Phiêu Linh xuống tầng, từng bước một đến chỗ Diệc Sinh. Đoạn đường rất ngắn, nhưng cô lại đi thật lâu mới tới. Cuối cùng, đứng trước mặt Diệc Sinh. Diệc Sinh đứng trong gió, khăn quàng trên cổ theo gió tung bay, làm cho dáng người có vẻ cao gầy cô đơn. Anh nhẹ nói: “Phiêu Linh, bất luận em nói gì anh đều tin tưởng.” Giọng nói mang theo ngữ khí khẩn cầu, van nài. Diệc Sinh thầm nghĩ nghe cô nói nguyên nhân, dù là lý do gì anh đều chấp nhận, chỉ cần Phiêu Linh chịu vì anh mà giải thích. Phiêu Linh ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt kỳ vọng kia, ở trong đó còn mang theo cả sự yếu ớt khiến người khác không nỡ chạm vào. “Diệc Sinh, tất cả đều là giả, em luôn luôn yêu anh.” Phiêu Linh muốn nói như vậy, muốn nhào vào lòng Diệc Sinh, muốn cùng anh đi đến những nơi xa. Nhưng cô lại chỉ có thể thở sâu, giọng khàn khàn: “Diệc Sinh, rất xin lỗi, em đã cùng Vũ Dã... Ở một chỗ.” “Vì sao?” Diệc Sinh nắm chặt tay Phiêu Linh, trong mắt tràn đầy bi phẫn. “Anh ấy có khả năng trợ giúp em.” Phiêu Linh máy móc nói. “Em xem sự nghiệp quan trong như vậy!” Thanh âm Diệc Sinh chua xót. “Thành công của em so với cái gì cũng đều quan trọng nhất. Em trăm cay nghìn đắng sống đến bây giờ là bởi muốn không ngừng được đứng trên cao.” “Chính em đã nói yêu anh.” “Đó chỉ là cảm kích, dù sao anh cũng đã cùng em vượt qua những tháng ngày gian khổ.” Phiêu Linh bình tĩnh nghe mình nói ra những lời xa lạ, mặt không chút biểu cảm. Gió lạnh thấu xương, quét đến mặt đau nhức, Diệc Sinh đưa khăn che hai mắt. “Phiêu Linh, anh ta có thể mang lại cho em thật nhiều hạnh phúc?” “Phải.” Phiêu Linh cứng ngắc gật đầu. “... Phiêu Linh, anh từng thề ở trong lòng, sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em.” Gió yên lặng trở lại, Diệc Sinh bỏ khăn xuống, Phiêu Linh thấy trong mắt anh sự can đảm và bình tĩnh: “Anh đồng ý với em, chúng ta chia tay.” “Nơi này chúng ta từng ước định sẽ cùng nhau hưởng tuần trăng mật, đáng tiếc... Lại chia tay ở đây.” Khuôn mặt tái nhợt của Diệc Sinh hiện lên một tia bi thương, anh bước lên phía trước, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán Phiêu Linh: “Phiêu Linh... Anh yêu em.” Diệc Sinh đi rồi. Phiêu Linh vẫn đứng trong tuyết, nhìn bóng lưng tịch liêu càng lúc càng rời xa, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt. Cô hao tổn hết toàn lực đem người mình yêu rời xa. Phiêu Linh cảm thấy trái tim như vỡ ra, đau đến không thở nổi. Cô dùng sức cắn môi đến bật máu nhưng cô không hề để ý, có lẽ nỗi đau trong lòng đã lấn át toàn bộ. Chất lỏng đỏ sẫm lan tràn khoang miệng, theo khóe môi rơi xuống nền tuyết. Màu đỏ loang lổ trên tuyết trắng trong suốt. Thê lương tới cực điểm. Kết thúc chuyến quay phim, Phiêu Linh về nhà, Diệc Sinh cùng những gì liên quan đến anh đều biến mất, tựa như anh chưa từng xuất hiện vậy. Tiếp theo, Phiêu Linh quyết định rời xa ngôi nhà này, nguyên nhân giống Diệc