Saved Font

Trước/113Sau

Tam Thiên Kiếm Giới

Chương 110: Đại Trưởng Lão Hàn Sơn Thủy (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tuy không thể nói rõ, nhưng mỗi một bước đều bố trí tỉ mỉ, khi nào thì bày ra thiên phú dược tu của mình, khi nào thì biểu dương tài nghệ phù văn của mình, lúc cần lập uy thì tức giận, lúc lung lay lòng người thì khoan dung rộng lượng.

Nhưng đại trưởng lão lại nhìn thấu những bước đi ngụy trang kĩ càng đó, lột bỏ lớp áo phức tạp mê hoặc đó, nhắm thẳng vào chủ đích của Tô Dạ.

"Ngươi đã bức thiết muốn trở nên mạnh mẽ, ta có thể giúp ngươi, cớ sao lại không làm?"

Lúc này Tô Dạ bắt đầu không ngừng tính toán so sánh chiến lực giữa hắn và đại trưởng lão, nhưng khiến hắn thất vọng là, cho dù hắn có dùng tất cả vốn liếng, chẳng qua cũng chỉ có thể chạy trốn lúc đại trưởng lão ra tay mà thôi, thực lực của Toái Tinh hóa mạch vốn không phải là thứ mà cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ như hắn có thể chống lại, cho dù hắn là hạt giống, cũng chỉ có thể thu hẹp lại khoảng cách này, tuyệt đối không thể xóa bỏ hẳn.

"Thực ra ta cũng có tư tâm."

Thần kinh buộc chặt của Tô Dạ thoáng thả lỏng một chút, hắn vẫn tin tưởng không có chuyện thì không ân cân, không gian cũng là trộm, đại trưởng lão muốn truyền thụ một thân bản lĩnh cho hắn, hắn dựa vào cái gì mà được ưu ái như vậy?

"Tiền bối mời nói."

"Ta muốn ngươi thay ta báo thù."

Tô Dạ khó hiểu, thực lực của đại trưởng lão còn trên hắn nhiều, còn cần Tô Dạ hắn báo thù thay, có lẽ về mặt này có cái gì bí ẩn khó nói, có điều sao Tô Dạ lại dễ dàng đáp ứng được.

Tiền bối đã bước nửa bước vào Toái Tinh, có thù gì mà không thể báo được?"

"Bách Gia Tô, ta không biết kinh nghiệm của ngươi như thế nào, nhưng thiên hạ to lớn, người khác xem thường ngươi, nhưng ngươi cũng xem thường người khác."

Tô Dạ cũng giật mình tỉnh lại, quả thật sau khi đi vào thế giới Tiểu Thiên, thân là hạt giống kiêu ngạo vô hình cắm rễ trong lòng hắn, hắn vốn không để những tu sĩ dưới cảnh giới Hóa Tinh vào mắt, thậm chí ngay cả những cường giả Hóa Tinh cũng chỉ sống lâu hơn một chút.

Đi qua cái cầu, ăn qua muối.

Lời nói đầy thâm ý của đại trưởng lão khiến cho Tô Dạ tỉnh táo lại từ trong kiêu ngạo.

"Ta có thể cảm nhận được, đáy lòng ngươi có thành kiến rất lớn với Phù Tu, cho dù là phương pháp của Phù Tu hay là cách chiến đấu của Phù Tu."

Từ trước tới nay ấn tượng của Tô Dạ đối với môn phái Phù Tu không tốt, phong cách làm việc quanh co lòng vòng, âm mưu quỷ kế ùn ùn, mắt mũi hếch lên trời tự cho mình rất cao, vốn không phải là việc làm của cường giả.

Trên trán Tô Dạ hiện lên một chút chán ghét, không e dè nhìn đại trưởng lão, muốn nói gì đó, nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng.

Khóe miệng đại trưởng lão hiện lên một chút tươi cười tán thưởng, nhưng mà âm thầm cảm thán trong lòng, nếu đệ tử Phù Tu có được tính tình bằng một nửa Tô Dạ, e rằng Phong Thủy Các đã có thể đứng vào một trong mười hạng đầu ở thế giới Tiểu Thiên rồi.

