Saved Font

Trước/81Sau

Tâm Nhận

Chương 23: Tận tình (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong lòng Trình Trì mang đầy lo âu và xao động, cuối cùng cũng chờ tới lúc buổi hội âm nhạc kết thúc, cô lập tức bịa một cái cớ với Trình Chính Niên, sau đó chạy mất.

Lao ra khỏi hội trường, chạy về phía hoa viên nhỏ dưới tầng một của trung tâm âm nhạc, trên đường va vào không ít khán giả, cô bất chấp xin lỗi, chạy trốn vô cùng vui sướng.

Hoa viên nhỏ trống vắng không người, chỉ có ánh trăng rằm trên đỉnh đầu, sáng trong.

Khi cô chạy, lắc chân phát ra tiếng leng keng, sắc mặt thoáng ửng đỏ, bước trên con đường nhỏ rải đầy đá trong hoa viên, dừng lại, nhìn xung quanh.

Một tiếng huýt sáo lảnh lót vang lên, Trình Trì quay đầu lại, thấy Hứa Nhận đứng dưới tán cây, giơ tay với cô.

Cô chạy tới, hô hấp còn có phần không thoải mái, không quá tin tưởng hỏi Hứa Nhận: “Tất cả… Chuẩn bị xong rồi?”

Hứa Nhận vươn tay, kéo cô lại gần, cùng ngồi trên bãi cỏ dưới tán cây, nói: “Anh vẫn đang chuẩn bị, em chờ ở đây một lát nhé.”

Trình Trì bán tín bán nghi ngồi xuống cùng anh, biết cô thích sạch sẽ, Hứa Nhận còn dốc lòng mà cởi áo khoác của mình lót trên cỏ cho cô.

“Được chưa ạ?” Trình Trì ngồi xuống, vẫn rất hoài nghi.

Vẻ mặt Hứa Nhận thần bí, không nói lời nào.

Mười lăm phút sau, cô lại không chịu nổi, gấp gáp hỏi: “Nếu không được anh cứ nói thẳng với em.”

Chính cô cũng biết, loại nguyện vọng này, quả thật là làm khó người khác.

Hứa Nhận nhìn trời ngắm sao, nói: “Kiên nhẫn.”

Trình Trì nổi lên ý xấu, cong cong khóe mắt, cười xấu xa, cánh tay ôm bả vai Hứa Nhận: “Ngày tốt cảnh đẹp, tình ngay lý gian, Hứa Nhận, anh dưới em trên.”

“Lưu manh.” Hứa Nhận làm bộ đẩy cô ra, nhưng cánh tay Trình Trì cuốn rất chặt, đẩy mấy cái, không đẩy được, đành từ bỏ, để mặc khuỷu tay nhỏ hữu lực của cô, ôm lấy bờ vai anh.

Trình Trì lấy điếu thuốc từ trong túi ra, làm bộ làm tịch đến gần Hứa Nhận: “Anh nhìn lửa này.”

Hứa Nhận lấy bật lửa trong túi áo ra, răng rắc một tiếng, ngọn lửa bùng lên, Trình Trì ngậm thuốc lá ghé lại gần, Hứa Nhận nhìn nửa bên mặt của cô được ngọn lửa chiếu sáng, mặt mày thon dài, lông mi cong cong, khuôn mặt trắng nõn, đẹp mà không tục.

Trình Trì giơ cằm, Hứa Nhận rũ mắt, chạm vào đôi mắt trong trẻo như sao sáng của cô.

Tuổi cô còn nhỏ, không biết dùng ánh mắt câu hồn như thế nào, lại in sâu vào tâm trí anh.

Nếu nhiều năm sau, thiếu nữ biến thành phụ nữ chân chính, người sau này có thể đối diện với ánh mắt cô, Hứa Nhận không nhịn được bắt đầu đồng tình với anh ta.

Sớm sớm chiều chiều, người có thể làm bạn với đôi mắt mê người kia của cô, nhất định cần sự tự chủ rất mạnh.

Châm lửa, Trình Trì ôm bả vai Hứa Nhận lần nữa, từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào.

Cho dù tư thế không được tự nhiên, Hứa Nhận vẫn thuận theo để cô vui vẻ, cúi người thấp xuống một chút, để tránh cô bị mỏi cánh tay.

“Vậy, rốt cuộc được chưa ạ?”

Cùng anh ngắm trăng ngắm sao nửa giờ, Trình Trì lại không nhịn được nói: “Nếu không được, chúng ta đi về sớm một chút, tìm khách sạn, ôi ôi… Hình như em quên không mang chứng minh thư rồi.” Cô cúi đầu lục lọi túi sách của mình, nản lòng nói: “Thật sự không mang.”

Hứa Nhận đứng lên, sửa sang cổ áo của mình, vươn tay về phía cô, nói: “Đi thôi.”

Trình Trì nắm lấy tay anh đứng lên: “Đi khách sạn ạ?”

“Đi thực hiện giấc mộng ngôi sao của em.” Hứa Nhận đút tay vào túi, lập tức đi về phía hội trường âm nhạc.

Trình Trì bán tín bán nghi đi theo.

Lúc này tất cả khán giả đều đã rời đi, trung tâm âm nhạc không có một bóng người, rất vắng vẻ, Hứa Nhận dẫn cô đi vào lối an toàn, tránh camera theo dõi, đi đến trước cửa hội trường âm nhạc Trình Gia vừa diễn tấu, lấy một tấm thẻ mở cửa cảm ứng ra quẹt quẹt, cửa lớn mở ra!

Hứa Nhận kéo Trình Trì đang kinh ngạc vào hội trường âm nhạc, đóng cửa lại rồi khóa trái.

“Thẻ này là…?”

“Anh mượn của một người bảo vệ sắp về hưu bụng chứa đầy oán khí.” Hứa Nhận cười cười, kéo cô đi trên lối đi nhỏ từ giữa thính phòng lên sân khấu.

“Hiện tại sân khấu là của em.” Hứa Nhận quay đầu lại nói với cô: “Nhưng em chỉ có thời gian khoảng một bài hát.”

Trình Trì chưa kịp phản ứng lại, Hứa Nhận duỗi tay kéo kéo áo khoác của cô, nhìn về phía bên trong, bình tĩnh nói: “Em cởi quần áo đi.”

Trình Trì vội vàng che ngực lại lùi ra phía sau vài bước: “Người ta không biểu diễn múa thoát y nhé!”

Hứa Nhận nở nụ cười, chỉ chỉ vào một cái túi màu trắng bên thính phòng: “Bên trong có một bộ váy dạ hội, em đến hậu trường thay đi.”

Trình Trì bán tín bán nghi đi qua, đúng là phát hiện trong túi có một chiếc váy dạ hội viền hoa màu đen.

Nhân lúc Trình Trì thay quần áo, Hứa Nhận vào phòng kỹ thuật điều chỉnh thử ánh đèn và âm thanh.

Trình Trì mặc váy ren màu đen, từ trong hậu trường đi ra, có chút không được tự nhiên, cô quen mặc quần jean và áo khoác ngoài, chưa từng thử mặc trang phục đầy nữ tính như vậy, không biết phải bước đi ra sao.

Cô đứng trên sân khấu, nhìn xung quanh, mờ mịt tìm kiếm Hứa Nhận.

Hứa Nhận ngước mắt, xuyên qua tấm kính, nhìn đến cô.

Mái tóc dài xoã xuống bờ vai trắng nõn, hình dáng xương quai xanh của cô vô cùng xinh đẹp, váy đen làm nổi bật đường cong dáng người cô, hai cúp trước ngực hơi phồng lên, hai tay đeo găng tay dài màu đen không được tự nhiên nắm lấy nhau, giày cao gót thẳng với sống lưng cô.

Hứa Nhận ấn nút, một trùm ánh sáng chiếu xuống quanh người cô, khiến cô chìm vào vầng sáng, trong khoảnh khắc, Trình Trì tựa như nai con giật mình, nhắm mắt lại, đồng thời vươn tay đặt giữa trán, che ánh sáng.

Cô đẹp đến mức không gì sánh bằng.

Trong con ngươi của Hứa Nhận nổi lên kinh diễm, miệng lẩm bẩm: “Nina.”

Bộ lễ phục dạ hội này, anh vì cô mà đặt tên Nina.

Thiên nga đen.

“Hứa Nhận.” Cô gọi anh một tiếng: “Em phải làm như thế nào?”

Cô đứng lẻ loi trên sân khấu, giống cô gái nhỏ e lệ, bắt đầu sợ hãi.

Hứa Nhận từ phòng kỹ thuật đi ra, hỏi: “Em muốn hát bài gì?”

“Em… Em không biết.” Cô nhìn anh: “Anh nói đi?”

“Muốn anh chọn bài hát à?” Hứa Nhận nở nụ cười.

Trình Trì đơn giản gật gật đầu.

“《 Bảy người bạn》của Lương Hán Văn, em biết hát không?” Hứa Nhận hỏi.

“Thật là khó.” Trình Trì nhíu mày: “Em biết một chút, nhưng hát không tốt.”

“Em thế này, còn muốn quần chúng quan tâm cả phòng hoan hô hả?” Hứa Nhận chê cười cô.

Trình Trì cắn răng, không phục: “Nhưng anh cũng không tìm khán giả cho em mà!”

Hứa Nhận cười nói: “Anh làm khán giả của em, đủ chưa?”

Đủ chưa?

Anh là cả thế giới, đủ.

“Miễn cưỡng.” Trình Trì bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy bài hát này.”

Hứa Nhận ra dấu ok, đi vào phòng âm nhạc, download bản beat của bài hát này xuống máy tính.

Nhạc dạo nhẹ nhàng chậm rãi vang lên,

Trình Trì nhắm mắt lại, tìm kiếm nhịp điệu, dần tiến vào trạng thái, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Bất kể hát dễ nghe hay không dễ nghe, chính mình đào hố, có quỳ xuống cũng phải làm xong, nếu không việc này, anh nhất định sẽ cười cô cả đời.

Nếu bọn họ còn có cả đời.

Cõi lòng tràn đầy suy tư, theo tiết tấu, cô chậm rãi mở miệng.

“Ai từng quan tâm đến cảm nhận của tôi

Đối với tôi dịu dàng, hôn lên vết thương của tôi

Ai từng đón nhận tôi

Vì tôi cúi đầu, chạm vào tay của tôi”

“Ai lại vì thiên sứ ưu sầu

Lời ngon tiếng ngọt không có, nhưng lại có người bạn tốt này của tôi”

Trình Trì chậm rãi mở mắt ra, nhìn Hứa Nhận, ngồi giữa thính phòng, ngắm nhìn cô từ xa, nàng nhịp tim dần dần bình phục, không hề hồi hộp, không hề hoảng loạn, mà chăm chú hoà nhập vào phần biểu diễn.

“Mãi đến khi cô ấy, nói cho tôi biết mình được yêu lần nữa

Tôi đã nhìn thấy tương lai của mình lần nữa

Đừng trách cô ấy, mà hãy trách tôi vĩnh viễn khó được yêu thương

Sau đó tự hành hạ mình mà khen cô ấy đáng yêu

Tôi quá tốt hay là quá ngốc,

Chưa từng hỏi cô ấy, có hiểu được cảm nhận của tôi hay không.

Thật ra Trình Trì tự biết, cô căn bản không tìm được giai điệu, chạy xa rất nhiều, ngắt nhịp không đúng lúc, nhưng cứ như vậy, cô vẫn kiên trì hát hết bài hát này.

Từ đầu đến cuối, Hứa Nhận ngồi vắt chéo chân giữa thính phòng, trầm lặng nghiêm túc lắng nghe.

Mãi đến khi âm nhạc dần dần tắt đi.

Sau hai giây im lặng.

Bộp, bộp bộp…

Anh vươn tay, bắt đầu vỗ tay.

Một tiếng, lại một tiếng.

Sắc mặt Trình Trì thoáng ửng hồng, ngực phập phồng, thở dồn dập, trong lòng cũng không thể bình tĩnh, giống như cả thế giới chỉ còn ánh mắt anh, mà ánh mắt anh… Đặt trên người cô.

Hứa Nhận lấy một đoá hoa từ phía sau ra, là một đoá hoa dại màu trắng không biết tên vừa hái ở hoa viên.

Hoa tươi và vỗ tay, anh đồng ý với cô, làm được.

Trình Trì đột nhiên xách làn váy lên, học bộ dáng chào cuối cùng bế mạc của Trình Gia, đùi phải để phía sau, hơi cúi người, nhìn anh từ xa, mỉm cười: “Cảm ơn Hứa tiên sinh đã cổ vũ.”

Giống như một thục nữ chính hiệu.

Hứa Nhận cười.

Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, bên ngoài có người quát to: “Ai ở bên trong!”

