Saved Font

Trước/81Sau

Tâm Nhận

Chương 27: Tận tình (6)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trước cửa phòng cấp cứu đã không còn ai, bác sĩ nói Lâm Giản được chuyển đến phòng bệnh thường. Thích thì lên..

Trình Trì dựa theo số phòng bệnh đi tìm, vừa mới đi ra cầu thang, chợt nhìn thấy bố Lâm và Hứa Nhận, cùng nhau xuống tầng.

Trong lòng Trình Trì lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ là không tìm thấy cô, muốn bắt Hứa Nhận đi thẩm vấn chứ!

Cô đi theo bọn họ từ xa, theo tới hoa viên sau phòng khám bệnh, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Hai người có vẻ có lời muốn nói, bố Lâm chân điếu thuốc, nhìn dáng vẻ, hình như rất quen thuộc.

Trình Trì không nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng cô có thể đọc khẩu ngữ.

Vẻ mặt bố Lâm rất lo âu, liên tục có động tác xoa tay: “Cậu đã đồng ý với tôi! Không thể tiếp xúc Lâm Giản, không thể có bất cứ giao lưu với người nhà của tôi.”

Vẻ mặt Hứa Nhận rất đạm mạc, giọng điệu cũng nhàn nhạt: “Tôi không làm trái với lời hứa, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn.”

“Tôi không cần biết có phải chuyện ngoài ý muốn hay không, A Nguyệt đã nhìn thấy cậu!”

Trình Trì biết, tên mẹ Lâm, là Dương Trừng Nguyệt.

Hứa Nhận trầm lặng không lên tiếng.

Bố Lâm nhấn mạnh, mang giọng điệu đe dọa: “Cậu biết, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đuổi cậu về về nông thôn!”

Thật lâu sau, anh đột nhiên nói: “Tôi không thể thấy chết mà không cứu, nói thế nào, cậu ấy cũng là…”

“Im miệng!” Bố Lâm đột nhiên quát anh: “Không được nói ra! Không được nhắc đến với bất kỳ ai!”

Hứa Nhận im miệng, không nói chuyện nữa.

Thật lâu sau, bố Lâm lại nơm nớp lo sợ nhìn anh, căng thẳng hỏi: “Cậu không nói cho người khác chứ?”

Hứa Nhận lắc lắc đầu.

Bố Lâm rít một hơi thuốc thật sâu, nhìn về phía Hứa Nhận: “Tóm lại, việc đồng ý với cậu tôi đã làm được, hiện tại cậu có cơm ăn, có sách học, tôi không có gì phải xin lỗi cậu.”

“Ông nói rất đúng.” Hứa Nhận gật đầu: “Tôi quý trọng tất cả ở hiện tại.”

“Vậy thì ráng mà quý trọng, đừng đến quấy rầy gia đình của tôi!”

Bố Lâm ném tàn thuốc xuống, xoay người rời đi.

Rất lâu sau khi ông ta đi, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Hứa Nhận có chút gợn sóng, lạnh lẽo như băng.

Tim Trình Trì chợt thắt lại, trong nháy mắt hoảng hốt, cô như không quen biết anh.

Hứa Nhận quay đầu lại, chạm phải ánh mắt Trình Trì, sau khi kinh ngạc một lát, lập tức khôi phục sự bình tĩnh, đi về phía cô.

“Tại sao em lại trở lại?”

“Anh với Lâm Quân Tắc sao lại thế này?”

Lâm Quân Tắc chính là bố Lâm Giản.

“Bố em đang ở phòng bệnh Lâm Giản, ông ấy rất tức giận, tốt nhất em … Đừng đi lên.”

“Anh với Lâm Quân Tắc, với bố em, rốt cuộc là như thế nào?” Trình Trì không buông tha.

“Tiểu thiên kim, em vừa mới nghe thấy rồi, anh đã đồng ý không thể nói.”

Hứa Nhận dứt lời, tới gần, đi ngang qua cô.

“Em có thể đoán không?” Trình Trì quay đầu lại nhìn bóng dáng anh.

Hứa Nhận có chút bất đắc dĩ nhún vai.

“Anh với Lâm Giản, thật ra rất giống nhau.” Trình Trì đuổi theo anh, quan sát vẻ mặt anh: “Đừng nói hai người là anh em ruột đấy nhé! Anh không phải con riêng của bố em, anh là con riêng của Lâm Quân Tắc!”

Hứa Nhận sải bước nhanh hơn đi lên phía trước, Trình Trì vẫn đuổi theo anh: “Theo như em được biết, trước đây Lâm Quân Tắc ở rể Dương gia, quyền sở hữu tài sản trong nhà cùng với chức quyền trong công ty, đều do Dương Trừng Nguyệt nắm giữ. Cho nên Lâm Quân Tắc mới sợ hãi như vậy, một khi thân phận con riêng của anh được đưa ra ngoài ánh sáng, chắc chắn ông ta sẽ gặp phiền toái.”

“Trình Trì, chuyện trong nhà người khác sao em cũng nghe ngóng được?” Hứa Nhận xoay người nhin cô.