Mặc dù ngươi được trời phú về phù văn trận, nhưng dường như ngươi chưa bao giờ dựa vào bùa chú để chiến đấu, căm hận cũng được khinh thường cũng thế, sau đây ta sẽ lấy tu vi của cảnh giới Thôn Khí, nếu ngươi có thể làm ta bị thương trong một khắc đồng hồ ngươi có thể đi, coi như hôm nay không xảy ra chuyện gì."

Một chữ cuối cùng còn chưa thoát khỏi kẽ răng, Tô Dạ đã biến mất tại chỗ, đùi phải nhanh như sét đánh quét về cánh tay trái đang hơi run run của đại trưởng lão, dưới chân Tô Dạ cũng không lưu tình, bởi vì hắn đang đối mặt với cường giả đã bước nửa bước vào cảnh giới Toái Tinh.

Nhưng Tô Dạ vẫn coi thường đại trưởng lão, mặc dù cũng là tu vi cảnh giới Thôn Khí, thân là đại trưởng lão của Phù Tu cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong.

Một cảm giác mềm mại truyền từ mũi chân đến, tiếp đó giống như bị rơi vào đám bông, đánh tan hơn nửa lực đạo ở đùi của Tô Dạ, đại trưởng lão đưa tay tay vỗ vỗ chân phải Tô Dạ, mượn luồng sức mạnh sắp tiêu tán lui ra ngoài năm sáu thước.

[Phong Thủy Bình Chướng]

Đây không đơn thuần là tường gió và tường lửa, đây là pháp quyết dung hợp của Phong Thủy Các.

Chân phải Tô Dạ hạ xuống, lại đánh nhanh một lần nữa, có điều Tô Dạ thoáng thay đổi sách lược một chút.

Mượn sức nặng và quán tính từ trên xuống của bản thân, chuẩn bị lấy lực phá tan [Phong Thủy Bình Vhướng]

[Phong Hỏa Thành Hôi]

Đại trưởng lão cũng không liếc nhìn Tô Dạ một cái, tay trái và tay phải đồng thời phóng ra hai lá bùa, sau đó luồng khói giống như tro bụi pháo hoa bao vây lấy Tô Dạ ở bên trong, nháy mắt đánh mất tầm nhìn.

Mà hồn tri của hồn hải Tô Dạ không chịu ảnh hưởng chút nào, có điều Tô Dạ lại thu tay lại, hạ xuống vững vàng, sau đó bước ra khỏi luồng khói nồng nặc, lúc này đại trưởng lão đã ngồi xuống ghế gỗ ở bên ngoài cách mười mét.

Đại trưởng lão nói là làm, cảnh giới Thôn Khí với cảnh giới Thôn Khí.

Mức độ lĩnh ngộ chiến đấu Phù Tu của đại trưởng lão cao hơn Tô Dạ nhiều, Tô Dạ không dốc lòng cho Phù Tu, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có mắt.

Pháp quyết Phù Tu nối liền nhau như nước chảy mây trôi, từng cái từng cái ứng đối với chiêu thức biến hóa của Tô Dạ.

Mặc dù chỉ giao thủ trong chốc lát, Tô Dạ biết mình không thể nào thủ để thắng.

Cho dù trong tay cầm kiếm, e rằng cuối cùng hai bên tổn hại.

"Tu luyện trong thiên hạ trăm sông đổ về một biển, không nằm ngoài việc khống chế địch, vây bắt địch, giết địch."

Đại trưởng lão vuốt chòm râu đã trắng một nửa nói: "Đao thương kiếm kích đều là binh khí, mà bùa chú cũng như vậy, binh khí đều giống nhau, nhưng ở trong tay các tu sĩ khác nhau thì hiệu quả sẽ khác nhau, sự chênh lệch ở đó chính là thủ đoạn."

Trong lòng Tô Dạ hiểu rõ lời đại trưởng lão nói, chỉ trầm ngâm trong chốc lát nói với đại trưởng lão: "Đa tạ đại trưởng lão dạy bảo."

Nụ cười của đại trưởng lão lại ấm áp vài phần, ngón trỏ đầy đặn gõ có tiết tấu lên mặt quạt, không cho từ chối tiếp tục nói: "Học với ta đi."

Giọng điệu không phải đang hỏi, nhưng Tô Dạ có thể từ trong ánh mắt thâm thúy của đại trưởng lão nhìn thấy một loại khát vọng khiến cho hơi thở xung quanh vốn đã nóng lại tăng lên một chút.

Trái tim Tô Dạ không hiểu sao đập nhanh, [Dự cảm] đã lâu lại nổi lên trong lòng lần nữa, hắn loáng thoáng nhìn thấy một vài hình ảnh, hắn biết mỗi khi đến thời khắc mấu chốt [Dự cảm] sẽ giúp hắn loại bỏ những con đường lựa chọn đang do dự.

Tô Dạ không trả lời mà hỏi lại: "Không biết đại trưởng lão mạnh đến mức nào?"

Đại trưởng lão hiểu ý cười, dường như đoán được Tô Dạ sẽ hỏi như vậy.

Lần thứ hai đại trưởng lão đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười kiêu ngạo, toàn thân bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Linh uy tràn ngập trời đất mà đến, khiến Tô Dạ biến sắc, cái này so với khảo nghiệm lúc trước còn nhanh hơn mạnh hơn.

Hơn nữa ngọn lửa màu xanh cũng không nóng rực như trong tưởng tượng, ngược lại nó khiến cho mỗi mội sợi dây thần kinh đều cảm thấy lạnh như băng ngấm đến tận xương, cảnh giới mà có thể hóa linh uy thành thực thể thì chỉ có cường giả Toái Tinh Hóa Mạch mới có thể làm được!

Luồng linh uy này cũng không nhằm vào Tô Dạ, nhưng vẫn thẩm thấu vào mỗi một chỗ trên người Tô Dạ, nhất thời cảm giác cơ bắp cứng ngắc co rút lại, máu đông cứng thành băng, hoàn toàn đưa cơ thể vào bên trong băng tuyết ngập trời.

"Bản lĩnh của lão phu có lọt vào mắt của ngươi không?"

Trong giọng nói này xen lẫn chất vấn, trêu chọc, đe dọa, gây xích mích.

Loại nhẫn nại, thống khổ này Tô Dạ hắn đã trải qua vô số lần ở [Linh] giới, cũng không dễ dàng khuất phục ngã xuống như vậy, hơn nữa trong lúc Tô Dạ bị hàn ý khiến cho đau đớn tận xương, vất vả áp chế [Bạch Dạ Hành] phản kích mình.

Nếu [Bạch Dạ Hành] trong bí cảnh xuất hiện ở đây, e rằng toàn bộ Phong Thủy Các sẽ hóa thành tro bụi trong nháy mắt, không lưu lại một chút dấu vết, mà Bạch Sát và Lý Tuyết Tùng cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này.

Bỗng nhiên trong hồn hải của Tô Dạ xuất hiện một giọng nói quen thuộc, khiến cho hắn vô cùng vui mừng.

"Oa, linh uy thuộc tính băng ở đây thật nồng đậm, ta muốn hút thật đã!"

Ngay lập tức áp lực trên người Tô Dạ nhẹ đi một chút, linh uy màu lam hóa thành thực thể lấy Tô Dạ làm trung tâm hình thành vòng xoáy chỗ hồn hải trong thân thể Tô Dạ hấp thu điên cuồng, nói chính xác hơn là bị Lục Thanh Thanh mới tỉnh lại trong hồn hải hấp thu.

Lúc này Lam Kiếm Thủy Tinh đang lơ lửng ở trung tâm hồn hải của Tô Dạ, chiếu sáng hồn hải của Tô Dạ, quả thực giống như đại dương màu xanh lam vô hạn vô biên, những cơn sóng thần không ngừng vỗ lên Lam Kiếm Thủy Tinh, mỗi một lần nước biển làm lễ rửa tội cũng chỉ khiến cho ánh sáng trên thân kiếm bắn ra bốn phía!

Khóe miệng Tô Dạ lúc này hiện lên một tia lãnh ý, gợi lên một độ cong tàn nhẫn.

Trước/113Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Toàn Năng Nãi Ba