Sinh. Nhớ lại những lúc bên nhau, dù ngọt ngào hay thống khổ cũng đều khiến họ khó có thể thừa nhận hiện tại đã chia tay. Rất nhanh sau , Phiêu Linh liền thấy trên báo tin tức nói cô và Vũ Dã đã ở cùng một nơi. Người bên cạnh đều không để ý giải thích, nhìn Tiểu Phong, bác Trần khuyên nhủ: “Người trẻ tuổi xúc động là bình thường, nhiều năm như vậy tình cảm sao có thể nói cắt đứt thì cắt đây?” Joe cũng trách cứ cô: “Diệc Sinh rốt cuộc có điểm nào không bằng Vũ Dã kia? Một khi đã như vậy vì sao lúc trước còn nhận lời kết hôn, để Diệc Sinh thêm đau khổ?” Phiêu Linh không biện giải, cũng chẳng có cách nào mà giải thích, thản nhiên hỏi: “Diệc Sinh có khỏe không?” “Cô cho là khỏe?” Joe liếc mắt nhìn cô dò xét một cái nhưng thấy sắc mặt cô tái nhợt, không đành lòng nên giọng nói liền dịu nhẹ hơn: “Diệc Sinh đang vùi đầu vào đống công việc cao ngất tận trời xanh, có lẽ là muốn dùng công việc tự thôi miên chính mình.” Phiêu Linh không hề đáp lại, ánh mắt ảm đạm, dường như ánh sáng từ ngọn đèn cũng không thể làm đôi mắt ấy sáng lên. Joe thở dài liên tục: “Phiêu Linh, lần này cô hơi quá đáng, sớm hay muộn cô cũng hối hận thôi.” Tất cả đều thấy đáng tiếc cho hai người, chỉ là không ngờ người ngoài cuộc còn đau buồn, huống chi là người trong cuộc. Vì để cho cô đỡ buồn, A Tiêu thường xuyên rủ cô đi chơi. Nhưng Hạ Cảnh Vân lại thường đi cùng hai người, khiến nỗi lòng Phiêu Linh càng thêm xám tro. Hơn nữa cô phát hiện trong khi lơ đãng, Hạ Cảnh Vân luôn dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào người cô. Phiêu Linh và A Tiêu cũng dần trở nên không thân thiết như trước, vì đã có nhiều rạn nứt từ bên trong. Phiêu Linh nhận thêm rất nhiều việc, mỗi ngày như ngựa không dừng vó đi studio, thu hình, quay quảng cáo, làm cho bản thân chẳng còn thời gian suy nghĩ về việc khác. Gặp chuyện không vui người ta thường dùng mọi cách tự mê hoặc chính mình, công việc, rượu, trò giải trí, dùng bất cứ thủ đọan tồi tệ nào, khiến mình từ vực sâu này nhảy sang vực sâu khác. Nguyên nhân, là do không vượt qua được chính mình. Hôm nay, Phiêu Linh đến studio, vừa ra khỏi cửa cô đã bị một chiếc Ferrari chặn lại. Hôm nay, Phiêu Linh đến studio, vừa ra khỏi cửa cô đã bị một chiếc Ferrari chặn lại. Cô nhíu mày, đúng lúc ấy một người từ trên xe bước xuống, toàn thân là đồ hàng hiệu, cách ăn mặc không chê vào đâu được. Hạ Cảnh Vân mở cửa xe, giương cặp mắt hoa đào lên, cười nói: “Phiêu Linh, A Tiêu nhờ anh đến đón em đi ăn.” “Thật sao?” Phiêu Linh thanh sắc bất động, lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi điện thông báo cho cô ấy biết tôi đang bận.” Hạ Cảnh Vân thấy lời nói dối sắp vạch trần, không chút nào bối rối, tiến lên nắm tay Phiêu Linh: “Thật ra anh muốn mời em ăn cơm.” Phiêu Linh lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì không?” Hạ Cảnh Vân lại tiến thêm một bước, cầm lấy điện thoại của Phiêu Linh, không