Trình Trì nhún nhún vai: “Hồi còn nhỏ em từng nghe bố mẹ nói chuyện, khi đó em với Lâm Giản thường xuyên đánh nhau, em hay lấy cái này đối phó cậu ấy, mắng bố cậu ấy là đồ ăn bám, mắng mẹ cậu ấy là hổ cái.”

Hứa Nhận bất đắc dĩ đỡ trán, cô nhóc này, từ nhỏ đã không phải đèn cạn dầu.

“Lâm Quân Tắc có quan hệ rất tốt với bố em, thế nên mới gửi anh ở lại nhà em, cũng rất hợp tình hợp lý.”

“Gửi lại?”

“Gửi nuôi.” Trình Trì vội vàng sửa miệng, lấy lòng kéo tay anh: “Em đoán đúng không?”

“Tiểu thiên kim, phần thông minh này của em, nếu dùng cho học tập, tuyệt đối có thể đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.”

“Thật không ạ?” Trình Trì đỏ mặt: “Thật ra từ nhỏ đã có người khen em thông minh rồi.”

“Ừ, em có định mấy tháng cuối cùng ráng nỗ lực một chút hay không?”

“Em không định.” Trình Trì nghiêm trang: “Chiêu này bố em đã sớm dùng, quá hạn rồi.”

Hứa Nhận thấy cô không chịu,quyết định từ bỏ, nhún nhún vai: “Anh đói rồi, ăn cơm thôi, bố em ở trong phòng bệnh, nếu đã suy nghĩ cẩn thận để trở về xin lỗi, tốt nhất nên đi lên bây giờ.”

Nhìn bóng dáng anh, Trình Trì sửng sốt vài giây, có vẻ đề tài đã hoàn toàn bị anh bẻ lái, chờ đến khi cô khôi phục lại tinh thần, Hứa Nhận đã đi ra khỏi toà nhà khám bệnh, không thấy bóng dáng.

———-

Vì chuyện của Lâm Giản, Trình Chính Niên trước mặt bố mẹ Lâm, tàn nhẫn đạp Trình Trì một cái, vốn đang định vung tay tát, lại bị Lâm Quân Tắc ngăn cản.

Trước mặt bố mẹ Lâm, Trình Trì hứa sau này ở trong trường, lấy Lâm Giản làm tâm, trong khoảng trăm mét đổ lại tuyệt đối không xuất hiện trước mặt cậu, chuyện này xem như bỏ qua, rốt cuộc có quen biết, lại có liên hệ về sự nghiệp, quan hệ không thể phá vỡ. Lúc này đối mặt với lời mắng chửi của mình Trình Chính Niên, Trình Trì không nói một tiếng, chỉ lắng nghe.

Đây là do cô sai, cô phải gánh vác hậu quả, chuyện này may có bố che chở, chỉ bị đánh mắng mấy câu, cô không hề nghi ngờ, nếu cô không phải con gái Trình Chính Niên mà là một cô gái bình thường, với tính cách hổ cái của Dương Trừng Nguyệt, nhất định có thể cho cô vào tù thăm quan mười ngày nửa tháng.

Trước khi đi, Trình Trì quay đầu lại nhìn Lâm Quân Tắc một cái thật sâu.

Giống, thật sự rất giống.

Tám chín phần mười, ông ta chính là bố của Hứa Nhận.

———-

Trong trường học, Trình Trì hoàn toàn trở thành trò cười của các bạn.

Trận chiến này, danh tiếng cô bị lung lay.

Cả trường đều bàn tán, đều nói lớp hai khối mười hai có một tử thần Trình Trì mới hôn một cái đã khiến học sinh giỏi Lâm nhà người ta trực tiếp vào bệnh viện.

Bây giờ Lâm Giản vừa nhìn thấy Trình Trì, mặt sẽ đỏ bừng, Trình Trì lập tức lấy cặp sách che mặt mình, chạy trối chết, sợ lại dọa em gái Lâm ngất xỉu.

Chị đại oai phong một thời ở trường Mười Ba, trong học kỳ cuối cùng của tuổi học trò, cống ngầm lật thuyền, biến thành con chuột nhát gan vừa thấy Lâm Giản đã chạy mất tăm.

———-

Như một lời nguyền, từ khi chạm vào, chuyện xui xẻo tới liên tục không ngừng.

Giống như hiện tại.

Trình Trì bị mấy tên con trai dồn vào một ngõ nhỏ hoang vu.

Cô nhớ lại trước đó Ferrari bị người ta phá săm, phải mời công ty xe tải đến, bây giờ, mấy tên con trai vẻ mặt bất thiện này lại dồn cô vào bên trong ngõ nhỏ, tiến thoái lưỡng nan, dường như tất cả đều đã được ủ mưu.

Mấy tên con trai vây kín trước sau, Trình Trì nắm chặt hai quai ba lô, lùi từng bước về phía sau, quyết định chịu thua trước: “Trình Trì tôi nếu có chỗ nào đắc tội các anh, xin phép được nói lời xin lỗi ở đây.”

Bọn chúng cười khinh bỉ, nhưng không nói gì.

