Saved Font

Trước/25Sau

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 23:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phần 23

Lúc này, Lệnh Hồ Xung và Nghi lâm đang dạo bước ở trong rừng, thì bỗng nghe đâu tiếng nhạc vào tai làm cho hai người thấy tò mò, tiếng nhạc do hai người tấu khúc, một người đánh đàn, một người thổi tiêu, vô cùng sâu lắng và truyền cảm. Lệnh Hồ Xung nghe mà vô cùng khoan khoái, chàng nói:

– Tiếng nhạc này giống như cô dâu xuất giá vậy, thật là hay quá. Một người muốn đem cả cuộc đời minh giao cho người mà mình yêu, đương nhiên là hạnh phúc lắm.

– Vậy.. Lệnh Hồ sư huynh, muội có thể đem cả cuộc đời muội giao cho huynh không?

– Không được – Lệnh Hồ Xung giật mình.

– Tại sao?

– Vì muội không yêu ta, ta cũng không yêu muội, chúng ta hôm qua chỉ là để giải tỏa cảm xúc cho nhau thôi, muội hiểu không?

– Muội hiểu… – Nghi lâm nói mà mặt buồn rười rượi, nàng đã yêu Lệnh Hồ Xung thật lòng mất rồi, chứ không chỉ đơn thuần là cảm xúc xác thịt.

– Lệnh hồ sư huynh, sao âm thanh càng lúc càng lớn vậy?

– Chúng ta đi xem thử?

Hai người dẫn nhau lần theo phía phát ra âm thanh ngây ngất lòng người đó, đến một bãi cỏ trống, hai người nhìn thấy Khúc Dương và Lưu Chính Phong, Lệnh Hồ Xung nhận ra đó là ân nhân của mình còn Nghi Lâm biết người kia chính là Lưu Chính Phong, một người đánh đàn, một người thổi tiều, tâm hồn thật sảng khoái, quên hết mọi sự trắng đen thị phi trong giang hồ, thả hồn vào âm nhạc. Tấu song bản nhạc, Khúc Dương khoái trí lên tiếng:

– Trước đây lúc Kê Khang bị hành hình, dạo đàn than thở, từ đó Khúc Quảng Lăng Tán của y trở thành tuyệt khúc, nhưng dù khúc nhạc này có tinh diệu tuyệt luân đến đâu, so với khúc nhạc hai chúng ta hợp tấu vẫn còn kém xa lắm. Nhưng mà bây giờ xem ra, tâm trạng của đệ và ta lại giống Kê Khang lúc ấy. Lưu hiền đệ, hôm nay với hai chúng ta, đại hạn đã đến, chúng ta sắp xuống suối vàng rồi, đệ có sợ không?

– Đời người ai mà không chết, tiểu đệ có thể cùng Khúc đại ca tấu xong khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ này, đời này đã không còn hối tiếc nữa. Đáng tiếc, trên giang hồ này sẽ không còn khúc cầm tiêu này nữa.

– Đệ không cần phải buồn chán hay suy nghĩ quá nhiều, Khúc Tiếu Ngạo Giang hồ của chúng ta hợp tấu sau này nếu có người có thể giúp nó lưu truyền vĩnh cửu, thành khúc nhạc có một không hai, thì ta còn mong chờ gì nữa.

Lưu Chính Phong cười sảng khoái, tiến cười vừa dút thì cũng là lúc tên Phí Bân của phái Tung Sơn đuổi đến chỗ hai người, hắn từ từ đi đến và lớn giọng:

– Nếu không tiếc cũng không ân hận, vậy thì ngoan ngoãn chịu chết đi.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu thở dài và nói với Nghi Lâm

– Xem ra ta lại phải lo chuyện bao đồng rồi. Đợi ta một chút. – Sau đó chàng đi thẳng ra chỗ bọn họ.

– Vãn bối Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn bái kiến tiền bối. – Chàng hành lễ với hắn.

– Thì ra là đại đệ tử của Nhạc Sư huynh, ngươi đến rất đúng lúc, giết dùm ta hai tên này. – Hắn chỉ vào Khúc Dương và Lưu Chính Phong.

Lệnh Hồ Xung nhìn hai người hộ rồi nói:

– Tiền bối à, chúng ta là nhân sĩ chính nghĩa, không phân biệt trắng xanh đỏ đen gì mà giết người hình như không tốt lắm

– À, ta còn nhớ, tên yêu nhân họ Khúc đã từng ra tay cứu mạng ngươi. Ngươi cũng muốn cấu kết với chúng sao?