biết xấu hổ nói: “Tất cả đều là bằng hữu nên cùng nhau ăn cơm thì đâu cần lý do.” “Bạn trai của bạn thân từ trước đến nay không hề là bằng hữu của tôi.” Phiêu Linh rút tay đang bị nắm ra, quả quyết nói: “Trả điện thoại lại cho tôi.” Hạ Cảnh Vân cợt nhả: “Trừ khi em cùng anh đi ăn.” Phiêu Linh đang tức giận, bỗng một người nắm lấy tay của Hạ Cảnh Vân, đau đến mức khóe miệng hắn nhếch lên. Thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm vang lên: “Hạ công tử, Phiêu Linh còn đang vội đến studio, chỉ sợ không rảnh cùng cậu ăn cơm, nên để hôm khác.” Hạ Cảnh Vân vừa đau vừa giận, nổi trận lôi đình. Hắn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tuy rằng cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng nhưng đã có sẵn tài sản đủ để tiêu sài, hơn nữa phong lưu thành tính, bên người không lo thiếu mĩ nhân. Trước nhìn trúng A Tiêu xinh đẹp, vắt óc tìm mọi cách chiếm đoạt, thời gian đầu mới mẻ trôi qua, giờ lại gặp được Phiêu Linh. Vất vả mãi cũng chờ được lúc cơ hội đến thì bị người khác nhúng tay vào, khiến hắn vô cùng tức giận. Đang chuẩn bị mắng mỏ, không ngờ người đến quẫy nhiễu là Vũ Dã. Hạ Cảnh Vân lập tức thay đổi sắc mặt. Người này thế lực không thể khinh thường, cùng anh ta cứng đấu cứng chẳng có gì hay ho cả nên hắn cười nói: “Ra là Vũ tổng. Tôi chỉ cùng Phiêu Linh đùa một chút, đừng tưởng thật.” “Như vậy thì tốt. Hạ công tử trước hãy trả lại điện thoại cho cô ấy.” Vũ Dã thả tay ra, ánh mắt ác liệt nhìn thẳng Hạ Cảnh Vân. Hạ Cảnh Vân đành phải nghe theo lời, hậm hực lái xe rời đi. Vũ Dã quay đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Không sao chứ?” “Không sao. Anh ta cũng không đến mức làm chuyện xằng bậy ở nơi công cộng.” Phiêu Linh thở phào. “Hắn chuyện gì cũng có thể làm.” Vũ Dã hơi chau hai đầu mày: “Sau này nên cẩn thận một chút.” “Được.” Phiêu Linh gật đầu. “Tôi đi studio.” “Không cần. Kịch bản có sự thay đổi, hôm nay không có phần diễn của em. Anh đến để thông báo với em về việc này. “Uhm.” Phiêu Linh yên lặng, nhất thời không biết nói gì. Từ khi Vũ Dã bộc lộ tâm ý, cô luôn tìm cách tránh mặt anh. “Không mời anh vào ngồi chút sao?” Vũ Dã cười nói. “... Mời vào.” Phiêu linh đưa Vũ Dã vào nhà: “Anh cần uống gì?” “Nước lọc là được rồi.” Vũ Dã ngồi trên ghế salon, nhìn quanh một lượt, lẳng lặng nói: “Nơi này không giống phong cách của em.” “Phải, do trợ lý tìm giúp tôi.” Phiêu Linh đặt cốc xuống, ngồi đối diện Vũ Dã. “Ở ngôi nhà mà phong cách không thích hợp với mình, em không thấy khó chịu sao?” Phiêu Linh thản nhiên cười nhưng ý cười chẳng hề chạm tới đáy mắt. Nhà? Cô đã sớm rời khỏi nhà, nơi cùng Diệc Sinh chung sống 5 năm cũng chẳng thể nào trở về được nữa. Chẳng qua đây chỉ là nơi cư trú thôi. Vũ Dã nhìn thật sâu Phiêu Linh. Cô mặc chiếc áo gió màu xám nhạt, cùng màu với khăn quàng cổ, có vẻ u tĩnh. Tóc dài tùy ý để rối tung, khi cúi đầu tóc bên tai nhẹ nhàng lay động