Saved Font

Trước/169Sau

Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 17: Làm Sao Phá Cục, Chỉ Có Tử Đấu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dịch: Lê Nghĩa

Biên: Phuongkta1

"Chạy trốn?" Diệp Hồng Tiên sững sờ, vốn tưởng rằng Từ Hàn sẽ nói ra cẩm nang diệu kế gì, lúc đó vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này.

"Còn bọn họ thì sao đây?" Diệp Hồng Tiên nhíu mày chỉ vào đám người Đồng Thiết Tâm đang say sưa ngủ, không hề biết chuyện đang phát sinh, dù trong tâm trí nàng không hề ưa thích bọn họ, nhưng dù sao cũng là đồng môn, cứ để yên dâng bọn họ vào miệng cọp thì không ổn, vả lại xét cho cùng thì tai họa này là do nàng mang tới, điều này làm cho đáy lòng Diệp Hồng Tiên nhiều ít có chút không đành lòng.

"Không chết được." Nhưng Từ Hàn lại không thèm để ý chút nào, lúc này bọn hắn đã đi ra khỏi xe ngựa, núp ở phía sau chiếc xe này, Từ Hàn nói xong, xoay người nhặt một cục đá trên mặt đất lên, sau đó hung hăng ném về phía Đồng Thiết Tâm.

Sau đó liền có một tiếng kêu đau đớn của Đồng Thiết Tâm vang lên.

Đồng Thiết Tâm bị cục đá ném trúng đầu chảy ra một vết máu liền ngồi bật dậy, y còn chưa kịp nghĩ ra rốt cuộc kẻ nào lại dám làm ra việc bỉ ổi như vậy, đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho hoảng sợ tới mức sững sờ.

"Có địch nhân! Mau đứng lên!" Y hét to một tiếng, vội vàng đứng lên, quát lớn.

Ngay lúc đó mọi người đồng loạt đứng dậy, mà đám người áo đen vừa mới tới kia cũng không có chần chừ nữa, đồng thanh phát ra một tiếng hô, rồi giết thẳng tới đám người Đồng Thiết Tâm.

Sau khoảng chừng mấy hơi thở, song phương tiến đến đánh giáp lá cà, lúc này âm thanh đao kiếm va chạm với nhau vang lên.

"Tốt rồi, đi thôi." Từ Hàn sau khi làm xong chuyện này liền phủi tay, lại tiếp tục kéo tay Diệp Hồng Tiên muốn lui khỏi nơi này.

Nhưng lúc này, Diệp Hồng Tiên lại tránh khỏi sự lôi kéo của Từ Hàn.

"Ngươi cứ bỏ đi như vậy, định bỏ mặc bọn họ chịu chết ư?"

Từ Hàn quay đầu nhìn Diệp hồng Tiên một cách nghi hoặc, còn không đợi hắn hỏi vì sao, Diệp Hồng Tiên quát xong liền trực tiếp tránh thoát khỏi tay Từ Hàn.

"Chuyện này do ta mà ra, ngươi muốn đi thì cứ đi đi, Diệp Hồng Tiên ta không phải là hạng người sợ chết!"

Trong lời nói của Diệp Hồng Tiên tràn ngập phẫn nộ, sau đó muốn rút kiếm quay người sát nhập chiến trường.

Từ Hàn không ngờ Diệp Hồng Tiên sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, hắn sững sờ, cũng nghĩ không ra lúc bình thường nàng luôn tâm cơ sâu nặng nhưng giờ lại có một lòng nhiệt huyết như vậy. Nhưng sau khi phực hồi tinh thần, Từ Hàn vội vàng đưa tay ra giữ chặt Diệp Hồng Tiên lại.

"Ta đã nói bọn họ không thể chết được, nếu như ngươi muốn hại chết bọn họ thì cứ đi ra đi!" Từ Hàn có chút không kiên nhẫn nói, hiển nhiên có chút không vui vì thái độ của Diệp Hồng Tiên.

"Ngươi có ý gì?" Diệp Hồng Tiên thấy được trong lời nói của Từ Hàn có chút chắc chắn, nàng hơi sững sờ, liền tạm thời ngừng tay đang giãy dụa, quay đầu nhìn về phía hắn.