– Lệnh Hồ hiền điệt, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi về trước đi. – Lưu Chính Phong lên tiếng nhưng Lệnh Hồ Xung vẫn tiếp tục

– Tung Sơn đại hiệp Phí Bân đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ, vãn bối nghĩ là chắc không bắt nạt người đang bị trọng thương cũng không có một tấc sắt trong tay đâu nhỉ, bằng không chính nghĩa hiệp đạo này với tà ma ngoại đạo có gì khác biệt.

– Ngươi đừng cho rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ không giết chúng. Ta cho ngươi biết ta giết hai người cũng là giết, giết ba người cũng là giết

– Ô, vãn bối hiểu Phí tiền bối rồi, ý người là cả vãn bối người cũng muốn giết

– Coi như ngươi thông minh.

– Phí tiền bối, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ, vẫn đừng nên làm chuyện khờ dại thì hơn. – Nghi Lâm nghe hắn định giết Lệnh Hồ Xung thì giật mình chạy ra để can ngăn.

– Ngươi ở Phái Hằng Sơn, cũng định câu kết với Ma giáo sao? Vậy ta giết ngươi trước.

Hắn rút kiếm lào về phía hai người, Cả Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm cùng rút kiếm ra đối phó với hắn, tất nhiên cả hai người đều không thể là đối thủ của Phí Bân nên nhanh chóng bị hắn đánh văng ra xa, một người ngã xuống còn người kia bay về phái hai vị tiền bối và được họ đỡ, ngay lập tức cả Khúc Dương và Lưu Chính Phong cũng lao về phía Phí Bân đánh nhau, Lệnh Hồ Xung thì chạy đến bên đỡ Nghi Lâm dậy.

Cả Khúc Dương và Lưu Chính Phong đều đang bị trọng thương nên cũng không phái đối thủ của hắn, chỉ vài chiêu thôi, hắn đã đánh cho hai người họ thổ huyết ra miệng rồi ngã sõng soài xuống đất rồi. Hắn lừ lừ đi đến dơ kiếm định kết liễu tính mạng của họ thì đúng lúc đó Mạc đại tiên sinh trưởng môn nhân của phái Hanh Sơn, sư huynh của Lưu Chính Phong đi đến, ông dùng nhị kéo âm thanh ai oán não nũng và đầy tang tóc. Phí Bân thấy vậy quay lại:

– Ta còn tưởng là ai có nhã hứng như vậy, hóa ra là Tiêu Dương da vũ Mạc đại hiệp. – Mạc tiên sinh cười lớn và hỏ:

– Phí huynh đệ, Tả minh chủ có khỏe không?

– Tả minh chủ rất khỏe, Mạc đại tiên sinh, Lưu Chính Phong của quý phái câu kết với Ma giáo bất lợi với Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta ông nói có nên giết hay là không giết?

– Nên giết, nên giết. – Câu nói của Mạc Đại khiến tất cả bọn họ đều ngỡ ngàng, không lẽ một quân tử như ông cũng không phân biệt được thị phi trắng đen, hay là sợ phải đối đầu với Tả Lãnh Thiền. Phí Bân thấy vậy đắc chí lên tiếng

– Vậy thì phiền ông tụ minh ra tay thanh lý môn hộ đi.

– Được

Mạc tiên sinh đi qua Phí Bân đối diện với Lưu Chính Phong và Khúc Dương, hai người cùng nhắm mắt chờ chết, bất ngờ, ông rút thanh đoản kiếm nhỏ giấu trong tay ra, quay ngược lại, một nhát chí mạng đâm thẳng vào tim Phí Bân, nhanh đến nỗi hắn không kịp phòng bị, thanh kiếm nhỏ găm thẳng vào buồng tim của hắn. Trong sự ngỡ nàng của mọi người. Phí Bân đổ gục xuống chết không nhắm mắt, thật đúng là gieo gió thì gặp bão, quả báo đến ngay tức thì.

Mạc tiên sinh tiếp tục kéo nhị, đi mất, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lênh Hồ Xung nâng Nghi Lâm dậy, đến bên hai vị tiền bối. Khúc Dương lúc này lên tiếng:

– Lưu Hiền đệ, không phải đệ nói đại sư huynh của đệ luôn bất hòa với đệ sao? Tại sao vào thời điểm quan trọng, ông ấy lại ra tay tương cứu.

– Sư huynh đệ tính cách cô độc, khiến cho người ta khó mà lường trước được.

– Hai vị tiền bối, các vị không sao chứ? – Lệnh Hồ Xung lên tiếng hỏi han.

