Saved Font

Trước/41Sau

Tập Quên Đi Khoảng Cách

Chương 7: Thu Mua &Amp; Hợp Nhất (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*)Tại phòng làm việc của chủ tịch Trần.Sau khi trở về nhà từ buổi gặp gỡ,tâm tính Trần Hạo Niên tức chủ tịch Trần-ba hắn không được tốt nên gọi Hạo Quân vào phòng nói chuyện.

Vẫn như mọi lần, Trần Hạo Niên luôn nhìn con trai với vẻ hết sức bình thản, nhưng không ai biết trong lòng ông đang mưu tính những điều gì. Đương nhiên, ông cần xác nhận lại sự việc.

"Con chỉ cần học ở Newport cho đến khi đính hôn với Hải Băng ...sau đó hai đứa sẽ sang Mỹ du học!"

Quân cau mày, quay lại nhìn ông ấy với hai con mắt tròn xoe,chỉ lặng nhìn bố rồi thở dài thật dài: "Kết hôn và sau đó đi du học sao?" Hắn khẽ lắc đầu cười khẩy mà nước mắt như lăn dài trên má: "Hình như với ba vẫn luôn coi con là con rối của mình thì phải? Chẳng phải ba cũng từng yêu mà bị ngăn cấm sao? Giờ ba lại đang làm những điều đó với con?"

"Ta làm thế là vì con,Hải Băng là một đứa con dâu có thể giúp con phát triển sự nghiệp..." Ông ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, cương quyết trong từng lời nói: "Hai đứa sẽ sang Mỹ cùng nhau và sẽ không có bất kỳ ai dám soi mói... chức chủ tịch cũng vì thế mà vững chắc hơn."

Nghe những điều đó, Hạo Quân bật cười, tiếng cười muốn xé toạt cả những bức tường lạnh lùng vô cảm kia.Thấy hắn vẫn im lặng, Trần Hạo Niên cảm thấy bực bội. Ông hạ giọng quyền lực: "Thế nào!Con nghĩ sao?"

"Chẳng phải con đã nói rồi sao? Người con yêu là Thẩm Tương Vy không phải là Hoàng Hải Băng! Giết con đi và đừng bắt con phải làm những điều vô lý đó...đừng vì lòng tham của ba mà cầm những con dao vô hình đó găm vào ngực con nữa..."

Rầm!!

Đền giờ thì Trần Hạo Niên không đủ bình tĩnh để ngồi yên nữa, ông đập mạnh bàn và đứng dậy.

"Ai cho con quyền quyết định? Cuộc đính ước này là trò đùa sao? Nói đi? Lí do là gì?"

"..." Quân chọn im lặng thay câu trả lời.

"Cho dù không có cuộc hôn nhân này thì cũng đừng nghĩ đến chuyện đưa một con bé mồ côi về đây làm dâu.Nếu như ngay từ đầu con không yêu con bé đó. Tất cả những điều này sẽ không xảy ra? Tất cả là vì con thôi..."

Quân giờ không nói gì nữa , hắn vẫn cười vẫn cố gắng để chống chế tất cả những mảnh vụn trong lòng, ngay từ đầu cuộc sống này đã không phải là mong muốn của Quân, nếu không phải vì mẹ,cậu thà từ bỏ tất cả còn hơn, vì nếu không phải con của chủ tịch Trần, không đứng vào vị trí thừa kế tất cả những đau đớn này sẽ không đổ dồn lên đôi vai đó.

"Là bố đã đẩy con vào tình cảnh này đó thôi.." Giọng Quân thản mặc.

"Không phải là do ta đẩy con?Là vì con không biết đặt ra giới hạn cho mình."

"Con không đính hôn hay du học gì nữa! Dù bố có ngăn cản thì con vẫn sẽ chọn Tường Vy..."

"Choang!" Máu trong người ông ta như muốn sôi lên. Ông tiện tay vớ được ly thuỷ tinh trên bàn, thẳng tay ném vào... đầu Quân. Chiếc ly vỡ ra khi rơi xuống đất, để lại trên đầu Hạo Quân vết rách khá dài... Máu lập tức túa ra, chảy xuống trán, xuống cằm, rớt tong tong xuống áo hắn.

"Choang!" Máu trong người ông ta như muốn sôi lên. Ông tiện tay vớ được ly thuỷ tinh trên bàn, thẳng tay ném vào... đầu Quân. Chiếc ly vỡ ra khi rơi xuống đất, để lại trên đầu Hạo Quân vết rách khá dài... Máu lập tức túa ra, chảy xuống trán, xuống cằm, rớt tong tong xuống áo hắn.

"Mày nói cái gì hả" Mặt ông ta tím tái, giọng ông rít lên,Trần Hạo Niên đứng dậy vào đang tiến lại phía cậu, dáng vẻ vô cùng giận dữ: "Mày nói gì? Nói lại ta nghe xem?" Giọng ông ta sa sầm xuống. "Mày... rốt cuộc đứa con gái đó đã cho mày ăn phải thứ gì mà đầu óc mày không được tỉnh táo vậy hả?" Thực sự thì ông ta không tin nổi thằng con trai chỉ biết phục tùng mình lại đi chống lại lời ông chỉ vì một đứa con gái không xứng đáng. Ông vẫn nghĩ chỉ là nhất thời Quân không được tỉnh táo. Nhưng dù sao thì ông vẫn không thể chấp nhận chuyện Quân dám nói không. "Được rồi! Được rồi! Là ta đã sai khi sắp xếp chuyện hôn sự này,đáng lẽ ra ta nên hỏi ý kiến con trước... Trước khi mọi chuyện quá rắc rối, ta nên chấm dứt tất cả!" Ông ta nhìn Quân. "Không thể vì một lí do nhỏ nhặt mà quan hệ của cha con ta xấu đi, hay con thực sự có ý chống đối ta. Vì con bé đó phải không? Nếu vì con bé đó thì... " Ông ta quay lại nhìn sang tên thư ký đang đứng gần đó. "Đi tìm và đưa con bé đến đây!"

"Khoan đã!" Tiếng nói phát ra từ họng Quân gần như là gầm lên. Tên thư ký chưa kịp quay đi thì đã bắt gặp ánh mắt giận dữ sắc như dao của Quân. "Ba tính làm gì?" Hắn quay lại nhìn ông ta, đôi mắt nhìn thẳng trừng trừng chứ không cố tình cúi xuống nữa.

"Nếu ta nói... ta định phá huỷ cuộc đời đứa con gái đó thì sao?" Giọng ông ta đầy quyền lực nhưng vô cùng nguy hiểm. Ông đang muốn Hạo Quân nhớ ra rằng, với Quân, ông vừa là cha vừa là chủ.

Hắn vẫn biết để chống lại ba ruột của mình là một việc không dễ dàng nếu không muốn nói là ngu xuẩn. Cậu hạ giọng: "Vậy thì con sẽ đi theo cô ấy!"

Chát!

Một cái tát từ bàn tay thô bạo của ông ta làm Quân quay phắt.

"Rốt cuộc mày định phá bỏ tương lai để theo cái con bé không có gì trong tay đấy sao?" Trần Hạo Niên bỗng gắt lên.

"Con sẽ chịu trách nhiệm!"

"Chịu trách nhiệm thế nào?" Trần Hạo Niên bỗng gắt lên. "Con nghĩ mình con nói chịu trách nhiệm thì sẽ không sao sao? Cuộc hôn nhân này có điều kiện, giờ con phá hỏng nó, không chỉ con mà ta cũng sẽ bị tổn thất nặng nề! Con đã nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng ấy chưa?" Trần Hạo Niên trở về bàn làm việc. "Có vẻ như lâu nay con đã được nuông chiều quá rồi. Được, nếu con muốn chịu trách nhiệm, thì trước tiên chịu trách nhiệm trước ta đi!" Ông lấy từ trên bàn,một cái gạt tàn thuốc và có vẻ như cái gạt này sẽ bay về phía Quân.

"Anh à! Hãy bình tĩnh!" Bà Esther từ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào can ngăn: "Là lần đầu thằng bé phạm sai lầm,em hứa sẽ không để nó tái phạm lần hai,anh tha cho nó đi."

"Cả bà cũng không quản lí nổi nó, bà định đến nhận tội cùng sao?" Ông ta nheo mắt đầy nguy hiểm.

"Được...Vậy hãy để em chịu thay hình phạt !" Mẹ hắn nhảy lên đứng trước mặt Hạo Quân.

"Con là người có lỗi.. Con sẽ tự có trách nhiệm với việc mình làm!" Hạo Quân gạt người mẹ đang đứng trước mặt mình sang một bên, đứng đối diện gào lên với ông ta.

"Hạo Quân" Bà Esther lo lắng vô cùng.

Bà ấy nhìn sang con trai mình mà không khỏi đau xót, máu đầm đìa trên mặt và ướt đẫm áo sơ-mi trắng của hắn.

"Sao rồi? Con đã tĩnh táo lại mà đưa ra quyết định chưa? Còn dám chống đối ta? Còn muốn bảo vệ con bé ấy?" Trần Hạo Niên lại nhìn hắn.

"Sao rồi? Con đã tĩnh táo lại mà đưa ra quyết định chưa? Còn dám chống đối ta? Còn muốn bảo vệ con bé ấy?" Trần Hạo Niên lại nhìn hắn.

"Đương nhiên!"

"Hạo Quân!" Lần này đến lượt mẹ nó nổi nóng.

Ông ta bắt đầu muốn điên lên vì thằng nghịch tử! Ông thà nuôi một lũ không chung dòng máu nhưng trung thành còn hơn một thằng con chống lại mình. Ông tự dặn lòng phải bình tĩnh nhưng giờ ông không thể kìm nén thêm.Tay của ông ta đang giơ lên và... hướng về phía Hạo Quân.

"Khoan đã, anh định đánh chết thằng bé đấy à? Nó là con trai của anh đấy." Mẹ nó giận dữ nhìn ông ta gào lên.

"Con trai! Bà có biết đứa con trai này đã làm điều gì không?"

"Em biết! Em cũng không mong điều này xảy ra. Nhưng chúng ta đâu thể ép nó phải yêu người mình không yêu!"

Mẹ hắn lớn tiếng chất vấn, bàn tay lơ lửng giữa không trung của ông ta dừng lại, cuối cùng ông bất lực buông tay xuống.

"Vậy nên xin anh hãy thôi đi!Cho thằng bé thêm thời gian." Bà Esther nhìn sang Quân, thấy máu đầm đìa trên mặt và ướt đẫm áo sơ-mi trắng của hắn. "Hạo Quân,ra ngoài thôi con." Bà Mai Chi tiến lại gần Quân rồi kéo đi.

Trần Hạo Niên không nói gì thêm, nhìn thằng nghịch tử ra khỏi phòng mình, dĩ nhiên trong đầu ông đã có nhưng dự định tiếp theo. Lão Quản Gia tiến vào và bước lại trước bàn làm việc của ông chủ.

"Nó thay đổi quá nhiều. Là thay đổi đột ngột không ai hay, hay là... ông đã không báo hết tình hình cho ta?"

"Tôi xin lỗi!"

"Khá khen cho sự trung thành của ông." ông ta chợt cười: "Nhưng ngươi nên nhớ ông chủ thực sự của người là ai!"

"Tôi chỉ cho rằng,một cuộc hôn nhân sắp đặt vì lợi ích của cha mẹ, thường chỉ làm khổ con cái thôi, thưa ông chủ."

"Sẽ chẳng vấn đề gì nếu nó yêu một đứa xứng đáng với mình."

"Ông chủ đừng coi cậu ấy như một món hàng, dù sao cậu hai cũng là một con người có trái tim. Và trái tim người thì không thể là sắt đá."

"Ý ngươi... nó đã thay đổi vì con bé ấy? Nó đã thật sự... yêu con bé rồi??"

"Ý ngươi... nó đã thay đổi vì con bé ấy? Nó đã thật sự... yêu con bé rồi??"

Ông quản gia không biết nên trả lời thế nào vì không biết được ẩn ý trông câu hỏi của chủ nhân.

"Điều này thì... chỉ cậu chủ mới rõ thôi."

"Ngươi lui đi!"

"Vâng!"

Lão Quản Gia ra ngoài... để lại Trần Hạo Niên với bao nỗi lo toan. Ông cảm thấy đã sai khi tự đưa rắc rối về nhà...có lẽ đã đến lúc phải cứng rắn hơn trong mọi chuyện.

*)Còn nó,sau khi lái xe đi dạo một vòng quanh thành phố,nó lái xe về nhà. Thật ra nó chẳng muốn quay lại cái căn biệt thự đó chút nào,như một nhà tù vậy. Mà nghĩ đi nghĩ lại nó vẫn không hiểu lý do vì sao mà mẹ nó lại bỏ ba ruột của nó để đi theo Hoàng Khải Kiệt. Ông ta thì có cái gì hơn ba nó chứ,tiền sao?

“Kít” tiếng bánh xe dừng lại, một căn biệt thự nguy nga tráng lệ, mang phong cách cổ Châu Âu hiện ra trước mắt nó.Bước vào trong,đẩy cánh cửa gỗ ra, một màu vàng ấm áp, nhưng sao nó lại cảm thấy lạnh lẽo như vậy. Ở đây chỉ là những bức tường vàng nhạt, những ánh đèn vàng thôi, không khí nó lạnh lẽo, mang theo cô đơn và hiu quạnh. Phải chăng đây là không khí gia đình, cái thứ mà nó đã không nhận đc hơn 3 năm qua. Nhìn phía trước, ông ta đang ngồi đọc báo, mẹ nó thì đang ngồi kế bên ông, thưởng trà miệng cười nhẹ. Hình ảnh này cũng quen thuộc lắm, cũng là ba ruột nó ngồi đó đọc báo, mẹ nó đang cúi đầu nhìn vào màn hình laptop. Giữa hai người có cái gì đó lạnh lẽo, lạnh đến buốt lòng. Lòng nó đắng chát, nhìn thấy họ hạnh phúc như vậy nó lại nhìn thấy thân ảnh ba nó nước mắt giàn dụa ngồi trong phòng lúc xưa của hai người mà khóc.

"Tiểu thư đã về,ông chủ và phu nhân đang đợi ạ!" Ông quản gia thấy nó đang đứng thất thần ngoài cửa thì đến trước mặt nó cung kính và nói, nhờ đó mà hồn nó đã trở về với thân xác.

"Tôi biết rồi!" Nó lạnh nhạt hỏi lại, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Con lại đây, chúng ta cần nói chuyện!" Ba dượng nó cố nén giận nói.

Nó cũng chẳng cứng đầu làm gì, từ từ đi lại, ngồi cùng phía bên mẹ nó, lạnh nhạt nhìn mọi thứ.

"Ông có chuyện gì cần nói thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian." Băng khẽ liếc đồng hồ hàng hiệu trên tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Con nói thế là có ý gì, cả nhà ta ngồi đây nãy giờ là để đợi con về đấy!" Ông ta lớn tiếng nói, ra vẻ một vị trưởng bối mà nói với hậu bối, nhưng sau khi nói xong thì mới nhận ra mình vừa nói cái gì, khuôn mặt nháy mắt sụp xuống vì hối hận, vì ông ta chỉ là ba dượng của nó, hơn nữa quan hệ của cả hai lại không tốt nên ông cũng không dám lớn tiếng trách móc nó lần nào.

"Thì sao, tôi bắt ông ngồi đợi à?" Hải Băng nheo mắt nói.

Còn tiếp...

Trước/41Sau

Theo Dõi Bình Luận