Tả Ý thất thần ngắm nhìn nhu tình nơi đáy mắt của Lục Tân, bàn tay vô thức vuốt ve tấm gỗ thơm trong lòng. Đó không phải loại tình cảm hắn mong muốn, thứ hắn khát vọng nhất đã thuộc về kẻ khác mất rồi. Trớ trêu thay chính bản thân hắn lại là người thành toàn điều đó."Tả Ý, nương thân của nó là người Hỗn tộc phải không?" Lục Tân chăm chú ngắm nhìn đứa bé, đôi mắt y ánh lên yêu thương dịu dàng. Đứa nhỏ này là con của y, huyết mạch tinh khiết của nó khiến y cảm thấy ấm áp và thân cận. Lục gia có hậu, huyết mạch quý báu này rốt cuộc không hề đoạn tuyệt trên đôi tay Lục Tân. Y đã từng lo lắng, y sẽ giống như gia gia của mình, sở hữu huyết mạch thuần khiết nhất sau đó làm thoái hóa dòng máu này, sinh ra những đứa con bị hạn chế cả trí óc lẫn thân thể.Bá bá và phụ thân của y cũng vì vậy mà phải chịu sự sắp đặt của gia gia, phải cưới người của gia tộc âm nữ danh giá để khôi phục độ thuần khiết của dòng tộc. Nếu không phải mẫu quân của y có nương thân là người Hỗn tộc thì dù phụ thân y có phản kháng thế nào, gia gia cũng sẽ không chấp thuận một âm nữ yếu ớt vô danh làm con dâu mình. Đến đời y, Lục gia chỉ còn cách trông chờ vào 2 tên biểu huynh phế vật của y. Y chỉ là kẻ được đào tạo để gánh lấy trách nhiệm dòng tộc còn 2 tên kia mới được cưng chiều để kéo dài huyết mạch. Tất cả là bởi vì máu Hỗn tộc chảy trong người y, y biết tìm đâu âm nữ Hỗn tộc quý hiếm để có dòng giống của chính mình cơ chứ.Thế nhưng thượng thiên đãi y không tệ, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, biến cố núi Hạ Khúc chính là tạo hóa lớn nhất đời y. Rốt cuộc y đã có thể chân chính nắm trong tay Lục gia, không cần phải hãi hùng cái ngày quyền lực rời bỏ mình đi."Đúng vậy, nương của nó quả thật là người Hỗn tộc lưu lạc bên ngoài." Đôi mắt Tả Ý ám chìm khi nghe Lục Tân nhắc về thân phận của nương thân đứa bé. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt đong đầy từ ái của Lục Tân, một lần nữa tự nhắc nhở mình, y không phải thiếu niên vô ưu vô lự, y là gia chủ Lục gia. Ngay cả bản thân hắn cũng không thoát khỏi sự tính kế của y, bởi tài hoa của hắn càng bởi thân phận đặc biệt này. Nhưng hắn quyết không để Lục Tân phát hiện bí mật của mình, dòng tộc của hắn đã chịu đủ truy đuổi rồi, đã thưa thớt đến độ không kinh nổi chút biến cố nào nữa."Tả Ý, ngươi không cần đề phòng ta như thế." Lục Tân tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn y sư của mình, bàn tay theo nhịp điệu mà vỗ về thân hình nhỏ bé trong lòng. "Ta không có ý định gì với Hỗn tộc cả.""Bởi vì mục đích của ngươi đã đạt thành rồi mà thôi." Tả Ý thản nhiên nói ra sự thật, bỏ qua đôi tay hơi khựng lại của người trước mắt."Tả Ý..." Giọng điệu y kéo dài ngân nga tên hắn, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tươi tắn. "Đứa bé xinh đẹp của ta có tên không?" Đôi mắt hoa đào lại đong đầy từ ái dịu dàng.Tả Ý thói quen nhìn khuôn mặt kia thiếp lên tươi cười giả dối, hoài niệm phút giây thất thố của y. Y vẫn luôn đa đoan như thế, chỉ có đôi khi chạnh lòng về cha mẹ mình, y mới có phút giây yếu đuối bất chợt. Hoặc có lẽ, chỉ có bản thân hắn lầm tưởng về người này như thế. Xúc cảm ấm áp của mái tóc mềm mại trong lòng bàn tay vương lại bỗng tan biến không còn. Suy cho cùng, Lục Tân vẫn thuộc Lục gia đấy thôi."Có, nhưng nàng ta mới chỉ đặt nhũ danh cho nó." Tả Ý lưu luyến vuốt góc cạnh được bo tròn cẩn thận của miếng gỗ thơm, cẩn thận đặt nó lên ngực đứa bé. "Là Tiểu Minh, miếng gỗ khắc tên này đẽo từ gỗ cây Lân Hỉ. Mang sự chúc phúc của Hỗn tộc và nương thân nó, mong nó chóng lớn khỏe mạnh, cả đời này vạn sự bình an." Câu câu chữ chữ mang theo khí tức hoang sơ của gia tộc cổ lão, miếng gỗ vốn lạnh lẽo ngay khi chạm vào đứa bé trở nên ấm áp lạ thường. Dương khí của Lục Tân vốn lưu chuyển xung quanh đứa bé bị mảnh gỗ hấp thu, mùi thơm thoang thoảng lạ lùng nhẹ nhàng phiêu đãng trong căn phòng.Y ngạc nhiên nhìn miếng gỗ, bất ngờ phát hiện mùi thơm của nó át hẳn đi âm dương nhị khí biến hóa kì lạ trên thân đứa bé. Hóa ra đây là cách Hỗn tộc trốn tránh truy đuổi của các thế gia đại tộc, che dấu đi thánh ân của Âm Dương thần."Đứa bé này không được tách khỏi mảnh gỗ cho đến khi đủ 2 tuổi.Ngươi phải nhớ lấy điều đó." Tả Ý nhẹ nhàng vòng sợi dây đỏ của tấm gỗ qua cái cổ yếu ớt của anh nhi, sâu thẳm đáy mắt là yêu thương cưng chiều của cha mẹ dành cho đứa con của mình. "Lục Tân, ta không mong muốn bất cứ điều gì bất lợi với nó. Nếu không Hỗn tộc sẽ can thiệp để nó theo ta lưu lạc chân trời, ta không thiếu dương sâm cho nó dùng.""Tả Ý, đừng quên nó cũng có một nửa huyết thống Lục gia. Dòng máu của thế gia thần nữ cũng không chỉ để bày trí đâu." Lục Tân sâu kín cười nói, đuôi mắt mang theo chế nhạo. Huyết mạch cảm ứng hùng hậu từ cơ thể Lục Tân bốc lên tạo thành sợi dây liên kết với đứa nhỏ trong lòng, ngay cả kẻ không thuộc Lục gia như Tả Ý cũng như có như không cảm nhận được trên thân anh nhi nhiều một đạo truy tung mờ mịt."Như vậy..." Tả Ý thờ ơ nói nhỏ, ánh mắt đăm chiêu nhìn đứa bé, nụ cười quỷ dị chợt lóe rồi tắt. Hắn nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của anh nhi, lặng yên dương đôi con ngươi đối diện với khuôn mặt bỗng dưng hoảng hốt của y. "Giờ thì thế nào?"Lục Tân bất giác cầm lấy cánh tay Tả Ý, siết mạnh. Đôi mắt y gắt gao nhìn bộ mặt lại trở thành bất biến của người kia, khuôn mặt tối sầm không ánh sáng. Huyết mạch cảm ứng, mất dấu! Y chưa bao giờ biết Tả Ý có thể ảnh hưởng đến truy tung thuật của Lục gia. Trên hết, Tả Ý lại là người Hỗn tộc, bộ tộc vốn bị bọn họ coi là nhược tiểu. Chẳng lẽ Hỗn tộc đã phát triển đến mức này, phá bỏ được thần kĩ thiên phú của các thế gia thần nữ. Vậy thì chắc gì những gia tộc khác đã không có bàn tay Hỗn tộc nhúng vào. Suy cho cùng, đến cả truy tung thuật của hắn cũng không thoát khỏi che chắn của Tả Ý."Bao nhiêu năm bị truy đuổi không phải vô ích, đúng không?" Giọng điệu Tả Ý bâng quơ như lông hồng, khuôn mặt lộ vẻ nghiền ngẫm vọng theo hàn ý âm u trong đôi mắt Lục Tân. "Dù sao bộ tộc nhận lời chúc phúc của Âm Dương thần không phải thứ nhược tiểu như các ngươi vẫn nghĩ đâu."