– Lệnh…Lệnh Hồ hiền điệt lúc nãy hai người ra tay tương cứu, hai người chúng ta bây giờ đã sắp xuống suối vàng, ở đây có một chuyện cần nói không biết cậu có đồng ý giúp bọn ta hay không?

– Tiền bối, xin cứ nói.

– Ta và Lưu hiền đệ rất yêu âm luật, hai chúng ta dùng hết nội công bình sinh hợp tấu một khúc Tiếu Ngạo giang hồ, khúc nhạc này coi như là cổ nhân không có sau chẳng còn ai. Khúc nhạc này nếu như không thể lưu truyền trong giân gian thì thật là đáng tiếc, cho nên ta nhờ cậy Lệnh Hồ công tử đem khúc nhạc này của chúng ta lưu truyền trên thế gian.

– Hai vị tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ hết sức mà làm, quyết không phụ lòng hai vị.

Khúc Dương đem ra một cuốn sách và nói:

– Đây là bản hợp tấu của chúng ta, khúc nhạc tiếu Ngạo giang hồ, mong công tử có thể cất kỹ nó, đem khúc nhạc tuyệt thế này truyền lại cho đời, nếu gặp được người có duyên hiểu được nó. Thì hãy giao cho họ, hai chúng ta cảm kích bất tận. Nhưng mà công tử là đệ tử danh môn chánh phái ta vốn không nên giao cho cậu, e rằng sẽ gây cho cậu nhiều phiền phức, như tình huống nguy cấp hôm nay. Nhưng không còn ai khác có thể tin tưởng, đành phải làm khó công tử vậy. Lệnh Hồ công tử, xin nhận của hai chúng ta một lạy.

– Hai vị tiền bối, xin đừng như vậy, tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định sẽ làm được.

– Lưu hiền đệ, hôm nay tâm nguyện của chúng ta đã hoàn thành, có thể lên đường rồi.

– Khúc đại ca, xuống dưới đó, hy vọng vẫn có thể cùng huynh hợp tấu Tiếu Ngạo Giang Hồ.

Hai người cùng cất tiếng cười ha hả giòn tan, sảng khoái bất tận, tiếng cười của họ tan vào không gian, vang vọng khắp núi rừng, lúc tiếng cười của họ dứt, cũng là lúc họ trút hơi thở cuối cùng, trở về với cõi vĩnh hằng, xa lìa nhân thế. Không chút lo ưu phiền muộn. Lệnh Hồ Xung ngồi giữa thi thể hai người và tự thề với lòng mình, nhất định sẽ đem khúc nhạc Tiêu ngạo giang hồ của họ lưu truyền thiên cổ.

Cùng lúc đó, Băng Tâm phu nhân chạy tìm đến nơi, nhưng đã quá muộn, nàng đứng nhìn thi thể họ, hai người đàn ông mà nàng yêu thương nhất trên đời đã ra đi mà không khỏi rụng rời. Đau khổ tột cùng, Băng tâm chạy đến bên xác hai người than khóc thảm thiết. Lệnh Hồ Xung và Nghi lâm không dám an ủi nàng vì hộ hiểu nỗi đau mà nàng phải chịu là quá lớn. Băng Tâm nhớ lại nhưng hy sinh của mình hóa ra vẫn không cứu vãn được tình thế mà còn gây cho nàng những vết nhục không thể nào tẩy rửa…

Đêm đó, sau khi chia tay Khúc Dương trở về nhà, vừa ra khỏi rừng thì nàng bị một bóng đen tẩm thuốc mê bắt đi, những gáo nước lạnh thô bạo đã làm nàng tỉnh thuốc, Băng Tâm mở mắt, trước mặt nàng là một căn phòng rộng lớn, Băng Tâm bị trói chặt ở ghế, xung quanh nàng là những gã đàn ông hô hố mắt nhìn nàng với những ánh mắt thèm thuồng cháy bỏng, bị nước làm cho ướt hết người, bộ quần áo màu đen bó sát người nàng lại, để lộ ra những đường cong nhạy cảm thiêu đốt mọi ánh nhìn. Có tên vừa nhìn nàng vừa cho tay vào trong quần mà xục xục cặc, hành động vô cùng thô bỉ. Băng Tâm cả kinh hét lớn:

– Các người là ai, tại sao lại bắt ta.

– Lưu phu nhân, đêm hôm khuya khoắt, nàng đi vào rừng một mình là có chuyện gì vậy?

