Saved Font

Trước/189Sau

Tà Vương Sửu Phi

Chương 139: Chương 139: Tà Vương Sửu Phi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 64: TÀ VƯƠNG SỬU PHI

Editor: Luna Huang

Bên trong xe ngựa

Địch Diên Diên hôn mê, sắc mặt thấu bạch như tuyết vậy, môi đỏ sẫm không gì sánh được, nếu so với thoa yên chi còn hồng hơn, đây là không bình thường…

Địch Diên Diên được Tà Vô Phong ôm một điểm phản ứng cũng không có, bàn tay nhẹ nhàng xoa gò má của thấu bạch tự tuyết, khóe môi khẽ động, tựa hồ muốn nói điều gì, chỉ tiếc, thiên hạ trong ngực chắc là sẽ không nghe được…

Mà Cảnh Thương cùng Bạch Tuyết ngồi ngoài xe ngựa, đồng dạng là ai cũng không có nói một câu, vốn phải là rất nhiều lời muốn nói, dù sao cũng là đây đó cũng đã xác định lần thứ hai gặp mặt, hơn nữa càng dưới một loại tình huống xác định tâm ý!

Chỉ là, lúc này, nói bất cứ chuyện gì cũng vô dụng, Bạch Tuyết không nói, phải không muốn quấy nhiễu ý nghĩ của Cảnh Thương, sợ cắt đứt suy nghĩ của hắn, Cảnh Thương không lên tiếng, còn lại là đang suy tư, nên dùng dược gì phối trí giải dược. Tuy rằng đã biết phương diện này có hai loại độc dược chủ phối kia, nhưng đồng dạng, còn có một chút còn cần trở lại vì Vương phi cẩn thận tỉ mỉ khám mới có thể xác định!

Dọc theo đường đi, ai cũng không có bao nhiêu lời, mà Lam Thần vẫn theo ở phía sau cũng hiểu được có chút bất khả tư nghị, cư nhiên, không cần phí người nào, liền có thể cứu Bạch Tuyết ra!

Nhưng ghê tởm là, Diên Diên lại trúng độc, nghĩ tới đây, hắn vẫn cảm thấy phi thường hối hận cùng tự trách, thật không ngờ, dưới bảo hộ của mình cùng Tà Vô Phong, Diên Diên cũng sẽ bị thiết kế, nói cho cùng, vẫn là bọn hắn sơ sẩy!

Thế nhưng, đáng trách chính là, Tà Vô Phong cư nhiên sẽ thờ ơ, trực tiếp đáp ứng giao Bạch Tuyết cho Hình Lâm, lập tức sẽ có giải dược, tuy rằng hắn cũng cực ghét bị người uy hiếp, chỉ là an toàn của Diên Diên, hắn chỉ muốn mau sớm giải quyết, nếu không, độc trong người Diên Diên tùy thời sẽ bạo phát!

Không phải là một nha hoàn sao, dù cho đối với Diên Diên mà nói là hơn một người thân cận, cũng so ra kém bình yên vô sự của nàng, huống chi, ai cũng nhìn ra được Hình Lâm là thật yêu Bạch Tuyết, tương lai nhất định sẽ tốt với nàng, bởi vậy, không phải là lựa chọn tốt nhất sao?

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tà Vô Phong người ngu như vậy! Lam Thần nghĩ đến đã cảm thấy khí, khi đó, Hình Lâm tựa hồ còn muốn ra tay ngăn cản chút gì, có thể tất cả cũng không kịp, Cảnh Thương dùng tốc độ nhanh nhất ôm Bạch Tuyết bên cạnh mình vào trong ngực, sau đó ném thuốc bột đến chỗ Hình Lâm, lúc đường nhìn của Hình Lâm bị thuốc bột mơ hồ trong nháy mắt, Tà Vô Phong bọn họ liền lấy tốc độ nhanh nhất ly khai!

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Vốn có hắn vẫn là không muốn cứ ly khai như vậy, thế nhưng Tà Vô Phong chỉ ở bên người của hắn nói một câu nói, không muốn để cho Diên Diên tỉnh lại hận mình, ngươi tốt nhất lập tức rời đi!