trên sống mũi thanh tú. Sắc mặt cô có chút tái nhợt nhưng không hề làm mất khí chất thanh cao, khiến người ta không ngừng thán phục vẻ xinh đẹp của cô. Vũ Dã phát hiện ánh mắt cô trống rỗng, biết cô lại đang nghĩ về Diệc Sinh, liền lên tiếng cắt đứt ý nghĩ trong đầu cô: “Vì sao phải trốn tránh anh?” Phiêu Linh trầm ngâm một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Vũ Dã: “Nếu sớm biết anh đối với tôi... Tôi sẽ không nhờ anh giúp đỡ.” Vũ Dã tiếp tục hỏi: “Em lo lắng anh sẽ yêu em?” Phiêu Linh im lặng. Vũ Dã bình tĩnh nói: “Tại sao không cho anh cơ hội?” “Vũ Dã, cảm ơn anh đã làm nhiều việc cho tôi... Nhưng chúng ta không có khả năng sống cùng nhau.” “Phiêu Linh, sống chung được hay không không phải là điều một người có thể quyết định.” Phiêu Linh ngẩn người. Không có tình yêu, hai người cũng có thể tồn tại cùng nhau mãi mãi, cảm tình cháy bỏng, thì lại thường chia ly. Phiêu Linh trong lòng mê mang, cô nghĩ về Diệc Sinh và mình, rốt cuộc đến tột cùng là do ai gây ra? “Trước kia bởi vì có Diệc Sinh nên anh buông tay. Nhưng hiện tại em đã chia tay với anh ta.” Vũ Dã kiên định nói: “Anh sẽ không gây áp lực cho chính bản thân nữa.” Phiêu Linh chậm rãi lắc đầu: “Vũ Dã, không cần phí thời gian. Tôi sẽ không yêu bất cứ người nào.” “Anh không cần em trở thành người yêu.” Vũ Dã ấm giọng: “Anh muốn làm bạn với em, ở thời điểm khó khăn có thể giúp đỡ nhau.” “Giữa bạn bè không hề tồn tại tình yêu nam nữ.” Phiêu Linh khéo léo nói: “Tôi sẽ cho rằng mình đang lợi dụng tình cảm của anh.” “Anh nguyện ý, em mới có cơ hội lợi dụng.” Vũ Dã nhìn Phiêu Linh chăm chú: “Có đôi khi anh muốn mua mặt hàng nào đó nhưng lại đang hết hàng, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi, tuyệt đối không chuyển sang thứ khác bởi anh nghĩ theo thói quen của mình là tốt nhất. Anh vẫn chưa gặp được cô gái nào tốt nên mới làm bạn bên em. Đến khi gặp được rồi, anh sẽ theo đuổi cô ấy, vì thế em đừng quá căng thẳng.” Phiêu Linh không phản bác nữa. Phiêu Linh không phản bác nữa. Vũ Dã đứng dậy đến ngồi bên Phiêu Linh, ánh mắt thân thiết: “Phiêu Linh, những năm gần đây anh giúp em, em giúp anh, chúng ta cứ thế mà tiếp tục. Em không nên vì anh thích em, em không thích anh mà cắt đứt quan hệ, như vậy không công bằng.” Phiêu Linh giọng nói nhẹ nhõm: “Được.” Nếu đã chẳng biết ngày mai thế nào, thì hôm nay đừng chống cự những điếu có ý nghĩa, cứ thuận theo tự nhiên đi. Mặc dù trả lời “Được.” Nhưng Phiêu Linh vẫn không muốn gặp phiền toái là lại nhờ Vũ Dã trợ giúp. Chuyện phiền phức chính là tự mình tìm tới cửa xin giúp đỡ, vô hình ỷ lại, dần dần chẳng thể dứt ra. Ngày hôm sau, Phiêu Linh nhận được tin nhắn của A Tiêu, nhắn mời cô đến nhà để nói về Hạ Cảnh Vân. Phiêu Linh rùng mình, nghĩ A Tiêu biết chuyện hôm qua, do dự mãi liền quyết định nói tình hình thực tế với A Tiêu, để cô ấy hiểu rõ bộ mặt thật của Hạ Cảnh Vân. Có lẽ hai người sẽ xích mích nhưng Phiêu Linh chẳng thể khoanh tay ngồi yên được. Cô đến nhà A Tiêu thấy cửa khép hờ bèn đẩy cửa đi vào. Trong phòng khách không người, vừa bước vào phòng ngủ đã nghe thấy “Phanh” một tiếng, cửa phòng đóng lại. Phiêu Linh quay mạnh đầu, chỉ thấy Hạ Cảnh Vân ở phía sau, ánh mắt cao thấp đánh giá thân thể Phiêu Linh, như đang dùng mắt cởi bỏ từng lớp quần áo trên người cô. Với tình huống này, Phiêu Linh nhất thời hiểu rõ mọi chuyện, trầm giọng nói: “Là anh giả mạo A Tiêu lừa tôi đến đây?” Hạ Cảnh Vân chậm rãi tiến đến, nhe răng cười: “Không làm vậy em chịu tới sao?” “Chỉ cần anh nói một câu, tôi như thế nào lại không đến cơ chứ?” Phiêu Linh cười lớn, bỗng mặt biến sắc, hướng phía sau Hạ Cảnh Vân hét: “A Tiêu!” Hạ Cảnh Vân cả kinh, vội vàng quay đầu lại. Phiêu Linh thừa dịp hắn không để ý nhanh chóng chạy ra cửa. Ai ngờ vừa mới đụng tới tay nắm cửa, Hạ Cảnh Vân đã phát hiện ra cô, đem người cô xoay lại, ép cô dính sát vào cánh cửa, vuốt ve mặt cô, tấm tắc khen: “Em đẹp hơn trên TV rất nhiều.” “Anh muốn làm gì?” Phiêu Linh không giãy dụa nổi, chỉ có thể lớn tiếng, căm tức nhìn hắn hỏi. “Mất nhiều công sức như vậy, đương nhiên là muốn được chơi đùa một phen thỏa thích rồi.” Hạ Cảnh Vân cúi người, cố chấp hôn Phiêu Linh. Phiêu Linh vừa run vừa sợ, hung hăng đẩy hắn ra, dùng sức tát hắn. “Cô dám đánh tôi!” Hạ Cảnh Vân che mặt, thẹn quá hóa giận, hắn đẩy Phiêu Linh ngã xuống ghế salon, phủ lên người cô, thô bạo xé rách quần áo của cô, âm hiểm cười nói: “Cô đừng tưởng có Vũ Dã làm chỗ dựa là tốt, để xem hôm nay anh ta cứu cô thế nào!” Phiêu Linh bị đẩy mạnh, cả người trở nên choáng váng, Hạ Cảnh Vân còn áp chế cô khiến cô không thể nhúc nhích, trong lòng vô cùng sợ hãi. Cô hiểu giờ phút này không nên cùng Hạ Cảnh Vân đối đầu vì thế liền ngừng giãy dụa, hừ lạnh một tiếng: “Thật không ngờ Hạ công tử lại là người không có phong độ, tôi nhìn lầm anh rồi.” Hạ Cảnh Vân vốn chẳng muốn dùng sức mạnh, thấy ngữ khí Phiêu Linh mềm mỏng liền vui sướng ngất ngây, nhẹ giọng oán giận: “Phiêu Linh, đây là em ép anh, ai bảo thường ngày em lãnh đạm như vậy?” “Anh chỉ là muốn đùa giỡn tôi, việc gì tôi phải đối tốt với anh?” Phiêu Linh tiếp tục mềm mỏng trả lời. “Ai nói chơi đùa? Anh thực sự thích em.” Hạ Cảnh Vân ngửi mùi thơm trên người Phiêu Linh, cảm thấy toàn thân tê dại: “Anh thấy cả hai ta đều muốn đến phát điên rồi.” Phiêu Linh cố kiềm chế sự chán ghét trong lòng, giọng dịu nhẹ: “Anh lấy thân phận bạn trai của bạn thân tôi đến tìm tôi, đây chẳng phải là không tôn trọng tôi sao?” Hạ Cảnh Vân nghe xong, vội vàng hỏi: “Nếu anh cùng A Tiêu chia tay, em sẽ ở bên anh?” Phiêu Linh không trả lời, từ từ hỏi tiếp: “Anh chia tay được ư?” Thực lòng mà nói, Hạ Cảnh Vân không bỏ được. Hắn thấy A Tiêu là người có vẻ ngoài trẻ trung tươi đẹp, hơn nữa tính cách bướng bỉnh khó thuần, rất hợp khẩu vị, mất nhiều thời gian mới theo đuổi thành công. Nhưng