Trước/326Sau

Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 213: ‌Ng‌ồ‌i‌ ‌‌Ở‌‌ ‌Đây‌ ‌Cùng‌ ‌Tôi‌ ‌M‌ộ‌t‌ ‌Lát‌ ‌

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Gần‌ ‌tối,‌ ‌ánh‌ ‌tà‌ ‌dương‌ ‌tùy‌ ‌ý‌ ‌nhuốm‌ ‌đỏ‌ ‌phía‌ ‌chân‌ ‌trời,‌ ‌ánh‌ ‌sáng‌ ‌đỏ‌ ‌cam‌ ‌ấm‌ ‌áp‌ ‌phát‌ ‌ sáng‌ ‌chiếu‌ ‌đầy‌ ‌trời‌ ‌đất,‌ ‌nhìn‌ ‌qua‌ ‌mang‌ ‌theo‌ ‌ấm‌ ‌áp‌ ‌mà‌ ‌ban‌ ‌ngày‌ ‌không‌ ‌có,‌ ‌giống‌ ‌ như‌ ‌trong‌ ‌mộng.

‌Trong‌ ‌nghĩa‌ ‌trang‌ ‌Nam‌ ‌Sơn,‌ ‌gió‌ ‌đầu‌ ‌xuân‌ ‌mang‌ ‌theo‌ ‌gió‌ ‌đông‌ ‌chưa‌ ‌lui,‌ ‌như‌ ‌sóng‌ ‌ biển‌ ‌lướt‌ ‌qua.

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌đứng‌ ‌trước‌ ‌bia‌ ‌mộ,‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌cậu‌ ‌mơ‌ ‌hồ‌ ‌không‌ ‌thấy‌ ‌rõ‌ ‌chữ‌ ‌trên‌ ‌bia,‌ ‌ nhưng‌ ‌cậu‌ ‌biết,‌ ‌mẹ‌ ‌cậu,‌ ‌đã‌ ‌an‌ ‌nghỉ‌ ‌bên‌ ‌trong.

‌Cậu‌ ‌trầm‌ ‌lặng‌ ‌rất‌ ‌lâu,‌ ‌rốt‌ ‌cục‌ ‌đi‌ ‌lên‌ ‌trước‌ ‌hai‌ ‌bước,‌ ‌ngồi‌ ‌xuống‌ ‌trước‌ ‌bia‌ ‌mộ.

‌"Mẹ,‌ ‌mẹ‌ ‌ở‌ ‌bên‌ ‌đó‌ ‌vẫn‌ ‌khỏe‌ ‌chứ?"‌ ‌ Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌hỏi.

‌Gió‌ ‌đêm‌ ‌thổi‌ ‌lá‌ ‌cây‌ ‌kêu‌ ‌xào‌ ‌xạc,‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌câu‌ ‌trả‌ ‌lời‌ ‌dịu‌ ‌dàng.

Advertisement / Quảng cáo

‌"Mẹ‌ ‌đi‌ ‌cũng‌ ‌đã‌ ‌nhiều‌ ‌năm,‌ ‌mẹ‌ ‌có‌ ‌phải‌ ‌đã‌ ‌quên‌ ‌mất‌ ‌con‌ ‌trông‌ ‌thế‌ ‌nào‌ ‌rồi‌ ‌không,"‌ ‌ Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ôn‌ ‌nhu‌ ‌cười‌ ‌nói,‌ ‌"Con‌ ‌xin‌ ‌lỗi,‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌trước‌ ‌bận,‌ ‌lại‌ ‌có‌ ‌vấn‌ ‌đề‌ ‌với‌ ‌ cơ‌ ‌thể,‌ ‌không‌ ‌thể‌ ‌đến‌ ‌thăm‌ ‌mẹ.

‌Nhưng‌ ‌mà‌ ‌mẹ‌ ‌yên‌ ‌tâm,‌ ‌con‌ ‌giờ‌ ‌đã‌ ‌ổn‌ ‌rồi."

‌Cậu‌ ‌duỗi‌ ‌tay‌ ‌sờ‌ ‌sờ‌ ‌bia‌ ‌mộ‌ ‌lạnh‌ ‌như‌ ‌băng:‌ ‌"Mẹ,‌ ‌mẹ‌ ‌xem,‌ ‌đây‌ ‌là‌ ‌cháu‌ ‌trai‌ ‌mẹ,‌ ‌nó‌ ‌tên‌ ‌ Duệ‌ ‌Duệ.

‌Con‌ ‌và‌ ‌nó‌ ‌là‌ ‌cha‌ ‌con‌ ‌tiền‌ ‌định,‌ ‌hai‌ ‌chúng‌ ‌con‌ ‌sinh‌ ‌nhật‌ ‌cũng‌ ‌cùng‌ ‌một‌ ‌ ngày,‌ ‌mẹ‌ ‌nói‌ ‌trùng‌ ‌hợp‌ ‌không?‌ ‌Mẹ‌ ‌xem‌ ‌mặt‌ ‌nó‌ ‌này,‌ ‌nhìn‌ ‌tay‌ ‌nghịch‌ ‌ngợm‌ ‌của‌ ‌nó‌ ‌ này‌ ‌......"

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌trêu‌ ‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ,‌ ‌nhìn‌ ‌nhóc‌ ‌con‌ ‌miệng‌ ‌mở‌ ‌ra‌ ‌đóng‌ ‌lại,‌ ‌ nhẹ‌ ‌giọng‌ ‌u‌ ‌oa.

‌"Mẹ,‌ ‌gần‌ ‌đây‌ ‌con‌ ‌gặp‌ ‌phải‌ ‌chút‌ ‌chuyện‌ ‌phiền‌ ‌lòng,‌ ‌muốn‌ ‌nói‌ ‌với‌ ‌mẹ."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌dựa‌ ‌lưng‌ ‌vào‌ ‌bia‌ ‌mộ,‌ ‌ngẩng‌ ‌đầu‌ ‌nhìn‌ ‌bầu‌ ‌trời.

‌Ánh‌ ‌chiều‌ ‌ta‌ ‌trên‌ ‌ không‌ ‌trung‌ ‌chiếu‌ ‌khuôn‌ ‌mặt‌ ‌cậu‌ ‌một‌ ‌lớp‌ ‌ánh‌ ‌sáng‌ ‌nhu‌ ‌hòa,‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌cậu‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌ đầm‌ ‌nước‌ ‌trong‌ ‌suốt,‌ ‌ửng‌ ‌lên‌ ‌tia‌ ‌sáng‌ ‌mềm‌ ‌mại‌ ‌của‌ ‌ráng‌ ‌chiều.

‌"Con‌ ‌trước‌ ‌đây‌ ‌đã‌ ‌đến‌ ‌trước‌ ‌mộ‌ ‌mẹ‌ ‌nói‌ ‌với‌ ‌mẹ,‌ ‌con‌ ‌gặp‌ ‌được‌ ‌một‌ ‌người‌ ‌đàn‌ ‌ông,‌ ‌ tên‌ ‌là‌ ‌Cố‌ ‌Phong.

‌Con‌ ‌......con‌ ‌trước‌ ‌kia‌ ‌rất‌ ‌thích‌ ‌hắn,‌ ‌đúng,‌ ‌rất‌ ‌yêu‌ ‌hắn,‌ ‌cảm‌ ‌ thấy‌ ‌đời‌ ‌này‌ ‌cũng‌ ‌chỉ‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌là‌ ‌hắn.

‌Con‌ ‌theo‌ ‌hắn‌ ‌5‌ ‌năm,‌ ‌chỉ‌ ‌nhận‌ ‌được‌ ‌một‌ ‌Tiểu‌ ‌ Duệ‌ ‌Duệ,‌ ‌không‌ ‌nhận‌ ‌được‌ ‌gì‌ ‌khác,‌ ‌ngược‌ ‌lại‌ ‌mang‌ ‌thai‌ ‌bị‌ ‌hắn‌ ‌đuổi‌ ‌ra‌ ‌ngoài,‌ ‌nhìn‌ ‌ hắn‌ ‌cười‌ ‌nói‌ ‌ân‌ ‌ái‌ ‌với‌ ‌người‌ ‌khác,‌ ‌haizz‌ ‌......"

‌"Bây‌ ‌giờ‌ ‌nghĩ‌ ‌lại,‌ ‌cũng‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌phiền‌ ‌lòng,‌ ‌nhưng‌ ‌mà‌ ‌cũng‌ ‌may‌ ‌những‌ ‌thứ‌ ‌này‌ ‌ đều‌ ‌đã‌ ‌là‌ ‌chuyện‌ ‌quá‌ ‌khứ,"‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌khoát‌ ‌tay‌ ‌lau‌ ‌đi‌ ‌ẩm‌ ‌ướt‌ ‌khóe‌ ‌mắt,‌ ‌ "Khoảng‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌này‌ ‌hắn‌ ‌đang‌ ‌theo‌ ‌đuổi‌ ‌con,‌ ‌mẹ‌ ‌biết‌ ‌chứ?‌ ‌Hắn‌ ‌sám‌ ‌hối‌ ‌với‌ ‌con,‌ ‌ hắn‌ ‌nói‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌hắn‌ ‌có‌ ‌con,‌ ‌thích‌ ‌con,‌ ‌muốn‌ ‌lại‌ ‌ở‌ ‌bên‌ ‌con‌ ‌lần‌ ‌nữa."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nói‌ ‌đến‌ ‌đây,‌ ‌bỗng‌ ‌nhiên‌ ‌dừng‌ ‌lại.

‌Cậu‌ ‌khẽ‌ ‌quay‌ ‌đầu‌ ‌qua,‌ ‌nhìn‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đứng‌ ‌phía‌ ‌xa.

‌Ánh‌ ‌mắt‌ ‌cậu‌ ‌coi‌ ‌như‌ ‌là‌ ‌hơi‌ ‌mờ,‌ ‌vì‌ ‌vậy‌ ‌không‌ ‌thấy‌ ‌rõ‌ ‌mặt‌ ‌và‌ ‌biểu‌ ‌cảm‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌ Phong.

‌Cậu‌ ‌chỉ‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌nhìn‌ ‌thấy‌ ‌vóc‌ ‌người‌ ‌thon‌ ‌dài‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌yên‌ ‌lặng‌ ‌đứng‌ ‌ đằng‌ ‌xa,‌ ‌đứng‌ ‌trong‌ ‌ánh‌ ‌sáng‌ ‌trời‌ ‌chiều‌ ‌ôn‌ ‌nhu,‌ ‌dường‌ ‌như‌ ‌đang‌ ‌nhìn‌ ‌về‌ ‌phía‌ ‌cậu.

‌Hai‌ ‌tay‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌từng‌ ‌cho‌ ‌cậu‌ ‌vô‌ ‌số‌ ‌tổn‌ ‌thương.

Advertisement / Quảng cáo

‌Là‌ ‌đôi‌ ‌tay‌ ‌kia‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đã‌ ‌ném‌ ‌đồ‌ ‌ăn‌ ‌mình‌ ‌làm‌ ‌cho‌ ‌hắn,‌ ‌là‌ ‌đôi‌ ‌tay‌ ‌kia‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌ Phong‌ ‌lạnh‌ ‌nhạt‌ ‌đẩy‌ ‌cậu‌ ‌đang‌ ‌dạt‌ ‌dào‌ ‌mong‌ ‌đợt,‌ ‌đi‌ ‌ôm‌ ‌lấy‌ ‌Trần‌ ‌Lập‌ ‌Ninh.

‌Nhưng‌ ‌mà‌ ‌......Cũng‌ ‌chính‌ ‌đôi‌ ‌tay‌ ‌kia‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌vào‌ ‌lúc‌ ‌cậu‌ ‌không‌ ‌nhìn‌ ‌thấy,‌ ‌trở‌ ‌thành‌ ‌ánh‌ ‌ sáng‌ ‌duy‌ ‌nhất‌ ‌của‌ ‌cậu.

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌từng‌ ‌tổn‌ ‌thương‌ ‌cậu,‌ ‌nhưng‌ ‌hiện‌ ‌tại‌ ‌cũng‌ ‌đang‌ ‌cho‌ ‌cậu‌ ‌bảo‌ ‌vệ‌ ‌kiên‌ ‌định.

‌Hầu‌ ‌kết‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌chuyển‌ ‌động,‌ ‌dở‌ ‌khóc‌ ‌dở‌ ‌cười‌ ‌thở‌ ‌dài:‌ ‌"Mẹ‌ ‌nói‌ ‌hắn‌ ‌sao‌ ‌lại‌ ‌ biệt‌ ‌nữu‌ ‌vậy‌ ‌chứ?‌ ‌Nếu‌ ‌như‌ ‌hồi‌ ‌đó‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌thật‌ ‌sự‌ ‌có‌ ‌con,‌ ‌sao‌ ‌lại‌ ‌hung‌ ‌dữ‌ ‌như‌ ‌ vậy,‌ ‌lạnh‌ ‌lùng‌ ‌với‌ ‌con‌ ‌như‌ ‌vậy?‌ ‌Phải‌ ‌đến‌ ‌khi‌ ‌tạo‌ ‌thành‌ ‌tổn‌ ‌thương‌ ‌mới‌ ‌nghĩ‌ ‌đến‌ ‌đi‌ ‌ cứu‌ ‌vãn.

‌EQ‌ ‌của‌ ‌hắn‌ ‌sao‌ ‌lại‌ ‌thấp‌ ‌vậy‌ ‌chứ,‌ ‌ngốc,‌ ‌thật‌ ‌ngốc."

‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌ngực‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌kêu‌ ‌u‌ ‌oa‌ ‌hai‌ ‌tiếng,‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌đang‌ ‌đồng‌ ‌ ý‌ ‌lời‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nói.

‌"Có‌ ‌lẽ‌ ‌hắn‌ ‌từ‌ ‌nhỏ‌ ‌đến‌ ‌lớn,‌ ‌muốn‌ ‌gì‌ ‌được‌ ‌đó,‌ ‌cho‌ ‌nên‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌tình‌ ‌cảm,‌ ‌căn‌ ‌bản‌ ‌ không‌ ‌có‌ ‌khái‌ ‌niệm‌ ‌và‌ ‌kinh‌ ‌nghiệm‌ ‌nhỉ,"‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌đung‌ ‌đưa‌ ‌Cố‌ ‌ Gia‌ ‌Duệ,‌ ‌một‌ ‌bên‌ ‌tự‌ ‌giễu‌ ‌cười‌ ‌nói,‌ ‌"Dù‌ ‌sao‌ ‌thì,‌ ‌bây‌ ‌giờ‌ ‌nghĩ‌ ‌lại,‌ ‌mấy‌ ‌năm‌ ‌đó‌ ‌thật‌ ‌sự‌ ‌ giống‌ ‌như‌ ‌sống‌ ‌trong‌ ‌hỏa‌ ‌lò.

‌Nhưng‌ ‌mà,‌ ‌mẹ,‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌khoảng‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌này‌ ‌đối‌ ‌với‌ ‌ con,‌ ‌thật‌ ‌sự‌ ‌rất‌ ‌tốt,‌ ‌con‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌đầu‌ ‌gỗ,‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌cảm‌ ‌giác‌ ‌được."

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌thu‌ ‌lại‌ ‌ánh‌ ‌mắt,‌ ‌"Con‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌không‌ ‌muốn‌ ‌tha‌ ‌thứ‌ ‌cho‌ ‌hắn,‌ ‌con‌ ‌ á,‌ ‌mẹ‌ ‌cũng‌ ‌biết,‌ ‌nhìn‌ ‌gai‌ ‌góc‌ ‌đầy‌ ‌người,‌ ‌thật‌ ‌ra‌ ‌rất‌ ‌sợ‌ ‌hãi.

‌Nỗi‌ ‌băn‌ ‌khoăn‌ ‌của‌ ‌con‌ ‌ quá‌ ‌nhiều.

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌có‌ ‌tiền‌ ‌có‌ ‌thế‌ ‌như‌ ‌vậy,‌ ‌tới‌ ‌giờ‌ ‌chưa‌ ‌từng‌ ‌thiếu‌ ‌người.

‌Mấy‌ ‌ hôm‌ ‌trước‌ ‌đã‌ ‌có‌ ‌người‌ ‌ở‌ ‌toilet‌ ‌muốn‌ ‌hiến‌ ‌thân‌ ‌cho‌ ‌hắn‌ ‌đó,‌ ‌ha‌ ‌ha."

‌Tay‌ ‌nhỏ‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ‌ ‌túm‌ ‌lấy‌ ‌cổ‌ ‌áo‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌hoàn‌ ‌toàn‌ ‌ không‌ ‌cảm‌ ‌nhận‌ ‌được,‌ ‌vẫn‌ ‌lẩm‌ ‌bẩm‌ ‌nói:‌ ‌"Con‌ ‌thật‌ ‌ra‌ ‌đang‌ ‌sợ,‌ ‌con‌ ‌sợ‌ ‌hắn‌ ‌vẫn‌ ‌ chưa‌ ‌trưởng‌ ‌thành‌ ‌trên‌ ‌mặt‌ ‌tình‌ ‌cảm,‌ ‌con‌ ‌sợ‌ ‌mình‌ ‌có‌ ‌một‌ ‌ngày‌ ‌lại‌ ‌sẽ‌ ‌bị‌ ‌hắn‌ ‌chán‌ ‌ ghét‌ ‌mà‌ ‌vứt‌ ‌bỏ,‌ ‌bị‌ ‌hắn‌ ‌đuổi‌ ‌đi,‌ ‌con‌ ‌sợ‌ ‌Duệ‌ ‌Duệ‌ ‌cũng‌ ‌sẽ‌ ‌chịu‌ ‌tổn‌ ‌thương‌ ‌từ‌ ‌tình‌ ‌cảm‌ ‌ của‌ ‌hai‌ ‌chúng‌ ‌con.

‌Mẹ,‌ ‌mẹ‌ ‌nói‌ ‌xem,‌ ‌con‌ ‌vẫn‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌nhảy‌ ‌vào‌ ‌hố‌ ‌lửa‌ ‌này‌ ‌chứ?"‌ ‌ Nói‌ ‌xong‌ ‌câu‌ ‌này,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌tựa‌ ‌đầu‌ ‌vào‌ ‌bia‌ ‌bộ,‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌rất‌ ‌nhiều‌ ‌năm‌ ‌ trước,‌ ‌hắn‌ ‌cũng‌ ‌tựa‌ ‌vào‌ ‌cùng‌ ‌mẹ‌ ‌tán‌ ‌dóc.

‌Cậu‌ ‌lải‌ ‌nhải‌ ‌lại‌ ‌nói‌ ‌rất‌ ‌nhiều‌ ‌rất‌ ‌nhiều,‌ ‌nói‌ ‌ra‌ ‌tất‌ ‌cả‌ ‌chuyện‌ ‌vặt‌ ‌của‌ ‌mình‌ ‌và‌ ‌Cố‌ ‌ Phong,‌ ‌nói‌ ‌đến‌ ‌trời‌ ‌tối‌ ‌đen,‌ ‌gió‌ ‌lớn‌ ‌hơn,‌ ‌cậu‌ ‌mới‌ ‌hít‌ ‌mũi.

‌Bên‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌càng‌ ‌ngày‌ ‌càng‌ ‌không‌ ‌yên,‌ ‌lưỡng‌ ‌lự‌ ‌qua‌ ‌lại,‌ ‌không‌ ‌ngừng‌ ‌nhìn‌ ‌về‌ ‌ phía‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌muốn‌ ‌đi‌ ‌qua‌ ‌xem‌ ‌cậu‌ ‌nhưng‌ ‌lại‌ ‌sợ‌ ‌cậu‌ ‌mất‌ ‌hứng,‌ ‌gấp‌ ‌đến‌ ‌ mức‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌bốc‌ ‌hỏa.

‌Do‌ ‌dự‌ ‌rất‌ ‌lâu,‌ ‌hắn‌ ‌rốt‌ ‌cục‌ ‌cắn‌ ‌răng,‌ ‌bước‌ ‌đi‌ ‌tới‌ ‌bên‌ ‌cạnh‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌cởi‌ ‌áo‌ ‌ khoác‌ ‌của‌ ‌mình,‌ ‌khoác‌ ‌lên‌ ‌người‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên:‌ ‌"Lạnh‌ ‌hơn‌ ‌rồi,‌ ‌em‌ ‌khoác‌ ‌áo‌ ‌vào‌ ‌ trước.

Advertisement / Quảng cáo

‌Tôi‌ ‌không‌ ‌quấy‌ ‌rầy‌ ‌em,‌ ‌tôi‌ ‌giờ‌ ‌đi‌ ‌liền,‌ ‌được‌ ‌không?"‌ ‌ Hắn‌ ‌nhìn‌ ‌trên‌ ‌người‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌choàng‌ ‌áo‌ ‌khoác,‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌như‌ ‌vậy‌ ‌hẳn‌ ‌sẽ‌ ‌ không‌ ‌bị‌ ‌cảm,‌ ‌mới‌ ‌yên‌ ‌tâm,‌ ‌xoay‌ ‌người‌ ‌muốn‌ ‌đi.

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌bỗng‌ ‌nhiên‌ ‌kéo‌ ‌tay‌ ‌hắn‌ ‌lại.

‌"Cùng‌ ‌tôi."

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌kinh‌ ‌ngạc‌ ‌quay‌ ‌đầu‌ ‌lại.

‌Trong‌ ‌đôi‌ ‌mắt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌có‌ ‌ánh‌ ‌trăng‌ ‌sáng‌ ‌trong:‌ ‌"Ngồi‌ ‌cùng‌ ‌tôi‌ ‌một‌ ‌lát."

Trước/326Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!