Trình Trì hoảng sợ nhìn về phía Hứa Nhận, Hứa Nhận không nói một lời, vội vàng đứng dậy, xách túi quần áo bên thính phòng, đi nhanh đến đây, dắt tay cô, dẫn cô qua cửa nhỏ sau sân khấu rời đi.

Trình Trì đi giày cao gót màu đen và mặc váy dạ hội, một bàn tay cầm hoa dại, một bàn tay khác được Hứa Nhận nắm chặt, hai người chạy như điên, xuyên qua hoa viên nhỏ yên tĩnh, đi đến cửa sau trung tâm âm nhạc, Hứa Nhận đẩy cửa sau, đã khóa, chỉ có thể trèo tường.

Chuyện trèo tường, Trình Trì đã làm không ít, ít nhất hàng rào sắt cao hai mét ở trường, không phải đối thủ của cô.

Nhưng hiện tại, cô lại mặc trang phục thục nữ, được Hứa Nhận nâng mông, cố gắng bò lên trên tường cao, ngồi phía trên, gió lạnh thổi tới, tóc dài bay tán loạn, rất chật vật.

Tựa như một lời nguyền rủa, đẹp nhưng chỉ ba giây, đã phải phá hủy.

Rất nhanh, Hứa Nhận cũng nhanh nhẹn bò lên, đôi tay hữu lực bám vào rào chắn, nhảy ra ngoài, sau đó vươn tay về phía Trình Trì, chưa kịp bình ổn hô hấp, anh hạ giọng nói với cô: “Nhảy xuống, anh đón được em.”

“Thật là cao!” Trình Trì do dự.

Ở dưới nhìn không cảm thấy gì, nhưng sau khi lên mới phát hiện, tường rào cao như vậy, Hứa Nhận duỗi tay như thế, đóng vững được mới là lạ!

Cách đó không xa đèn pin của bảo vệ đã chiếu đến đây.

“Trình Trì, em tin anh không?”

“Không tin.” Cô liên tục lắc đầu.

Hứa Nhận bất đắc dĩ buông tay: “Anh đi đây, quay lại nhờ chú Trình đến đồn công an lãnh em.”

“Em nhất định sẽ khai anh ra!” Trình Trì trừng anh.

Tiếng của bảo vệ càng ngày càng gần, ánh đèn pin làm chói đôi mắt cô.

Trình Trì chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh, cắn răng một cái, nhắm mắt, trực tiếp nhảy xuống.

Tuy Hứa Nhận phải lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, nhưng, dù gì vẫn vững vàng đón được cô.

Cô mở mắt ra, cùng anh hai mặt nhìn nhau, hô hấp, gần trong gang tấc.

Đúng lúc này, bên bờ sông cách đó không xa, một chùm pháo hoa nở rộ, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của anh.

Trình Trì đột nhiên ôm lấy cổ anh, một nụ hôn muộn màng ập đến, hoàn toàn nuốt trọn hai người, Hứa Nhận hé miệng, ở góc độ rộng nhất đón nhận cô.

Bên tai vang lên từng tiếng từng tiếng pháo hoa nở rộ rồi phai tàn trên bầu trời đêm.

Tay anh rơi xuống bên hông Trình Trì, nhẹ nhàng nhấc lên, một tay khác nâng gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên, sau đó dùng sức cắn nuốt môi cô, Trình Trì nhắm hai mắt, lông mi vừa dài vừa cong run nhè nhẹ, cô nghiêm túc mà thành kính hôn anh, lấy ra tấm lòng đẹp nhất để yêu anh.

Giữa môi răng trằn trọc thân mật, cô thở hổn hển, nói: “Một người em chỉ tin một lần, Hứa Nhận, anh tuyệt đối không thể phản bội em.”

Anh lại nói, Trình Trì, năm mới vui vẻ.

Hết chương 23

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi kể cho các bạn một chuyện,

Bài hát hôm nay em gái Trì hát

Lúc cầu hôn, có người nào đó sẽ vì bọn họ mà hát, hơn nữa còn phát sóng trực tiếp trên cả nước, nhưng người đó là ai,

Cho các bạn thử đoán xem,

Nhắc nhở một chút: Trong số tác phẩm của tôi, ai là người hát khó nghe nhất, nhưng lại vô cùng ngây thơ hồn nhiên.

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận