Saved Font

Trước/80Sau

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 14: Kế Hoạch Trộm Nhà Gan To Bằng Trời

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mễ Nặc vểnh mông lên, quỳ gối bên giường, đầu chui vào đáy giường không biết đang làm gì?

Mục Lương khiêng hai thùng nước trở lại lều gỗ, đã thấy bộ dáng này của cô.

Anh lên tiếng hỏi:

- Ngươi đang làm gì vậy?

- A... !

Mễ Nặc bị sợ giật mình một cái.

- Phanh!

Một giây kế tiếp, đầu của cô nhất thời đụng vào trên ván giường.

Mễ Nặc nheo mặt cười, bóp bóp ở sau ót, ủy khuất, bò ra từ đáy giường.

Mục Lương nhếch miệng lên:

- Có sao không?

- Anh anh anh làm gì vậy?

Mễ Nặc liếc mắt trừng Mục Lương, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, rồi lại không biết hỏi từ nơi nào.

- Đi kiếm một ít thức ăn.

Mục Lương tùy ý nói.

- Một ít???

Mễ Nặc mới phát hiện mặt đất lại có thêm hai cái thùng gỗ.

Cô nháy đôi mắt trong sáng, tức giận nói:

- Anh gọi bao nhiêu đây là một ít? Anh định dời trống phòng của thủ lĩnh à?

- Không có, còn rất nhiều đồ đạc chưa đem về.

Mục Lương không đồng ý lời nói của cô.

Anh nghĩ tới đồ trong phòng thủ lĩnh, đều có chút xung động muốn quay lại nữa.

Chỉ là, lúc Mục Lương đi ra, đã thấy không ít người đi ra vào phòng thủ lĩnh.

Hơn nữa, A Cổ không để cho anh thất vọng.

- Anh thật đúng là... cái gì cũng dám làm.

Mễ Nặc che khuôn mặt, không nghĩ tới suy đoán thành sự thật.

Cô tiến lên trước mặt Mục Lương, nắm chặt cái quai hàm.

Khuôn mặt của Mễ Nặc nghiêm túc, dặn dò:

- Trước khi, anh làm việc này, có thể nói cho tôi biết một cái được không, để cho tôi có thể chuẩn bị.

Cô còn nghĩ làm sao giấu đồ đạc, đều đã vội sắp chết mất.

- Đây là kế hoạch cản không nổi biến hóa, lúc đầu ta chỉ nghĩ lấy ít nước trở về.

Mục Lương giang tay ra, bộ dáng bị bức bách, rất bất đắc dĩ.

Ai bảo anh nghe được lời điên của tên thủ lĩnh kia, vậy là tiến giết người ta.

- Thủ lĩnh rất nhanh sẽ phát hiện bị trộm đồ.

Mễ Nặc nhỏ giọng hỏi:

- Bây giờ, chúng ta dời đồ vật giấu ở sau lưng Tiểu Huyền Vũ, anh cảm thấy thế nào?

- Không cần giấu.

Mục Lương không thèm để ý khoát tay.

- Vì sao? Nếu Thủ lĩnh phái người tới lục soát phòng.

Bộ dáng của Mễ Nặc gấp đến độ, bắt đầu giẫm bàn chân nhỏ, nhắc nhở:

- Nhiều đồ như vậy, chúng ta phải giấu ở nơi nào bây giờ?

- Thật ra thủ lĩnh đã bị tôi giết.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Hả hả hả?

Mễ Nặc trừng lớn con mắt màu xanh lam.

Cô khó tin nhìn Mục Lương, muốn nhìn một chút có phải nói đùa hay không?

- Thật.

Mục Lương kể sơ lại chuyện thủ lĩnh cấu kết với Huyết Hồ Tử.

- Giết rất hay! Ông ta đáng chết, nhân tính thua cả con rệp.

Mễ Nặc nghe xong cực kỳ tức giận.

Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, lẳng lặng nhìn cô tức giận, gò má phồng lên rất đáng yêu.

- Anh đang nhìn... Nhìn cái gì?

Khuôn mặt nhỏ lanh lợi của Mễ Nặc rất nhanh đã ửng đỏ.

- Không phải, không có gì.

Mục Lương dời đi ánh mắt, ôn hòa nói:

- Người trong doanh trại, ngày mai sẽ phải dời đi.

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc lóe sáng, chờ mong hỏi:

- Chúng ta cũng sẽ đi theo họ một lúc chứ?

- Không, chúng ta phải ở doanh trại thêm hai ngày.

Mục Lương lắc đầu.

- Như vậy có thể sẽ quá nguy hiểm, lúc nào người của Huyết Hồ Tử cũng có thể sẽ tập kích tới.

Mễ Nặc có chút phiền não nói.

- Không có nguy hiểm, chúng ta chính là chờ mật thám của Huyết Hồ Tử qua đây.

Khóe môi của Mục Lương vểnh lên, lộ ra nụ cười khó hiểu.

- Chờ một chút... anh đang muốn làm cái gì nữa?

Mễ Nặc có loại dự cảm xấu.

- Ta chuẩn bị đi trộm nhà của Huyết Hồ Tử.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Hở?

Mễ Nặc trợn to con mắt màu xanh lam, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên và khiếp sợ.

Cô hoài nghi bản thân nghe lầm, cà lăm cực kỳ đáng yêu:

- Mục Lương, anh anh... Anh lặp lại lần nữa?

- Ngươi không có nghe lầm, ta dự định đi trộm căn cứ của tặc, chuẩn bị thêm một vài thứ dùng cho sau này.

Mục Lương nghe được chuyện thủ lĩnh hợp tác với Huyết Hồ Tử, lúc cho đạo tặc tới tiến công doanh trại, anh đã suy nghĩ như vậy.

Hiện tại, anh định dụ dỗ Huyết Hồ Tử tới tập kích doanh trại.

Dụ họ tới, dùng kế điệu hổ ly sơn, Mục Lương sẽ đến căn cứ của họ ăn trộm, tìm vài tinh thạch của hung thú.

- Mục Lương, anh điên rồi.

Gương mặt của Mễ Nặc tái nhợt, hai tay níu lại cánh tay anh.

Cô lo lắng khuyên nhủ:

- Đây chính là băng trộm hơn năm trăm người, không cẩn thận sẽ không toàn mạng.

- Dựa theo kế hoạch của ta, chưa tới năm trăm người.

Mục Lương dựng thẳng lên một ngón tay quơ quơ, dịu dàng hỏi:

-….

- Ngày hôm nay lúc ban ngày, mật thám đạo tặc là không phải bị chúng ta giết à?

- Ừm.

Mễ Nặc gật đầu.

- Ngày hôm nay, không có mật thám trở về.

Mục Lương chậm rãi nói ra kế hoạch của bản thân:

- Ngày mai, Huyết Hồ Tử nhất định sẽ phái mật thám mới qua đây.

- Mà căn cứ băng trộm, cách nơi này của chúng ta có hơn một ngày, mật thám phải sáng hôm sau mới có thể đến.

Mục Lương nhớ tới ban ngày, lúc tra hỏi mật thám đạo tặc lấy được tình báo.

Anh nói tiếp:

- Sáng mai, chúng ta sẽ ngụy trang thành bộ dáng đám người trong doanh trại, mới chạy trốn.

- Mễ Nặc, nếu như ngươi là Huyết Hồ Tử, có thể sẽ phái người truy đuổi hay không?

Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, mỉm cười nhàn nhạt.

- Sẽ!

Mễ Nặc chần chờ một chút.

- Ngươi cũng cảm thấy vậy... Vậy mật thám đạo tặc thấy tình huống như vậy, trong ngày hôm đó, cũng sẽ vội vã chạy trở về thông báo.

Mục Lương buông tay, giọng điệu kiêu ngạo, nói:

- Lúc này, Huyết Hồ Tử sẽ cảm thấy mình bị thủ lĩnh đùa bỡn, không cần nghĩ cũng sẽ dẫn người qua đây trả thù.

- Hình như là vậy.

Mễ Nặc kinh ngạc gật đầu.

- Nhưng trên thực tế, chờ lúc Huyết Hồ Tử đuổi tới, người trong doanh trại đã sớm rời khỏi đây ba ngày, Huyết Hồ Tử muốn đuổi theo cũng truy không được.

Mục Lương tự tin nói:

- Lúc này, căn cứ đạo tặc cũng không còn bao nhiêu người, chính là thời cơ cho chúng ta lẻn vào ăn trộm.

Một chiêu này chính là dựa vào thời gian chênh lệch, làm cho Huyết Hồ Tử cho rằng người trong doanh trại mới rời khỏi đây một giờ nhiều thì một ngày.

Trọng điểm chính là như thế nào qua mắt được mật thám đạo tặc ngày mai tới, làm cho chúng cho rằng người trong doanh trại mớiđào tẩu.

- Có nắm chắc không?

Mễ Nặc lo lắng hỏi.

- Thất bại cũng không sao, chính là chỉ lãng phí hai ngày.

Mục Lương lắc đầu không thèm để ý, nói.

Vốn chỉ muốn nếm thử.

Nếu như thành công, tinh thạch của hung thú cũng sẽ không thiếu, nói không chừng có thể tiến hóa ra một con động vật thuần dưỡng cấp 4.

Trước/80Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Diệu Thế Lân Vương