Cứ như vậy, cước bộ của hắn cũng rất tự nhiên theo ly khai, cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Hình Lâm ở phía sau cũng không có đuổi theo, nhưng một việc có thể xác định, Hình Lâm không phải một người dễ dàng buông tha như vậy, cảm thấy Hình Lâm cùng hắn, tuyệt đối sẽ không buông tha!

Mà lúc này, mùi máu tươi bên trong xe ngựa cho người không khó tưởng tượng Tà Vô Phong đang làm cái gì, cho dù tin tưởng Cảnh Thương thật có thể nghiên cứu ra giải dược, nhưng là lại là muốn một ít thời gian, vì bảo chứng độc trong cơ thể của Diên Diên không lưu chuyển, Tà Vô Phong chỉ có thể dùng máu kềm chế độc tố, dù cho thân thể hắn đã bởi vì mất máu nhiều mà biến hóa, hắn cũng phải làm như vậy!

Trở lại Địch phủ, Tà Vô Phong trực tiếp liền ôm Địch Diên Diên đi vào Thanh tâm trai, mà Cảnh Thương cũng không dừng lại, trực bộ đi về dược phòng.

Lệ Nương đứng ở viện tử, nhìn cô gia nhà mình thần tình ngưng trọng ôm tiểu thư tựa hồ không có một chút phản ứng, ngủ thật say, nàng tự nhiên là lo lắng, nhưng sợ mình khẩn trương hỏi sẽ để cho chuyện bọn họ cần làm bị dừng lại, nên không dám tiến lên hỏi chút gì, chỉ là thấy Bạch Tuyết đi theo phía sau Cảnh Thương, mấy ngày không gặp, của nàng khẩn trương liền dừng bước, nàng mới yên tâm hỏi!

“Bạch Tuyết, tiểu thư nàng làm sao vậy?”

Thần sắc lo lắng, nhãn thần ngưng trọng, mơ hồ cảm thấy chuyện gì xảy ra, nghĩ thầm thừa tướng gia không ở, còn thiên đinh vạn chúc để cho nàng chiếu cố tốt trong phủ, có chuyện gì phải lập tức bẩm báo, tiếp qua hai ngày chính là ngày giỗ của phu nhân, chuyện lớn như thế này, đến cùng có nên lập tức đi vào bẩm báo hay không?

“Lệ Nương, tiểu thư không có chuyện gì, có Vương gia ở, ngươi không cần lo lắng, thừa tướng bên kia, ngươi vẫn là không nên đi bẩm báo…”

Nhìn ra được lo lắng của Lệ Nương, càng nhìn ra nàng muốn đi làm những gì, thế nhưng Bạch Tuyết biết tiểu thư sẽ không nghĩ như vậy, nàng sẽ không muón tướng gia biết việc này, hơn nữa, nàng tự tin, Cảnh Thương nhất định sẽ trong vòng hai ngày nghiên cứu ra giải dược, đến lúc đó, tiểu thư vẫn là sẽ không có việc gì xuất hiện ở trước mặt tướng gia! Như vậy, cần gì phải để tướng gia lo lắng nhiều hai ngày!

“Bạch Tuyết a, vừa thấy cái dáng vẻ kia của tiểu thư, ta làm sao có thể không lo lắng? Tiểu thư thực sự sẽ không có việc gì?”

Tuy rằng, vừa tiểu thư bất quá là chìm vào giấc ngủ, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của mỗi người trở về đều ngưng trọng, nàng y hi cảm thấy không chuyện gì tốt? Phu nhân chết sớm, trước khi đi đã đem tiểu thư giao phó cho nàng tới chiếu cố, nàng xem tiểu thư là thân nữ nhi của mình, còn hơn cả thân nhân, hôm nay tuy rằng không rõ ràng tiểu thư đến cùng làm sao, nhưng tình huống như vậy, nàng thế nào là có thể không lo lắng?

“Lệ Nương, ta chưa bao giờ nói dối, Cảnh Thương nhất định sẽ cứu tỉnh tiểu thư!”

Nàng tin tưởng Cảnh Thương, không xảy ra sai sót, chính là cái loại tín nhiệm từ đáy lòng này, giao người trọng yếu nhất của mình giao cho hắn, Cảnh Thương là người thứ nhất nàng tin tưởng như vậy!

“Được, nếu có cái gì cần ta giúp một tay, trực tiếp phân phó ta! Việc này ta sẽ không để cho tướng gia biết được!… Đúng rồi, vừa rồi trong cung có người đến, nói Tuyệt vương hy vọng Vương gia có thể mau chóng tiến cung một chuyến…”

Đột nhiên, Lệ Nương tựa hồ nhớ tới cái gì, là chuẩn bị chờ tiểu thư cùng Vương gia trở về thì bẩm báo, nhưng hôm nay tiểu thư như vậy, Vương gia lại làm sao có thể rời khỏi bỏ tiểu thư một thân một mình mà tiến cung…

“Ân, đã biết, cái này ta sẽ xử lý. Lệ Nương, ngươi đi làm chuyện của mình đi, để những người ở khác không nên quấy rầy Thanh tâm trai cùng tây sương bên kia…”

Nói xong, Bạch Tuyết lập tức đi đến phương hướng của Thanh tâm trai, Tuyệt vương gấp như vậy để Vương gia tiến cung, chắc là tình huống của hoàng hậu rất không thỏa, hơn nữa, vì chuyện của nàng, Vương gia cũng chưa chắc có thể đưa máu cho hoàng hậu…

Thế nhưng nàng thực đang lo lắng, lấy tình huống trước mắt của Vương gia, vẫn là thích hợp vì hoàng hậu đưa máu sao? Cùng lúc, tiểu thư cũng là cần dùng máu của Vương gia để ổn định lại độc tố trong người! Nhưng lúc này vẫn là phải cùng Vương gia bọn họ thương lượng trước, dù sao Cảnh Thương nhất định sẽ lấy tiểu thư làm trọng điều phối giải dược cứu tiểu thư trước, thế nhưng hoàng hậu bên kia cũng là nhất khắc cũng không có thể đình lại a!

Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết không khỏi bắt đầu trách tự trách mình, nếu không phải là nàng không lưu tâm, để Hình Lâm có cơ hội, chuyện về sau sẽ không phát sinh, càng sẽ không liên lụy tiểu thư đến cái dạng bây giờ này! Nếu không phải nàng, Hình Lâm sẽ không làm chuyện như vậy, nên, lúc này, nàng hận người trúng độc không phải là mình, như vậy nàng cũng sẽ dễ chịu chút!

Nghĩ, nàng cũng đã đi tới cửa gian phòng của Địch Diên Diên, tựa hồ đến khí lực gõ cửa cũng không có, nhìn Thanh nhi dùng dạng sốt ruột ở phía xa chạy tới chỗ nàng một chút, nàng tựa hồ càng thêm cảm thấy hổ thẹn, tựa hồ rõ ràng cảm thấy bởi vì mình không có chiếu cố tốt tiểu thư, mà càng vì chuyện của mình làm phiền hà tiểu thư, tội nhân như nàng phải làm thế nào thẳng thắn với Thanh nhi?

“Bạch Tuyết, tiểu thư đến cùng xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thần sắc ngưng trọng của Vương gia ôm tiểu thư,, nhưng vô luận nàng hỏi thế nào, Vương gia đều tựa hồ không có phản ứng bao lớn, Lãnh Lăng Trần là giải thích một chút với nàng một điểm, nhưng đến bây giờ, nàng vẫn là không biết rõ, tiểu thư đến cùng tại sao phải gặp chuyện không may? Không phải là Vương gia vẫn ở bên người sao? Vì sao có thể gặp chuyện không may?

Vốn có Bạch Tuyết không thấy, nàng cũng thực đang lo lắng, hiện tại được rồi, Bạch Tuyết được cứu về, nhưng tiểu thư lại trúng độc, đây nên để cho nàng làm sao mới tốt? Nàng có thể giúp được cái gì?

