Saved Font

Trước/242Sau

Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 112: Ai Nói Ta Chỉ Biết Khoái Kiếm?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhiên Huyết Thuật!

Tất cả đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đều phải học một môn công pháp, chính là Nhiên Huyết Thuật, tuy ai cũng biết đây là một môn công pháp cực kỳ tàn khốc, là dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy lực lượng, nhưng lại tương tự, không ai có thể cự tuyệt pháp môn. Như vậy

Đạo lý rất đơn giản, hiệu quả của Nhiên Huyết Thuật đáng với cái giá đáng sợ đó.

Khi thực sự chém giết sinh tử, có lẽ vốn là sát cục chết chắc, ngươi có thể dựa vào Nhiên Huyết Thuật tranh ra một đường sinh cơ.

Tổn thất một bộ phận Sinh mệnh lực tất nhiên là đáng sợ, nhưng phải sống sót, mới có tư cách lo lắng tới tổn thất và cái giá phải trả.

Khác với đệ tử huyền môn, những người trong ma đạo này, từng thời khắc đều có thể gặp phải lâm nguy, bọn họ rất dễ chết đi, cũng càng am hiểu đánh nhau sinh tử hơn.

Lúc này, cảm nhận được uy hiếp của Bạch Nhạc, bao gồm cả Lý Minh Thụy ở bên trong, ba người đồng thời lựa chọn thi triển Nhiên Huyết Thuật để đổi lấy lực lượng, cường hành tập sát Bạch Nhạc.

Màu máu tràn ngập, trong mấy hơi thở, thực lực của ba người đồng thời tăng vọt, cơ hồ có thể lập tức xoay chuyển thế cục.

- Vù!

Dưới nguy cơ sinh tử, kiếm của Bạch Nhạc cũng cực nhanh.

Từng có kinh nghiệm giao thủ với Bạch Thành, Bạch Nhạc biết rất rõ sự đáng sợ của Nhiên Huyết Thuật, dưới tình huống bị vây công này, hắn phải dùng thủ đoạn lôi đình, trừ bỏ một người trước, mới có thể có hy vọng thủ thắng.

Trải qua một hồi chém giết tàn khốc ở hậu sơn Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc sớm đã không phải một tên gà mờ giết người cũng do dự lúc trước nữa.

Chạy giữa sinh tử, khiến hắn biết rõ ý nghĩa của quyết đoán hơn bất kỳ ai.

Trong mắt lộ ra một tia hung ác, Bạch Nhạc phát huy ngu kiếm đến cực hạn, hung hãn giết về phía người yếu nhất trong đó.

Giao thủ lâu như vậy, tuy kiếm thế của ngu kiếm vẫn chưa đạt tới mức hoàn mỹ nhưng cũng đã đủ khủng bố rồi.

Nếu là Bạch Nhạc trước khi giao thủ với Bạch Thành, có lẽ vẫn chưa thể phóng thích kiếm thế của ngu kiếm, nhưng trải qua lần cảm ngộ đó, sự nắm giữ của Bạch Nhạc đối với ngu kiếm, đã đạt tới một độ cao hoàn toàn mới. Bất kể kiếm thế tích tụ tới trình độ nào, cũng có thể phóng thích ra trước, chỗ khác biệt chỉ là uy lực lớn hay nhỏ mà thôi.

Một kiếm như vậy, muốn trực tiếp trảm sát Lý Minh Thụy có lẽ là khó khăn, nhưng nếu đối phó với tồn tại Linh Phủ cảnh tầm thường, lại tuyệt đối là đủ rồi.

Tuy đều là Linh Phủ cảnh, nhưng chênh lệch lẫn nhau cũng giống như lạch trời.

Hai đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông còn lại, tuy trên danh nghĩa cũng là đệ tử của Phá Nam Phi, nhưng thực lực lại kém xa Lý Minh Thụy, thậm chí còn không bằng Bạch Thành, dưới tình huống như vậy, đột nhiên đối mặt với một kiếm súc thế mà phát này của Bạch Nhạc, làm sao có thể ngăn cản.

Phập!

Trong nháy mắt, thậm chí lực lượng của Nhiên Huyết Thuật còn chưa thực sự phóng thích ra, tên yếu nhất trong ba người trực tiếp bị một kiếm của Bạch Nhạc chém bay đầu.

Máu tươi phóng lên cao, giống như hoa hồng màu máu nở rộ trong bóng đêm, rực rỡ sáng đẹp mà khủng bố.

Răng rắc!

Cơ hồ là đồng thời vào lúc Bạch Nhạc trảm sát người đó, Huyết Ảnh Trảo của Lý Minh Thụy cũng tóm tới xương quai xanh bên vai trái của Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc Toàn lực chém giết đối phương, lúc này đã không còn dư lực để tránh một kích này, lập tức, xương quai xanh ở vai trái vỡ vụn, đau đớn ập tới, khiến sắc mặt Bạch Nhạc trắng bệch, máu tươi nhuộm đỏ nửa bộ quần áo.

- Cút.

Cho dù chậm nửa phần, nhưng trước khi Bạch Nhạc quyết định ra tay giết người, đã đoán được kết quả này, cơ hồ là ngay lúc bị thương đã làm ra phản ứng.

Mũi kiếm quay ngược, trực tiếp từ ngu kiếm hóa thành Linh Tê Kiếm Quyết!

Linh Tê Vọng Nguyệt, kiếm quay đầu!

Một kiếm lật tay này, nhắm thẳng vào cổ họng của Lý Minh Thụy.

Nếu một trảo này của Lý Minh Thụy tiếp tục thuận thế chụp vào cổ họng Bạch Nhạc, Bạch Nhạc tất nhiên sẽ chết, nhưng Lý Minh Thụy tuyệt đối cũng không thoát được vận mệnh cổ họng bị đâm thủng.

Tu luyện Huyết Ảnh Trảo, bàn tay Lý Minh Thụy cứng như sắt đá, nhưng không có nghĩa là cổ họng của hắn cũng có thể ngăn cản một kiếm toàn lực của Bạch Nhạc.

Lý Minh Thụy giết Bạch Nhạc không sai, nhưng tuyệt đối không muốn đồng quy vu tận với Bạch Nhạc.

Một kiếm này của Bạch Nhạc biến đổi quá nhanh, nhanh đến mức Lý Minh Thụy thậm chí không kịp suy nghĩ, vô thức đã làm ra lựa chọn theo bản năng.

Keng.

Trong nháy mắt mũi kiếm chạm người, bàn tay của Lý Minh Thụy đột nhiên thu hồi, cường hành đỡ lấy một kiếm này, nhưng mà, mượn khoảng trống trong chớp mắt này, Bạch Nhạc cũng đồng dạng thối lui, thoát khỏi nguy hiểm.

Biến hóa liên tiếp này có thể nói là động tác mau lẹ, cho dù ba người ở trong cuộc cũng không thể đoán trước được.

Đợi cho tất cả đã trở nên yên lặng, nhìn thi thể của đồng bạn nặng nề ngã xuống đất, hai người không khỏi đồng thời biến sắc.

Kẻ điên!

Trước giờ bọn họ đều cho rằng, những Ma tu như bọn họ tàn nhẫn hơn đệ tử chính đạo rất nhiều, nhưng hiện giờ, đối mặt với Bạch Nhạc, bọn họ không khỏi đều dâng lên suy nghĩ như vậy.

Loại đấu pháp không ngại đồng quy vu tận này, cho dù là bọn họ, chỉ sợ cũng căn bản không dám dùng.

So sánh với bọn họ, Bạch Nhạc mới giống người trong ma đạo.

Tin tức tốt duy nhất là, bọn họ dùng hy sinh một đồng bạn làm cái giá, cuối cùng cũng đả thương được đến Bạch Nhạc.

Bóp nát xương quai xanh bên vai trái của Bạch Nhạc, chẳng khác nào là phế bỏ một cánh tay của Bạch Nhạc, hơn nữa, với nhãn quang của Lý Minh Thụy không khó nhìn ra, sát chiêu tích tụ hồi lâu của Bạch Nhạc vừa rồi cũng đã dùng hết, hiện giờ ngược lại chính là lúc Bạch Nhạc yếu ớt nhất.

Dùng kiếm là một tay, nhưng thân thể lại là một chỉnh thể, một cánh tay bị phế, tốc độ xuất kiếm thế tất sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, cho dù có thể chịu được loại đau đớn này, tuyệt đối cũng không thể lại dùng ra kiếm nhanh như vậy.

Liếm liếm môi, mắt Lý Minh Thụy ngược lại sáng hơn mấy phần,

- Khoái kiếm đáng sợ quá! Bạch Nhạc, không ngờ ta vẫn coi thường ngươi, quả nhiên mỗi một người có thể thành tựu Tử Phủ đều là thiên kiêu một thế hệ.

- Nếu là đánh nhau sinh tử một chọi một, chỉ sợ ta đúng là chưa chắc đã đối thủ của ngươi! Có điều, ngươi hiện tại còn có thể thi triển ra loại khoái kiếm đó không?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lúc này trong mắt Lý Minh Thụy lộ ra một tia quang mang nóng bỏng không hề che giấu, giống như Bạch Nhạc đã là cá trên thớt, để mặc cho hắn giết mổ.

Nhìn cánh tay đã bị thương đến không thể nhấc lên nổi của mình, sắc mặt Bạch Nhạc tái nhợt, nhưng trên mặt ngược lại lộ ra một nụ cười châm chọc.

- Ai nói ta chỉ biết khoái kiếm?

Ngu kiếm nhanh, đích xác là thành lập trên mỗi một chi tiết nhỏ, bất kỳ một chút biến hóa rất nhỏ nào cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của ngu kiếm.

Trên điểm này, Lý Minh Thụy nhìn đích xác vô cùng chuẩn xác.

Nhưng... Ai nói Bạch Nhạc chỉ biết ngu kiếm?

Cho dù sau khi đánh với Bạch Thành một trận, lý giải của Bạch Nhạc đối với ngu kiếm đã càng lúc càng thấu triệt, nhưng trên thực tế, cái cường đại nhất của hắn vẫn không phải ngu kiếm, mà là Linh Tê Kiếm Quyết!

So sánh với ngu kiếm, Linh Tê Kiếm Quyết chính là không ngu một chút nào, mà là phát huy sự tinh diệu của kiếm đạo đến cực hạn.

Cánh tay bị phế bỏ sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ xuất kiếm của ngu kiếm, nhưng đối với Linh Tê Kiếm Quyết mà nói, ảnh hưởng lại không lớn như trong tưởng tượng.

Mũi kiếm hơi đổi, linh lực xuyên qua mũi kiếm đột nhiên bùng nổ, hóa thành một mảng kiếm mang đáng sợ, trong nháy mắt đã bao phủ hai người còn lại.

Lưu Vân Tán Hoa!

Kiếm như mây trôi, giống như lập tức nứt vỡ, hóa thành mấy đạo lưu quang bắn ra.

Mỗi một đạo lưu quang, đều là một đạo kiếm mang, rực rỡ chói mắt.

Trước/242Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Không Gian Chi Siêu Cấp Nông Phú Thê