“Trước khi trả thù cũng phải báo một tiếng, xem chuyện này có phải hiểu nhầm hay không, nếu cần tiền, nói thẳng với tôi là được.” Cô đặt cặp sách của mình xuống, ném cho bọ chúng từ xa, giọng điệu thoáng run rẩy: “Trong túi có tiền mặt, không đủ cứ nói tôi lại đi lấy.”

Tên Giáp đi tới trực tiếp tóm lấy cổ tay Trình Trì, Trình Trì dùng sức giãy giụa, kết quả bị gã kéo mạnh một cái, cô mất thăng bằng ngã xuống mặt đất, ý cười trên mặt mấy tên con trai càng sâu, vô cùng đáng khinh.

Trình Trì ôm cặp sách của mình, nỗ lực khiến giọng bản thân thêm bình tĩnh: “Xem… Xem ra không phải cần tiền ha.”

Cô mò mẫm cặp sách một lúc, lấy một cái bao cao su từ bên trong ra, máu toàn thân đã đông lạnh hơn nửa, run run nói: “Vậy phiền các anh dùng cái này.”

Nếu chạy trời không khỏi nắng, cô chỉ có thể cố gắng bảo vệ chính mình.

Tên Giáp cười lạnh: “Một cái mà đủ dùng hả?”

Trình Trì tuyệt vọng nhìn năm người bọn chúng, cắn răng, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng: “Các anh có thể thay phiên nhau dùng.”

Một tên khác nhào tới, Trình Trì vội vàng lùi về phía sau, dùng sức tránh thoát gã, sau đó dướn người, khàn giọng hét to: “Các anh dám làm tôi, bố tôi sẽ không tha cho các anh! Các anh nghĩ kỹ! Người… Người mua các anh có thể bảo vệ các anh cả đời hay không!”

Mấy tên con trai hai mặt nhìn nhau, đúng lúc này, sâu trong ngõ nhỏ, một người có vóc dáng cao gầy đi tới, Trình Trì bất chấp tất cả, liên tục hét to: “Cứu mạng!”

Mấy tên con trai xoay người đề phòng nhìn cậu, sau khi thấy cậu đến gần, Trình Trì mới nhận ra, người mặc áo trắng quần đen kia đúng là Lâm Giản.

Trình Trì tuyệt vọng đỡ trán, cảm thấy ông trời như đang chơi cô! Khó khăn lắm mới có người có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả lại là tên ma ốm, cái loại đi bộ mà cũng khó thở này.

Trình Trì không hét cứu mạng nữa, cô chỉ có thể làm bộ không quen biết cậu, hy vọng cậu thông minh một chút, cảm nhận có gì đó bất thường, sau khi rời khỏi mau chóng báo cảnh sát!

Mấy tên con trai rút điếu thuốc từ trong bao ra, tên Giáp còn đưa cho Trình Trì, nói: “Lát nữa chơi vui vẻ nhé?”

Trình Trì không nhận, tên Giáp hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái, đồng thời bàn tay thò vào túi quần mình, để lộ chuôi dao, Trình Trì không muốn phối hợp với bọn chúng, nhưng cô cũng không muốn Lâm Giản gặp nguy hiểm, bất kể cô làm gì, một mình làm một mình chịu, cô không muốn làm liên lụy đến bất cứ ai.

Cô nhận điếu thuốc của tên Giáp, gã châm cho cô, tiện tay vuốt một cái lên tay cô.

Trong lòng Trình Trì vô cùng ghê tởm, nhưng cô vẫn đứng im bất động.

Lâm Giản đeo cặp sách, lúc đi ngang qua người cô, cậu nhìn cô một cái thật sâu, từ ánh mắt cậu, Trình Trì đọc được một chút ý tứ, không đợi cô phản ứng lại, Lâm Giản nhanh nhẹn xông tới, nắm tay Trình Trì xoay người chạy, Trình Trì trực tiếp ném tàn thuốc trên tay vào mặt tên Giáp, gã gào to một tiếng.

“Mẹ nó! Đuổi theo!”

Lâm Giản kéo Trình Trì chạy thục mạng sang ngõ bên kia, Trình Trì nhìn mặt cậu càng ngày càng hồng, trong lòng vô cùng thấp thỏm, sợ cậu đột nhiên ngã xuống.

Nhưng vào đúng lúc này, chợt có một người đàn ông xuất hiện ở cuối ngõ nhỏ.

Mặc bộ cao bồi giặt đến trắng bệch.

Hết chương 27

Tác giả có lời muốn nói:

Anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay rốt cuộc anh Trì cũng được chứng kiến thực lực đánh nhau của em gái Nhận!

Mẩu truyện nhỏ 1:

Lâm Giản: Người ta không muốn làm con gà yếu ớt, không muốn không muốn.  [che mặt]

Hứa Nhận ném tàn thuốc xuống mặt đất, sờ đầu: Ngoan, anh bảo vệ chú em

Trình Trì, người da đen có dấu chấm hỏi đầy đầu???

Mẩu truyện nhỏ 2

Hứa Nhận: Người nào đó lúc nào cũng mang TT bên người là sao?

Trình Trì: Anh đoán đi?

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận