Saved Font

Trước/89Sau

Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Chap 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cái tát mạnh đến hoa mắt choáng váng, phải rồi, vì cậu đang chà đạp lên miền hồi ức đẹp nhất mà chính cậu cũng trân trọng, nâng niu, nghĩ về nó và hạnh phúc đến lịm người. Gò má trắng mịn bầu bĩnh đỏ rần sưng lên, đau! Nhưng lòng người còn đau hơn gấp bội...

Junhyung cảm giác lòng bàn tay ê buốt, đầu ngón tay hơi run, hắn bóp chặt nắm đấm! Cái tát mạnh đến sâu trong tim cũng ê ẩm. Sống trong giàu sang quyền lực, cứ nghĩ trên đời còn có hai chữ chân tình hoá ra tất cả là giả tạo mà thôi, những kẻ nghèo hèn đều cùng một loại làm tất cả vì tiền. Cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm chứ, thật nực cười! Trước mặt hắn giờ chẳng phải Yoseob bằng xương bằng thịt sao? Đồng thời cũng là kẻ dơ bẩn nhẫn tâm báng bổ tình yêu của cả hai.

"Kí ức rẻ tiền đó đáng để tự hào? Thì ra cậu dễ dàng chịu lên giường là vì thế. Nghĩ lại khiến tôi buồn nôn, nhìn thân thể dơ bẩn của cậu hiện tại làm người khác nổi gai óc có biết không"

Rầm! Quẳng lại một câu nói miệt thị nhẫn tâm, phanh 1tiếng, Junhyung đóng cửa rời khỏi. Còn mình Yoseob lặng người trên nệm với bên má sưng húp

"Yang Yoseob, không được khóc! Mày là người đã làm tổn thương anh ấy, mày đáng bị thế này" dù cố cắn môi tự nhủ và đôi tay run bần bật siết chặt ga nệm cậu vẫn không ngăn được nước mắt từng khoả trong suốt thi nhau rơi xuống.

Phòng vệ sinh, Junhyung vốc nước xối xả vào mặt nhằm lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn kẻ rũ rượi trong gương với đôi mắt ngầu đục, hắn nhếch môi cười lạnh

"Gặp lại? Đau khổ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Từ từ tận hưởng, tôi sẽ trả cậu từng thứ từng thứ một..."

***

Cả nửa buổi trời Yoseob mới lên phòng giám đốc. Đương nhiên cậu phải đợi vết đỏ trên mặt tan hết. Cửa mở đã thấy Dave và Junhyung ngồi sẵn, Yoseob cười tươi gật đầu chào 2người như không có chuyện gì

"Seobie đây rồi, chúng ta thảo luận về dự án thôi"

"Là tác giả của Kí Ức đồng thời giọng cậu Yang rất tốt, tôi quyết định chọn cậu làm ca sĩ độc quyền của JOK thể hiện ca khúc cho hoạt động quảng bá kì này. Ý cậu thế nào, Yang Yoseob?"

"Là tác giả của Kí Ức đồng thời giọng cậu Yang rất tốt, tôi quyết định chọn cậu làm ca sĩ độc quyền của JOK thể hiện ca khúc cho hoạt động quảng bá kì này. Ý cậu thế nào, Yang Yoseob?"

Junhyung vắt chéo chân nhàn nhã dựa ghế sô pha, ánh mắt âm u nhìn thẳng vào Yoseob ở ghế đối diện. Đang mơ hồ nghĩ ngợi bỗng nghe tin sét đánh, mở lớn mắt ngẩng lên bắt gặp cái nhìn xoáy sâu vào mình, cậu lúng túng nhìn sang nơi khác rồi cúi đầu xuống.

"Seobie, công ty quyết định rồi, JOK chọn cậu, cậu sẽ về Hàn"

"Em..."

"Cậu Yang có ý kiến gì sao?" Junhyung nhấn giọng

"Em... A không, tôi... À phải, sao tôi phải từ chối một cơ hội kiếm tiền hiếm có như thế. Trước tiên bàn về giá bản quyền tác phẩm đi, tôi muốn trên 100triệu" ý thức được mình không còn đường lùi, đóng nốt vở kịch thôi. Từ nay về sau, Yang Yoseob chính là loại người này, cậu cười đắc chí đá lông nheo với Junhyung.

Hắn nghiến răng, trắng trợn đến khốn nạn. Nhưng người bản lĩnh trên thương trường luôn biết che giấu cảm xúc suy nghĩ của mình trong các cuộc giao dịch, hắn đáp lại Yoseob bằng nụ cười tà mị mê hoặc

"Ca sĩ độc quyền của JOK cái giá sẽ xứng đáng. Đừng nói 100triệu, 1tỉ cũng không thành vấn đề"

"Chủ tịch Yong quả nhiên phóng khoáng chịu chi, tôi hết lí do từ chối món hời béo bở này rồi" Yoseob chép môi nhún vai kẻ cả

"Quyết định thế đi. Trong hai ngày, Dave lo thu xếp hồ sơ, giấy tờ, hợp pháp hoá mọi thứ cho cậu ta về Hàn. Cậu! Chuẩn bị thu xếp hành lí, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí"

"Quyết định thế đi. Trong hai ngày, Dave lo thu xếp hồ sơ, giấy tờ, hợp pháp hoá mọi thứ cho cậu ta về Hàn. Cậu! Chuẩn bị thu xếp hành lí, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí"

2người này giống đang mua bán nô lệ quá. Yoseob đâu phải loại người ấy, Dave lấy làm lạ nhưng cũng cho qua, anh tiếp

"Ok! Quản lí của Yoseob sẽ là Gina, chị gái cậu ấy" Dave hơi buồn khi để Gina rời Luân Đôn, nhưng cô lạnh lùng như thế anh sẽ không lo mất cô bởi bất kì người đàn ông nào ở Hàn

Hẳn Doojoon sẽ thích thú lắm, Junhyung kì này mang về cho lão món quà lớn từ Anh.

"Để ăn mừng cho lần hợp tác này, công ty có tổ chức bữa tiệc đồng thời là tiệc đón chủ tịch. Tối nay 7h tại nhà hàng Whisper. Junhyung nhớ dẫn theo cô dâu xinh đẹp của cậu"

Ầm! Cảm giác như tảng đá lớn đập vào tim, Yoseob rụng rời. Hắn sang đây cùng vợ chưa cưới. Dù biết cả hai không còn và cũng không thể có gì, tâm trạng vẫn ảo não thê lương. Phải mau chóng thoát khỏi đây trước khi cảm xúc bị lộ, cậu cố nặn nụ cười tự nhiên

"Tối em sẽ đến, giờ em...mệt quá nên về nhà ngủ đây" nói đoạn Yoseob ào khỏi phòng

"Ấy còn khăn áo, trời mưa em lại không có xe, Seobie~" Dave gọi với theo nhưng vô ích

"Chết tiệt!" Junhyung bật chửi 1tiếng, với khăn áo Yoseob đuổi theo...

Trước/89Sau

Theo Dõi Bình Luận