hắn cũng luyến tiếc Phiêu Linh, vì thế lòng dạ giả dối nói: “A Tiêu, loại phụ nữ này sao so sánh nổi với em? Anh lập tức cùng cô ta chia tay, nhưng, trước hết hãy để cho anh...” Hạ Cảnh Vân nở nụ cười dâm đãng tiến sát vào người Phiêu Linh, Phiêu Linh đẩy hắn ra, gượng cười nói: “Trừ phi anh chia tay trước, mới có thể cùng tôi.” Hạ Cảnh Vân không thể, chỉ đành phẫn nộ buông Phiêu Linh ra. Phiêu Linh âm thầm thở phào, ai ngờ lúc ấy cửa bỗng nhiên mở ra, Hạ Cảnh Vân cùng Phiêu Linh lắp bắp kinh hãi. A Tiêu sắc mặt trắng bệch, lẳng lặng quan sát bọn họ. Hạ Cảnh Vân hoảng loạn, biết tính tình A Tiêu nóng nảy, sợ cô làm ra chuyện gì liền vội vàng đến bên người cô an ủi: “Bảo bối, đừng hiểu lầm...” “Ba!” Không đợi hắn nói xong, A Tiêu đã cho hắn một bạt tai, thanh âm thanh thúy kia làm nội tâm Phiêu Linh cũng chấn động theo. Hạ Cảnh vân trong một ngày bị hai lần tát, lòng tích lửa giận nhưng sợ A Tiêu nổi điên, chỉ có thể im hơi lặng tiếng, thấp giọng nguyền rủa rồi bỏ đi. “A Tiêu, vừa rồi là hắn muốn cưỡng bức mình, vì thoát thân mình mới nói ra những lời như thế.” Phiêu Linh nhanh chóng tiến lên giải thích. A Tiêu đứng nguyên tại chỗ, nhắm mắt lại, thở sâu: “Cút.” Thanh âm rất nhẹ, lại không ngừng vang dội trong lòng Phiêu Linh. Phiêu Linh sốt ruột, đặt tay lên vai A Tiêu: “Cậu không tin mình?” A Tiêu trợn mắt, Phiêu Linh bị ánh mắt rét lạnh thấu xương kia làm cho hoảng sợ. A Tiêu bỏ tay Phiêu Linh ra, dùng thanh âm bình tĩnh, lạnh như băng nói: “Cô cũng muốn tôi cho cô một cái tát sao?” Phiêu Linh biết A Tiêu đang nổi nóng, cũng không tiếp tục nói nữa, thầm nghĩ đợi cô ấy hết giận rồi giải thích, liền theo lời rời đi. Nhưng A Tiêu không đợi cô giải thích đã bắt đầu trả thù. Ngày hôm sau, khi Phiêu Linh vừa đến để quay phim, một đám phóng viên vây quanh cô. Quang cảnh lộn xộn khiến cô không hiểu ý đồ của họ, một phóng viên ở phía trước bỗng đem mic hướng tới cô, hỏi: “Lâm tiểu thư, cô và một người gọi là A Tiêu là bạn tốt của nhau?” Phiêu Linh gật đầu, nhất thời sinh lòng bất an. Phóng viên thấy cô thừa nhận, bèn hỏi tiếp: “Cô ta nói cô trước khi làm diễn viên đã từng sẩy thai một lần, có phải không?” Phiêu Linh giật mình, sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy trước mắt một đám người đông nghìn nghịt như thủy triều kéo tới, cô cảm thấy trời đất như xoay chuyển. Phiêu Linh giật mình, sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy trước mắt một đám người đông nghìn nghịt như thủy triều kéo tới, cô cảm thấy trời đất như xoay chuyển. Lúc này một đôi tay vững chãi kịp thời ôm lấy cô, thanh âm Vũ Dã trầm thấp, uy nghiêm vang lên: “Thật xin lỗi, hiện tại Phiêu Linh không có tâm trạng trả lời.” Phông viên không hề bỏ qua, vẫn tiếp tục hỏi: “Vũ Dã tiên sinh cũng biết chuyện này?” “Vũ Dã tiên sinh vẫn duy trì mối quan hệ như trước với Lâm tiểu thư?” Vũ Dã gắt gao ôm chặt Phiêu Linh, ra sức phá vòng