– Ta…ta…

– Ha ha, thôi không phải nói nữa, những chuyện xấu hổ của nàng bọn ta biết cả rồi, thật không ngờ Lưu Chính Phong và phu nhân của hắn lại đi câu kết với người của Ma giáo, nguy hại cho võ lâm lần này xem Tả minh chủ trừng trị các người như thế nào đây.

– Các người là người của phái Tung Sơn sao?

– Phải, lần này bọn ta phụng lệnh của Tả Minh chủ đến đay là để tiễn Lưu Chính Phong và Khúc Dương về trời. – Tên nói đó chính là tên dâm thần Phí Bân.

– Các người…các người hiểu lầm rồi, tướng công và tôi chưa từng phản bội Ngũ nhạc Kiếm Phái, lần này huynh ấy rửa tay chậu vàng cũng là muốn đoạn tuyệt với giang hồ, tuyệt đối không có ý định làm phản, mong các vị tha mạng. – Nàng sợ sệt van xin.

– Vậy sao, vậy Lưu phu nhân giải thích thế nào về việc nàng vừa gian dâm với tên khốn Khúc Dương của Ma giáo trong rừng đây.

– Huynh ấy…huynh ấy là bạn tri kỷ của tướng công tôi, tuy là người của Ma giáo, nhưng hai người họ chưa từng bán đứng môn phái của mình, lần này họ chỉ là muốn cùng nhau đàn ca thổi sáo, du ngoạn giang hồ không màng thế sự, mong các vị niệm tình.

– Muốn ta tin và tha cho Lưu Chính Phong cũng được, nhưng nàng phải làm giúp bọn ta một chuyện.

– Chuyện gì vậy??

Hắn hất hàm một cái, một tên chạy đến bên ghế, cởi trói cho nàng rồi nâng nàng dậy, nhanh như chớp, hắn nắm lấy đai lưng của nàng kéo tuột ra, chưa kịp định thần thì “xoẹt” một cái, bộ váy màu đen trên người nàng bị hắn xé toạc ra làm đôi, để lộ ra tấm thân trần trắng ngà ngọc, nhanh như chớp, hắn tụt luôn quần của nàng xuống tận chân. Băng tâm lõa thể hoàn toàn, phơi bày tấm thân trần truồng trước một lũ đàn ông đực rựa. Nàng cuống cuồng lấy hai tay che ngực, hai chân quặp vào nhau để che giấu tối đa những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể.

Hành động xấu hổ cuống cuồng của nàng càng làm Phí Bân mỉm cười tự đắc, hắn từ từ cởi bỏ quần áo trên người ra đi đến trước mặt nàng, con cu của hắn lừng lững chĩa thẳng ra phía trước như thách thức. Một lũ lâu la xung quanh cũng nhanh chóng thoát bỏ y phục của mình ra chờ đợi tới phiên mình. Phí Bân nắm lấy vai nàng, dí người nàng quỳ xuống, con cặc của hắn lúc này ở ngay trước mặt nàng, mùi đặc trung của hắn xộc thẳng vào mũi làm Băng Tâm có cảm giác buồn nôn. Phí Bân cười ha hả nói:

– Muốn bọn ta tha cho Lưu Chính Phong cũng được, chỉ cần Lưu Phu nhân phục vụ bọn ta thật tốt, nếu vừa ý, ta sẽ tha mạng cho cả nhà nàng, nào, mau bú cu cho ta.

Dứt lời, hắn dí sát con cặc đến, chạm vào môi nàng, Băng Tâm không dám quay mặt đi, nhìn con cặc của hắn ve vãn quanh môi mình nàng rất tức giận, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh nguy hiểm ngày mai của cả nhà, Băng Tâm đành nuốt nước mắt chịu nhục một lần, nghĩ đến sự hy sinh của mình nếu như đổi được bình an vô sự cho cả nhà cũng làm nàng cảm thấy không phải là không xứng đáng.

Nghĩ vậy, Băng Tâm từ từ há miệng mình ra, đón con cặc của Phí Bân từ từ đưa đến. Băng Tâm ngậm chặt con cu của hắn mà mút thật mạnh. Bị sức mút mãnh liệt từ miệng nàng, Phí Bân rướn người lên, rên lên một tiếng, ấn cho cu mình đi sâu thêm vào họng của nàng. Sau đó, Băng Tâm ra sức bú cặc hắn liên tục, không ngừng. Hai tay nàng chủ động lúc thì xoa dái hắn, lúc thì ôm lấy hông hắn mà đẩy vào mặt mình, nàng muốn chấm dứt chuyện này thật nhanh chóng.

Hai tay Phí Bân lúc thì vuốt tóc nàng, lúc thì xiết lấy đầu nàng mà dí xuống hạ bộ. Một lúc sau, trong lúc con cu của hắn nằm sâu trong miệng của nàng, cặc hắn như to thêm ra, Băng Tâm cảm thấy nó chật cứng trong miệng nàng. Băng Tâm vội vã nhấc đầu mình lên để thở. Nhưng hắn đang lên cơn dâm nứng quá sức, ghì đầu nàng lại, đẩy đầu nàng xuống, để cho con cu mình tiếp tục dài ra đâm thẳng xuống cổ họng nàng làm Băng Tâm ú ớ trong miệng.

Lũ lâu la thấy nàng đang khẩu dâm cho Phí Bân thì sung sướng vô cùng, nhưng chưa đến lượt nên không dám vộng động, có tên không chịu nổi xục cặc liên hồi, có tên còn xuất tinh xối xả, nhoe nhoét khắp căn phòng, bắn cả lên người nàng rồi thở dốc. Không chịu được nữa, hắn rút cu ra khỏi miệng nàng nghe “Pọc” một tiếng rồi vội vã bế nàng dậy ném “Phịch” một cái vào giường rồi vồ vào Băng Tâm hôn ngấu nghiến lên miệng nàng, bàn tay hắn bóp vú vàng một cách thô bạo, một tay hắn thò xuống móc lồn nàng một cách không thương tiếc. Mặc cho Băng Tâm quằn người lên vì đau đớn.

Hôn môi và bóp vú chán chê, hắn bèn dạng chân nàng ra để lộ ra chỗ ẩm ướt nhất của nàng hiện ra ngay trước mắt hắn. Không cầu kỳ, Phí Bân kê cặc hắn vào cửa mình nàng rồi nhấp mạnh một cú, cặc hắn đi ngập lút cán, vào tận tử cung nàng. Băng Tâm rú lên đau đớn, nhưng Phí Bân dường như không để ý đến hắn cứ nhấp phành phạch vào lồn nàng một cách vô cùng thô bạo. Được chừng năm phút, hắn rú lên một tiếng như chó sói rồi xuất tinh xối xả vào lồn nàng, trào ra cả hai bên mép. Sau đó, Phí Bân rút cặc ra khỏi lồn nàng ngồi phịch ra ghế thở dốc với gương mặt thỏa mãn đê mê, mặc cho Băng Tâm nằm đó ê chề với hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Thấy Phí Bân vừa rời khỏi người nàng, ngay lập tức có hai tên khác đang đợi sẵn lao tới, ập vào người nàng liền. Hai tên bắt đầu thay phiên nhau bóp vú, xoa ngực nàng. Trong khi tên này mơn man, rờ rẫm trên vú Băng Tâm thì tên kia, bạo dâm hơn, nhồi bóp, xoắn chặt bầu vú nàng, làm vú nàng lúc thì trắng bệt, lúc thì đỏ hồng. Băng Tâm đã quá mệt mỏi, nhắm nghiền mắt lại, để mặc chúng muốn làm gì thì làm.

Xoa bóp chán chê trên ngực nàng, hai tên bèn luân phiên nhau liếm bú vú Băng Tâm. Một tên thì bú nhẹ lên đầu vú nàng, liếm chung quanh cái đầu vú hồng hồng rồi mút bầu vú nàng. Tên còn lại thì mạnh bạo hơn, cắn mạnh lên vú Băng Tâm, để lại dấu vết, rồi nhằn nhằn lên đầu vú nàng khiến nàng đau đớn, rên lên. Dầm vập trên vú ngực nàng một hồi, một tên đứng lên, cầm lấy con cu cương cứng mà đút luôn vô miệng Băng Tâm. Nàng không phản kháng mà cũng không còn hơi sức mà phản kháng, để mặc cho hắn đẩy cặc ra vô trong miệng mình. Trong khi đó tên kia không chờ được nữa, hắn kê con cu vào lồn nàng mà nắc lia lịa vào đó.

Trong khi hai tên kia đang dày vò Băng Tâm, Phí Bân đã đứng dạy, mặc quần áo và trở về phòng của hắn nghỉ ngơi, không quên dặn dò lũ kia chăm sóc cho nàng cẩn thận, giữ gìn sức khỏe để mai còn đến Lưu gia trang. Phí Bân đóng của phòng lại đi mất cũng là lúc tất cả bọn chúng vồ vào người Băng Tâm mặc cho nàng la hét van xin…

Trước/25Sau

Theo Dõi Bình Luận