“Những thứ này, từ từ ta giải thích với ngươi, hiện tại ta có chuyện cần nói với Vương gia…”

Nói xong, Bạch Tuyết liền gõ nhẹ cửa, sau đó đẩy cửa ra đi vào…

Không được nửa khắc đồng hồ, chỉ thấy thần sắc của Bạch Tuyết càng ngưng trọng, trong tay cầm một bình nhỏ mặc lục sắc, tiểu tâm dực dực, Bạch Tuyết luôn luôn cẩn thận cũng không khỏi nắm chặt hai tay, rất sợ làm rơi, trong tay giống như là bảo vật gù, càng sợ người cướp đi.

“Bạch Tuyết, đây là cái gì?”

Thanh nhi một mực chờ ngoài cửa phòng, thấy Bạch Tuyết đi ra liền lập tức nghênh đón…

“Lãnh Lăng Trần ở nơi nào?”

Bạch Tuyết không nói thêm gì, vì đây thời gian không phải nói điều này, nàng phải nhanh một chút đem thứ này đưa vào cung, nếu không cũng chỉ sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó chỉ có thể để Vương gia tự mình tiến cung!

“Ở tây sương bên kia…”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Không có tiếp tục hỏi nữa, Bạch Tuyết không có trực tiếp trả lời, liền nói rõ cần lập tức tìm được Lãnh Lăng Trần.

Bạch Tuyết cùng Thanh nhi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tây sương, Bạch Tuyết ở bên người Lãnh Lăng Trần nói vài câu, đem bình nhỏ mặc lục cầm trong tay giao cho hắn, chỉ thấy có được bình nhỏ, Lãnh Lăng Trần liền lập tức đi đến phương hướng cửa phòng…

“Có manh mối chưa?”

Nhìn đầu mày của Cảnh Thương có điểm nhăn lại, Bạch Tuyết vốn có cũng không muốn quấy rối, chỉ thấy độc vương trong góc vừa lầm bầm lầu bầu vừa giả cái gì trong ấm sắc thuốc, mà Cảnh Thương tuy rằng nhíu đầu mày, thế nhưng không khó từ quang mang đôi mắt phát hiện hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì, hơn nữa lòng tin tràn đầy, Bạch Tuyết không có suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn biết mình có thể giúp được gì không…

“Ân, không qua hai ngày, ta là có thể nghiên cứu ra giải dược, ngươi yên tâm!”

Nghe giọng nữ nhu hòa vang lên bên người, Cảnh Thương chậm rãi ngẩng đầu, quay Bạch Tuyết mỉm cười, trong nụ cười không có một tia an ủi, chỉ có tự tin tràn đầy, thập phần khẳng định!

Mà Bạch Tuyết đang nghe câu nói kia của Cảnh Thương, thấy nụ cười tràn đầy tự tin kia, đồng dạng hồi một mỉm cười.

Mà Thanh nhi ở một bên thấy một màn như vậy còn lại là cảm thấy bất khả tư nghị! Đến cùng có người không có người có thể nói cho nàng biết hay không, từ lúc Bạch Tuyết thất tung đến bây giờ xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng y hi cảm giác được hình như có cái gì không giống nhau, nàng bỏ lỡ?

Bất quá chỉ là trong nháy mắt như vậy, Thanh nhi liền khôi phục lại, có lẽ Bạch Tuyết cùng Cảnh Thương trong lúc đó thật sự có, chút gì nhưng này đây cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt, hôm nay, cũng không phải thời gian đuổi theo hỏi điều này, quan trọng nhất là câu trong vòng hai ngày nhất định có thể nghiên cứu ra giải dược, nàng cũng đã đem tảng đá lớn trong lòng buông xuống, không phải là bởi vì tin tưởng Cảnh Thương, mà là bởi vì, Bạch Tuyết tin tưởng hắn!

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ các vị của tiếp tục ủng hộ! Lại đã thi xong một lần thử, ly thành công lại tới gần một bước, cảm tạ các vị của chi trì dữ lượng giải, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Trước/189Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hào Môn Trùng Sinh: Ác Ma Thiên Kim Trở Về