Saved Font

Trước/113Sau

Tam Thiên Kiếm Giới

Chương 26: Hết Sức Căng Thẳng (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đệ tử Trường Bạch môn ở một bên cũng rất là kinh ngạc, một kích tiện tay này của Khúc Thành Thành tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà cũng phải mặt xám mày tro, thanh niên trước mắt lại không đổi sắc mặt, chẳng lẽ cũng là một gã tu sĩ cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ?

Mặc dù Bạch Sơn môn có hơn ngàn đệ tử, nhưng cảnh giới Ngưng Dịch cũng không tới trăm người, theo như tỷ lệ mà nói nếu so với Thạch Sơn môn thì kém xa, đỉnh phong ở thế giới Tiểu Thiên chính là cảnh giới Hóa Tinh, thế nên cảnh giới Ngưng Dịch cũng có thể miễn cưỡng coi là cường giả.

Chỉ có Sở Thần Dương nhìn chằm chằm Tô Dạ với sắc mặt thâm trầm, Sở Thần Dương vẫn đang luôn quan sát Tô Dạ, hắn biết rõ là ai ước chiến với hắn, vừa nãy khi Khúc Thành Thành ném bùa công kích, Tô Dạ chỉ cách Phùng Lãng khoảng một thước, cũng ở trong phạm vi phát nổ, đáng lẽ là Tô Dạ sẽ không tránh được bị thương sau phát đánh lén này, nhưng Tô Dạ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt lá bùa phát nổ hắn lập tức cúi xuống đất rút lui về phía sau, hơn nữa còn mượn sóng khí thúc đẩy an toàn né tránh cách ra khoảng năm thước, chỉ bị chút xây xát nhẹ.

Còn có một điểm đáng chú ý, theo lý mà nói Tô Dạ cũng coi như là bị đánh lén, bản thân là sư huynh Phùng Lãng không chỉ có không tức giận, mà còn có tâm trạng cãi nhau với Khúc Thành Thành, hắn không quan tâm đến Tô Dạ sao? Không quan tâm thì tại sao lại tự mình đưa Tô Dạ tới ước chiến.

Hoặc là nói hắn biết Tô Dạ nhất định có thể né tránh loại công kích này? Đây là loại khả năng Sở Thần Dương không muốn thấy nhất, suy cho cùng trình độ của Sở Thần Dương cũng không có gì cao siêu cả.

"Hừ, dẫn bọn họ tới Diễn Võ đường."

Khúc Thành Thành quay đầu đi vào sơn môn, đệ tử sơn môn còn lại thì dẫn Phùng Lãng và Tô Dạ đi tới Diễn Võ đường, dĩ nhiên còn có Sở Thần Dương tâm trạng có phần nặng nề.

Dọc theo đường lên núi, Tô Dạ không chớp mắt nhìn kiến trúc và cảnh sắc xung quanh, thật sự là sống khá giả hơn Thạch Sơn môn nhiều lắm.

Kiến trúc của Thạch Sơn môn mộc mạc tự nhiên, chủ yếu quan tâm đến sự bền chắc, tất cả hoa hoa cỏ cỏ trên núi đều là tự nhiên hoang dại.

Kiến trúc của Bạch Sơn môn giống như là phủ đệ do phú hào xây dựng, bất kể là gỗ lê hoa hay là đá thiên thanh, đều được chọn lọc kỹ lưỡng, có một phong cách sắc thái riêng, có thể nhìn ra trình độ của kiến trúc sư chắc cũng phải đứng đầu thế giới Tiểu Thiên.

Nhất là đi tới Diễn Võ đường của Trường Bạch môn, nhìn xuống phía dưới chân núi có thể thu hết toàn bộ phong cảnh vào mắt, nhìn lên đỉnh núi thì thấy mây trắng trên trời.

Diễn Võ đường của Thạch Sơn môn cũng chỉ là chỗ tu luyện tùy ý mở ra, đáng nói chính là phạm vi nhìn và địa thế.

Diễn Võ đường của Trường Bạch môn đều sắp vượt qua thành trì bình thường rồi, bên trong đều là những trang sức mang mùi hương và sắc màu cổ xưa, gạch xanh ngói trắng, mặt đất xanh thẫm cứng như bàn thạch, cho dù có mấy trăm tên đệ tử ở chỗ này, cũng vẫn rất là trống trải.

Đệ tử của Trường Bạch môn dẫn Tô Dạ và Phùng Lãng tới chính giữa Diễn Võ đường, đó là một đài diễn võ đặc biệt, rõ ràng là cao hơn những đài diễn võ khác một đoạn, có thể làm cho người đứng ở xa cũng có thể thấy rõ.

Phùng Lãng tặc lưỡi khen ngợi, mà Khúc Thành Thành vẫn không có cho Phùng Lãng sắc mặt tốt.

Khúc Thành Thành nhìn Sở Thần Dương hung hăng nói: "Sở sư đệ, tuyệt đối đừng khiến Trường Bạch môn mất thể diện!"

Ba chữ “mất thể diện” bị Khúc Thành Thành gằn giọng nói ra, Sở Thần Dương biết được từ đệ tử khác rằng cứ mỗi ba năm một lần thế giới Tiểu Thiên sẽ tổ chức trận đấu Thập Kiệt, Khúc Thành Thành từng thua ở dưới tay Phùng Lãng, thế nên bây giờ Khúc Thành Thành thấy Phùng Lãng hết sức đỏ mắt.

Cái môn phái nghèo kiết như Thạch Sơn môn lại cũng có thể tham gia Thập Kiệt của thế giới Tiểu Thiên? Thật đúng là có chút khó tin! Chẳng qua Sở Thần Dương biết bây giờ hẳn cần đật tâm tư vào trận tỷ thí này.

Tô Dạ đứng thẳng tắp ở trung tâm đài diễn võ, toàn thân buông lỏng, hai vai đứng thẳng, lòng bàn tay chảy xuống mồ hôi nói rõ Tô Dạ vẫn còn có chút hồi hộp.

Sở Thần Dương nhìn Tô Dạ đi từng bước từng bước một về phía đài diễn võ, coi như là kỳ tài ngút trời thì bây giờ vẫn chỉ là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, chính mình không có lý do gì để thất bại cả, mình không thể thua ở chỗ này.

Không có ai chú ý tới Tô Dạ mang theo một thanh kiếm sắt, hoặc cũng có lẽ là tất cả mọi người đều không thấy kiếm pháp của một tên tạp tu có thể mang đến uy hiếp gì, ngoại trừ một tên đệ tử nhập môn ở đằng xa có vẻ khá là hăng hái muốn xem náo nhiệt.

Hai bên bất động đứng đối diện nhau, chỉ có điều Tô Dạ hơi ngưởng lên, còn Sở Thần Dương thì hơi cụp mắt nhìn xuống.

Khúc Thành Thành và Phùng Lãng cũng đứng ở trên đài diễn võ, đưa ra quy tắc tỷ thí.

"Rời khỏi lôi đài, hoặc là đầu hàng đều là thua cuộc, đao kiếm không có mắt, sống chết có số, nhưng mà nếu như có ý định muốn đả thương tính mạng người, thì cũng đừng trách ta xuống tay không nương tình, ngươi có ý kiến gì không?"

Khúc Thành Thành nhìn Tô Dạ, nhưng những lời này là cho Phùng Lãng nghe.

"Được."

"Làm phiền khúc sư huynh rồi."

Khúc Thành Thành nhìn thoáng qua Phùng Lãng nói: "Vậy không phải là chúng ta nên đi xuống rồi sao?"

Phùng Lãng nho nhã lễ độ nghiêng người khoát tay nói: "Mời!"

Khúc Thành Thành liếc Phùng Lãng liếc mắt một cái, luyện tập võ nghệ thai cũng chỉ còn lại có Tô Dạ và Sở Thần Dương hai người rồi.

Sở Thần Dương lại chăm chú đánh giá Tô Dạ, sau đó hỏi: "Không nghĩ tới ngươi lại tới thật. Ngươi đã cân nhắc đến hậu quả chưa?"

Tô Dạ loáng thoáng hiểu được hậu quả mà Sở Thần Dương nhắc tới là có ý gì, Tô Dạ không thể phân biệt rõ đây rốt cuộc coi như là khuyên ngăn hay là uy hiếp, chẳng qua là có một chuyện hắn rất xác định.

"Bây giờ ta chỉ nghĩ đến chuyện đánh thắng ngươi."

Một câu trả lời đầy sắc bén, Sở Thần Dương híp hai mắt, trên tay đột nhiên xuất hiện ba tấm bùa.

Trận tỷ thí đã bắt đầu, ở thời điểm Sở Thần Dương khẽ cử động tay trái, Tô Dạ đã tiến tới.

Thể tu giỏi về cận chiến, phù tu giỏi về đánh xa, thế nên khoảng cách biến thành điểm mấu chốt quyết định thắng bại.

Tô Dạ biết điểm này, chắc chắn là Sở Thần Dương cũng biết điểm này, mặc dù Sở Thần Dương không chăm chỉ tu luyện, nhưng mà suy cho cùng hắn cũng đã lăn lộn bốn năm giữa mấy ngàn đệ tử trong môn phái rồi.

Ba tấm phong phù chuyển động nhanh chóng ở mặt trước Sở Thần Dương, tạo thành một bức tường khí, một quyền của Tô Dạ bị đánh bật ra ngoài, nắm đấm trở nên có phần sưng đỏ.

Bức tường khí này đặc biệt nhằm vào chiêu thức của thể tu, nếu không đụng vào bức tường phòng ngự tính, nó sẽ yên lặng biến mất, nếu có ngoại lực từ bên ngoài tiếp xúc, bức tường khí sẽ lập tức nổ tung, ngoại lực càng mãnh liệt, luồng sóng khí phát nổ cũng càng mạnh mẽ.

Mặc dù Phùng Lãng đã đặc huấn cho Tô Dạ khi chiến đấu với phù tu, nhưng dù sao Phùng Lãng vẫn là thể tu, rất nhiều thủ đoạn của phù tu hắn không thể bắt chước được, cũng chỉ có thể tự thuật bằng vào kinh nghiệm của mình, còn lại chỉ có thể dựa vào năng lực ứng biến của Tô Dạ.

Thân thể Tô Dạ bắt đầu tản ra ánh sáng màu đồng xanh, nắm đấm cũng bắt đầu dần dần tiêu sưng, chút tổn thương này đối với da đồng mà nói không đủ gây sợ, Tô Dạ không lựa chọn phương án tiếp tục lui về phía sau, mà là không hề sợ hãi lần nữa vọt mạnh tới, chỉ cần có thể tới gần Sở Thần Dương, là có thể chiếm được chủ động tuyệt đối.

"Ngây thơ, ngươi thật sự cho là đến gần là có thể thắng ư?"

Nghe được lời nói mang ý khinh thường của Khúc Thành Thành, Phùng Lãng gật đầu có phần đồng tình, đáp: "Quả đúng là ngây thơ."

Khúc Thành Thành thấy Phùng Lãng đang nở nụ cười như có như không, tức mà không thể xả, nghĩ đến chính mình vốn là có thể tiến vào đến Thập Kiệt của thế giới Tiểu Thiên, nhưng chính cái tên thể tu xuất thân hèn mọn, từ cái môn phái chưa từng nghe tên không biết từ đâu chui ra này đã khiến hắn không vào được Thập Kiệt.

"Hừ, được tiện nghi mà còn khoe mẽ!"

Khúc Thành Thành chỉ hận không thể đánh một trận đại chiến cho ra trò với Phùng Lãng, chỉ có như thế mới có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục vẫn khiến hắn day dứt trong lòng.

Trước/113Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh Không Gian 80 Tiểu Tức Phụ