"Ngươi nhìn đi." Từ Hàn ghìm người Diệp Hồng Tiên xuống, thông qua khe hở phía trước gầm xe ngựa, nhìn về phía những tên áo đen và đám người Đồng Thiết Tâm đang đánh nhau.

Mặc dù trong lòng Diệp Hồng Tiên còn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhìn theo phương hướng Từ Hàn chỉ. Chỉ thấy đám người Đồng Thiết Tâm bị những tên áo đen kia vây giết, cực kỳ nguy hiểm.

"..." Sau khoảng chừng mấy hơi thở, Diệp Hồng Tiên thu hồi ánh mắt của mình, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Nàng thực sự không nhìn ra được điều Từ Hàn muốn nói, ngược lại mắt thấy đám người Đồng Thiết Tâm bị đám người áo đen đông đúc hơn gấp mấy lần vây giết, dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, thực sự khiến Diệp Hồng Tiên không thể trơ mắt ngồi nhìn.

Dường như thấy được sự nghi hoặc của Diệp Hồng Tiên, Từ Hàn vội vàng chỉ chỉ những người áo đen kia, nói một cách chính xác cái hắn chỉ chính là vũ khí trên tay đám người áo đen kia, cất lời nói:"ngươi nhìn kỹ một chút vũ khí của bọn chúng dùng là loại nào? Thân đao kia hẹp, dài, sau lưng lại có gai ngược, trên gai ngược có móc câu, chính là đao của quân đội nước Đại Hạ. Ngươi lại nhìn kiếm kia đi, kiếm dài hai thước bảy tấc, mặc dù không khác biệt so với kiếm bình thường, nhưng hai bên thân kiếm có hai đường rãnh máu, rõ ràng là chuôi kiếm của vương triều Đại Hạ. Hai loại đều là vũ khí đặc thù của bọn họ, bên trong Đại Chu gần như không có người sử dụng."

Nghe Từ Hàn nói như vậy Diệp Hồng Tiên mới phát hiện được những vấn đề này, nhưng nàng vẫn còn khó hiểu, điều này thì liên quan gì đến sự sống chết của đám người Đồng Thiết Tâm đây?

"Theo quy củ của Sâm La Điện, thì nếu như có cải trang chỉ được giết người trên danh mục, nếu như để người nhìn thấy mặt của Tu La thì phải diệt khẩu." Hai con ngươi Từ Hàn trầm xuống, lạnh giọng nói.

"Ý ngươi là?" Lúc đó, vẻ kinh ngạc rút cuộc hiện lên đuôi lông mày Diệp Hồng Tiên, "ngươi muốn nói là bọn chúng muốn giá họa cho vương triều Đại Hạ?"

"Chỉ sợ đúng là như vậy đấy." Từ Hàn cau mày khẽ gật đầu, "nếu như chúng ta rời đi ngay bây giờ, bọn chúng không tìm được ngươi nhất định sẽ đuổi giết, mà đám người Đồng Thiết Tâm sẽ được bọn chúng bỏ qua, dù sao muốn giá họa thì cũng cần có người mở miệng làm chứng. Vì vậy, nếu ngươi không muốn hại bọn họ thì biện pháp tốt nhất chính là chạy trốn!"

Mặc dù Từ Hàn nói như vậy, nhưng ánh mắt lại vượt qua chiến trường nơi mọi người đang chém giết nhìn về phía sau bọn họ, chỗ đó có một vị nam tử áo tím đang ngẩng đầu kiêu ngạo, mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng đôi tròng mắt kia lại lóe lên tia hàn quang khiến cho người ta sợ hãi. Đó là hàn quang mà cần phải giết hàng trăm hàng ngàn cái mạng người mới có thể tích tụ ra.

Điều cả Tu La áo tím.

Đại năng luyện thể tu vi đến Tử Tiêu cảnh mới có thể đảm đương chức vị kia, có sức chiến sánh ngang tu sĩ Thông U cảnh. Phái ra đội hình mạnh như vậy đến đây tru sát Diệp Hồng Tiên, trách không được bọn chúng lại dám động thủ dưới chân núi Linh Lung Các.

Mà vị Tu La áo tím kia vốn đang chăm chú nhìn chém giết trên chiến trường, bỗng lúc đó dường như là cảm ứng được cái gì, chậm rãi quay đầu, con mắt giống như gió tuyết lạnh lẽo xuyên qua mọi người đang chém giết, nhìn về chỗ Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên đang ẩn thân.

Từ Hàn trong lòng giật mình, lập tức cảm thấy như bị cướp mất linh hồn, liền bất chấp mọi thứ, kéo lấy y phục Diệp Hồng Tiên, quát to:"chạy!"

Ngay lập tức cùng nàng bỏ chạy về phía rừng cây thưa thớt sau lưng.

...

"Đuổi theo, người không có ở đây!" Ngay lúc Từ Hàn lôi kéo Diệp Hồng Tiên trốn vào trong rừng cây, nam tử áo tím liền cảm nhận được, quát lớn với mấy người xung quanh.

Đám người kia nghe thấy mấy lời này liền muốn gọi thủ hạ đang giao chiến định rời đi. Nhưng đúng lúc đó, trong con mắt nam tử áo tím truyền đến một tia lạnh như băng. Đám người kia lập tức sững sờ, trong lòng sinh ra sợ hãi, đồng thời bọn chúng cũng không biết mình đã làm sai điều gì khiến nam tử áo tím tức giận.

"Ba người các ngươi cùng ta đuổi theo, mấy người còn lại áp trận tại chỗ này, sau nửa canh giờ lui về cứ điểm, nhớ kỹ, đám người Linh Lung Các này, một người cũng không thể chết." Nam tử áo tím cũng không hề giải thích nghi hoặc cho đám thủ hạ, y nhẹ giọng nói, lời nói chậm rãi, tựa như tiếng nước nhỏ trong khe núi, mặc dù vô thanh vô tức, lại có thể xuyên qua đá.

Đám người xung quanh không dám làm trái, rối rít chắp tay vâng lệnh. Nam tử áo tím thấy thế, mới khẽ gật đầu với đám người, thân thể nhảy lên đuổi nhanh về hướng hai người Từ Hàn bỏ chạy. Mà ba người được y chọn lúc trước cũng vội vàng đuổi theo, chỉ sợ chậm một tý sẽ rước lấy sự phẫn nộ của nam tử áo tím kia.

...

Từ Hàn kéo Diệp Hồng Tiên chạy trốn trong rừng cây chết khô ước chừng nửa canh giờ.

Truy binh sau lưng như là giòi trong xương, đuổi theo như bóng với hình.

Dường như bọn chúng không có gì phải vội, chỉ cần theo chân Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên, cố gắng giữ một khoảng cách với bọn hắn.

Khi Từ Hàn thử thay đổi tốc độ hoặc nhanh hoặc chậm, mà đối phương vẫn luôn giữ nguyên một tốc độ như trước.

Từ Hàn rất nhanh tỉnh ngộ lại, là vì bọn chúng muốn đưa Diệp Hồng Tiên đến một nơi đủ xa đám người Đồng Thiết Tâm để giết người diệt khẩu, đây là thủ đoạn Sâm La Điện thường dùng.

Nhưng cho dù là minh bạch đạo lý này, Từ Hàn vẫn không nghĩ ra biện pháp phá giải. Nếu chạy trở về? Chính là lôi kéo đám người Đồng Thiết Tâm cùng bị diệt khẩu? Nhưng nếu không trốn? Từ Hàn lại hiểu cực kỳ rõ thực lực của Tu La áo tím, Kim Cương cảnh đấu với Tử Tiêu cảnh, chính là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá cũng không phải là quá cường điệu rồi.

Đây là tử cục.

Dường như lại là một cái ngõ cụt rồi.

Từ Hàn đã gặp qua nhiều tình cảnh cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng hắn vẫn sống sót. Hắn biết rõ, trong tình huống như vầy, cần phải càng tỉnh táo. Nếu như trong thời điểm này tự loạn không chỉ không có tác dụng nào lại càng rơi vào tử cục. Bởi vậy, hắn vừa lôi kéo Hồng Tiên chạy trốn vào sâu trong rừng cây khô, trong đầu lại không ngừng tìm biện pháp thoát khỏi tình cảnh này.

Lại trôi qua nửa khắc đồng hồ.

Từ Hàn đang chạy trốn lại đột nhiên ngừng bước chân của mình.

Hắn ngừng chạy một cách cực kỳ đột ngột, không có một chút dấu hiệu nào.

Mà ngay cả đám người truy binh phía sau vào lúc đó cũng sững sờ, có chút chần chừ nhìn về phía nam tử áo tím, dường như đang muốn hỏi y nên xử trí như thế nào.

Nhưng Từ Hàn cũng không cho bọn chúng quá nhiều thời gian suy nghĩ.

Ngay trong nháy mắt lúc hắn vừa dừng bước chân, hắn buông lỏng bàn tay đang kéo Diệp Hồng Tiên ra, sau đó chỉ nghe một tiếng loảng xoảng giòn vang, trường kiếm sau lưng liền ra khỏi vỏ.

"Chết!" Hắn hét to một tiếng, chân đạp mạnh vào mặt đất, thân lao đi như sao băng, thẳng tắp giết tới đám người đang đứng kia.

Mọi người đều sững sờ, quả thật không ngờ được Từ Hàn lại quả quyết như thế, cuối cùng lại lựa chọn ra tay.

Mà mục tiêu của hắn đương nhiên chính là một trong ba người đuổi theo cùng nam tử áo tím.

Chỉ thấy kiếm của hắn như độc xà, đâm tới một đường thẳng tắp. Mà tên bị đâm kia theo bản năng muốn nâng đao ngăn cản.

Keng!

Một tiếng giòn tan vang lên, kiếm của Từ Hàn trực tiếp đánh vào trên thân đao người nọ.

Sắc mặt người nọ hiện lên chút vui vẻ, vốn tưởng rằng không thể đỡ được một kích tràn đầy khí thế mạnh mẽ của Từ Hàn, lại nghĩ không ra sấm chớp ầm ầm mà mưa nhỏ như vậy, thực sự khiến gã có chút ngoài ý muốn.

Nhưng sắc mặt vui mừng qua không được bao lâu.

Phá!

Chỉ nghe Từ Hàn hét to một tiếng, quần áo quanh người hắn căng lên, các cơ bắp trông giống như túi khí căng phồng ra, lực đạo trên mũi kiếm lập tức tăng thêm vài phần.

Đồng tử người nọ đột nhiên phóng lớn, vẻ kinh ngạc hiện rõ lên trên đuôi lông mày, rồi đột ngột ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Thân thể của gã chấn động mạnh, vào lúc đó giống như một tấm da mục bay rớt ra ngoài, cho đến khi bay ra xa mấy trượng mới dừng lại, lập tức cổ nghiêng một cái, không còn sinh cơ.

Nam tử áo tím lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hai con ngươi y phát lạnh, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lập tức trở nên khác thường.

Võ giả luyện thể.

Toàn bộ triều Đại Chu ngoại trừ Sâm La Điện bọn chúng ra, môn phái tu thể đã ít lại càng thêm ít, mà nhìn bộ dáng của thiếu niên này chẳng qua mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng có thể giết chết một vị Đại Tu La áo xanh trong tức khắc. Có thể bồi dưỡng được một tu sĩ ngoại công như vậy, nam tử áo tím nghĩ mãi vẫn không hiểu ra, trong Đại Chu triều có môn phái nào có thể có được thực lực đến thế.

Nhưng trong thời gian y nghĩ đến những điều này thì Từ Hàn lại không có một chút ngừng lại.

Sau khi hắn đánh bay vị nam tử kia, mũi kiếm chợt rung động, liền đánh tới một vị Đại Tu La áo xanh khác.

Hai vị Đại Tu La áo xanh còn lại thấy Từ Hàn hung hãn như vậy, cũng không dám vô lễ, ngay lập tức rối rít sử dụng ra tất cả vốn liếng của mình, cùng Từ Hàn quần chiến với nhau.

Trước/169Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Không Gian: Vương Bài Cay Vợ Chớ Chọc Hỏa