vây, lên ô tô rời đi. Phiêu Linh hoảng hốt, đến khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện mình đang ở trong một biệt thự ngoài vùng ngoại ô. Vũ Dã ngồi xuống trước mặt cô, thân thiết hỏi han: “Không sao chứ?” Phiêu Linh vô ý thức lắc đầu, mọi chuyện phát sinh quá đột ngột khiến cô không chống đỡ nổi. Cô lo sợ nghi hoặc hỏi lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vũ Dã sắc mặt nghiêm trọng: “A Tiêu tối hôm qua bỗng nói với phóng viên việc cô lúc 18 tuổi từng sẩy thai, sau đó sáng nay toàn bộ phóng viên chen chúc tới. Hiện tại tin tức này đã trở nên ồn ào, thành tiêu đề của nhiều tạp chí lớn.” Phiêu Linh mặt xám như tro tàn. A Tiêu, A Tiêu. Ánh mắt Vũ Dã dừng trên người Phiêu Linh: “Phiêu Linh, nói cho anh biết, đó là sự thật sao?” Phiêu Linh nhìn vào khoảng không trống rỗng phía trước, đờ đẫn nói: “Là thật.” Thấy Phiêu Linh bộ dạng thất hồn lạc phách, Vũ Dã tâm sinh thương tiếc, nắm hai tay lạnh lẽo của cô, ấm giọng dặn dò: “Phóng viên giờ luôn ngồi trực trước cửa nhà em, không thể trở về nhà được. Đây là nơi anh hay đến khi nghỉ phép, bọn họ sẽ không tìm đến, em tạm thời cứ ở lại đây. Anh phải quay về xử lý chuyện này ngay bây giờ, một mình em ở chỗ này được chứ?” “Em không sao.” Phiêu Linh miễn cưỡng cười cười: “Anh mau đi đi.” (Melody: Vì chương trước bạn Phiêu Linh đã chấp nhận quan hệ bạn bè với Vũ Dã nên từ chương này mình thay đổi cách xưng hô của hai bạn thành anh – em. ^^) Vũ Dã mặc dù không yên tâm nhưng cân nhắc nặng nhẹ, đành phải rời đi. Trong phòng yên tĩnh, ánh sáng ngày xuân chiếu vào phòng, chỉ thấy vẻ bi thương xơ xác tiêu điều, trên mặt đất tạo nên chiếc bóng u ám. Phiêu Linh ngồi trên ghế salon, dần dần, toàn bộ sự tình đều xuyên thấu hiện ra. Giống như bị đao nhọn đâm, Phiêu Linh cảm thấy nóng rực, cảm giác đau đớn lan tỏa, người làm tổn thương mình lại là người bạn thân khiến cô càng thêm đau khổ. Bi phẫn, thất vọng, buồn chán, Phiêu Linh bỗng đứng dậy ra ngoài. Cô muốn đến nhà A Tiêu hỏi cho rõ ràng. A Tiêu dường như biết cô sẽ đến, thấy cô cũng không hề kích động, lẳng lặng mở cửa, ngồi xuống. Trong phòng màn che kín, ánh sáng âm u. A Tiêu bật đèn, nháy mắt ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô, trong nắng chiều có chút tươi đẹp. “Vì sao phải làm vậy?” Chẳng hiểu tại sao, chứng kiến tất cả mọi chuyện mà Phiêu Linh vẫn bình tĩnh, đến chính cô cũng thấy kinh ngạc. A Tiêu giấu mặt trong bóng tối, thấy không rõ vẻ mặt của cô ta, chỉ nghe giọng nói: “Cậu, ngày hôm qua chưa xin lỗi mình.” Thanh âm khàn khàn. Không khí không ngừng có những làn khói trắng bay lên, A Tiêu trong mắt Phiêu Linh dần dần trở nên mơ hồ, cô kiên định mà dứt khoát: “Không, cậu sẽ không tin là mình câu dẫn Hạ Cảnh Vân.” Tay A Tiêu run run hạ xuống, ngữ khí của cô ta tràn ngập trào phúng: “Mình đương nhiên sẽ không tin tưởng, cậu là Lâm Phiêu Linh, là đại minh tinh vạn người ngưỡng mộ, làm sao có thể nhìn trúng đàn ông của loại phụ nữ như mình đây?” Phiêu Linh vội nói: “Cậu biết mình không phải có ý này!” “Nhưng những người khác không biết!” A Tiêu đứng lên, bước khỏi bức màn che, đứng ra ngoài ánh sáng: “Mình luôn tránh không cho người khác biết chúng ta là bằng hữu, sợ biểu tình trên mặt bọn họ, cứ như họ thấy tên mình làm ô uế cậu.” Ánh sáng hoàn mỹ vây quanh A Tiêu, cũng chiếu rõ nỗi thống khổ trên mặt cô ta: “Nhưng giờ tốt lắm, mọi người đều biết chúng ta giống nhau, chẳng ai cao quý hơn ai!” Hôm qua, Hạ Cảnh Vân tìm mọi cách khiến cô ra ngoài, cô nghi ngờ nên lặng lẽ về nhà, vừa vặn nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. A Tiêu hiểu được không phải Phiêu Linh cố ý, điều làm cô tức giận là câu nói kia của Hạ Cảnh Vân: “A Tiêu, loại phụ nữ này sao so sánh nổi với em?” A Tiêu biết Hạ Cảnh Vân thuộc dạng đàn ông gì, cô sở dĩ cùng hắn ở một chỗ bởi hư vinh. Nhưng đến cả hắn cũng cho rằng cô thua kém Phiêu Linh, điều này đã xé rách vết thương che dấu sâu trong đáy lòng cô, máu đen cứ thế phun ra, che mờ hai mắt. Cô bán đứng Phiêu Linh. Phiêu Linh như bị sét đánh, thì thào: “Mình một mực tổn thương cậu, phải không?” “Đúng vậy!” A Tiêu nhìn thẳng Phiêu Linh, kích động nói: “Từ nhỏ đến lớn, cậu dùng vẻ thanh cao của cậu đến châm chọc mình. Thời gian mình bán rẻ tiếng cười cậu ở dưới đèn đọc sách, cậu đem bản thân trở thành một đóa Bạch Liên, ở trước mặt mình khiến mình vô cùng khó chịu. Nhưng cậu không chống lại được vận mệnh, vì tiền mà bán rẻ thân thể. Cậu biết không, chuyện này xảy ra khiến mình thật cao hứng, bởi vì chúng ta giống nhau! Tuy vậy, số phận của cậu luôn luôn tốt, khi mình xám xịt trở về, cậu cái gì cũng có, sự nghiệp thành công, một ngươi đàn ông yêu cậu. Mình ghen tị! Mình không bằng cậu điểm nào, vì sao chỉ cậu mới hạnh phúc!” A Tiêu đem oán giận cùng không cam lòng tích tụ lâu ngày mà nói ra, nhưng chẳng hề vui sướng. Cô nhìn sắc mặt yên lặng của Phiêu Linh, trong lòng cảm thấy trống vắng. “Mình không nghĩ cậu sẽ hận mình như vậy.” Thanh âm Phiêu Linh bình tĩnh, trầm thấp: “... Mình chỉ xin cậu đừng nói ra chuyện mình bán rẻ thân thể, nhưng không ngờ... Chúng ta có lẽ không thể làm bạn nữa.” Phiêu Linh không phải sợ hãi hình tượng của mình bị ảnh hưởng, mà lo lắng có người sẽ nhảy vào điều tra, đem chân tướng cô giấu Diệc Sinh ra công khai. Tuy A Tiêu không nói lời nào, nhưng Phiêu Linh hiểu cô ta đã đáp ứng yêu cầu của mình. Phiêu Linh xoay người rời đi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, A Tiêu suy sụp ngồi xuống, khí lực toàn thân như bị rút đi, trong lòng bi ai, vắng vẻ. Cô đem tàn thuốc đặt lên hình xăm kinh Koran trên tay, mùi da đốt cháy khiến cô đau nhức, toàn thân run rẩy, nhưng không hề dừng hành động này lại. Cô oán hận hỏi chính mình: “Vì sao phải làm vậy? Vì sao phải phải làm như vậy!” Tuy nhiên không ai có thể cho cô đáp án.