Saved Font

Trước/242Sau

Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 195: Trở Lại Thanh Châu Thành

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Loại chuyện như hủy thi diệt tích, Chu Mộng Dương làm chuyên nghiệp hơn Bạch Nhạc nhiều.

Ngắn ngủi chưa tới một canh giờ, vô luận là thi thể Phá Nam Phi hay Tiết Binh, tất cả đều được Chu Mộng Dương xử lý sạch sẽ, thậm chí toàn bộ dấu tích tranh đấu đều bị xóa đi. Động phủ cũng bị hủy, nhìn không ra chút manh mối nào.

Hiện tại quan hệ giữa Huyết Ảnh Ma Tông và các tông môn chính đạo Thanh Châu đang rất vi diệu, chí ít Chu Mộng Dương không muốn, cũng không dám đánh vỡ trạng thái cân bằng này.

Như thế, vô luận là cái chết của Phá Nam Phi hay cả Tiết Binh, tự nhiên đều cần tạm thời bảo mật.

Theo như lời kể của Bạch Nhạc và Tô Nhan, dù sao Phá Nam Phi cũng đang tạm thời bế quan, trong thời gian ngắn, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện dị thường.

Xử lý xong hết những chuyện này, Chu Mộng Dương lại không chọn cách mang bọn Bạch Nhạc cùng lúc đi về, như thế hiện vẻ quá dễ thấy.

Tin tức về sự kiện lần này, Chu Mộng Dương nhất định phải lập tức hồi bẩm Hàn Sơn lão tổ, thậm chí là truyền tới Thất Tinh Tông.

Còn về Bạch Nhạc và Tô Nhan, chính như Chu Mộng Dương nói, Bạch Nhạc thân là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, còn chưa tới lượt hắn quản.

Mặc kệ Bạch Nhạc dùng cách gì, giết chết Phá Nam Phi nói thế nào cũng là công lớn, tuy tạm thời không thể công khai, song tự nhiên cũng không nên làm khó Bạch Nhạc.

Đê điệu một chút, để cho Bạch Nhạc tự thân đi xử lý phiền phức tiếp theo, tựa hồ mới là chính đạo.

Đương nhiên, trên thực tế Bạch Nhạc cũng hài lòng với kết quả này.

Giấu diếm được Chu Mộng Dương, đồng nghĩa với nguy hiểm lần này đã tạm thời kết thúc!

Mấy ngày nay, Bạch Nhạc quả thật bị mệt chết.

Nương theo bóng đêm, buổi tối hôm đó, Bạch Nhạc yên ắng mang theo Tô Nhan trở lại Thanh Châu Thành, về trong Bạch gia.

Đương nhiên, nói là trở về, nhưng trên thực tế, trừ Bạch Thanh Nhã ra, Bạch Nhạc căn bản không kinh động cứ người nào.

Với tình hình lúc này, tin tức mình trở về không thích hợp náo cho ai ai cũng biết, chỉ là vô luận thế nào cũng không thể lại để Bạch Thanh Nhã vô duyên vô cớ lo lắng cho mình.

- Tiểu Nhạc? !

Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã mừng đến rơi lệ, gắt gao ôm chầm lấy hắn, như thể sợ buông lỏng tay, Bạch Nhạc liền sẽ tan biến không thấy đâu nữa.

Nhìn Bạch Thanh Nhã, trong lòng Bạch Nhạc bất giác dâng lên một tia hổ thẹn, nhẹ giọng mở miệng nói:

- Thanh Nhã tỷ, yên tâm, ta về rồi, tiểu Nhạc sẽ không khiến ngươi lo lắng nữa đâu.

... ... ... . ..

- Ghê thật!

Than thở một tiếng, Tinh Hà lão tổ nhịn không được cảm khái nói.

Lấy thực lực Linh Phủ trung kỳ, đánh đến lưỡng bại câu thương với Tinh Cung Cảnh Phá Nam Phi, thậm chí còn có thể mượn tay Tô Nhan giết Phá Nam Phi, sau đó thong dong rời đi, chiến lực như thế, tâm cơ như thế, quả thực có thể nói là thiên kiêu vô song.

Thông Thiên Ma Quân chế áp một thế hệ, bây giờ truyền nhân hắn cũng kinh diễm như thế, sao mà không tán thán cho được.

Nghĩ đến đây, Tinh Hà lão tổ lại không khỏi có chút tiếc hận.

Lần này hắn và Huyết Vô Ngân ít nhiều đều muốn mượn cơ hội thăm dò xem Thông Thiên Ma Quân còn sống hay đã chết, Phá Nam Phi chẳng qua chỉ là quân cờ được ném đi ra mà thôi.

Vốn hắn cho rằng chỉ bằng Phá Nam Phi liền đủ bức đối phương vào tuyệt cảnh, dò xét ra được kết quả, lại không ngờ, đối phương chỉ với thực lực Linh Phủ Cảnh liền có thể phá cục!

Phần thủ đoạn này, dù là thiên tài đỉnh cấp nhất của Đạo Lăng Thiên Tông, sợ rằng cũng chưa hẳn có thể làm được.

Có mấy lời, không thể nói rõ, nhưng đến cảnh giới như bọn hắn, thực ra đều lòng dạ biết rõ.

Hiện nay Đạo Lăng Thiên Tông đã vô lực chế áp thiên hạ, ma đạo tất sẽ thuận thế quật khởi, muốn tiếp tục như trước, khiến cho thế lực ma đạo không ngốc đầu lên, gần như đã là điều không thể.

Đây là đại thế, dù là ai đều không đảo ngược được.

Bây giờ, thiên tài quật khởi ở thế hệ này mới là then chốt để quyết định địa vị ma đạo trong tương lai.

- Tên Bạch Nhạc kia có vẻ khá là thú vị.

Liếc mắt nhìn Dương Bằng một cái, Tinh Hà lão tổ đột nhiên mở miệng nói.

Nghe được lời này của lão đầu tử nhà mình, trong lòng Dương Bằng không khỏi đột nhiên hơi nhảy, lấy thân phận Tinh Hà lão tổ, có thể nhớ kỹ một tên tiểu bối đã là điều rất khó được, giờ còn nói ra miệng, quả thực đã là đánh giá cực cao.

Phải biết, dù là Lý Phù Nam, ở trong mắt Tinh Hà lão tổ chẳng qua cũng chỉ là không sai mà thôi.

Trọn cả Thanh Châu, trong thế hệ trẻ, thực lực Lý Phù Nam hoàn toàn đủ sức xếp vào top ba.

Nhưng giờ theo như lời này, tựa hồ trong lòng Tinh Hà lão tổ, Lý Phù Nam còn không được đánh giá cao bằng Bạch Nhạc, nếu tin tức này mà truyền đi, vậy thì quá dọa người, nháy mắt liền có thể khiến Bạch Nhạc danh chấn Thanh Châu!

- Tên Bạch Nhạc này ta cũng tiếp xúc qua, đúng thật có chút bản lĩnh, nhưng mà, giữa hắn và truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, rốt cục là quan hệ thế nào, giờ còn chưa được rõ ràng.

Thoáng trầm tư một lát, Dương Bằng thành thật nói.

- Cái đó không quan trọng!

Khoát khoát tay, Tinh Hà lão tổ thuận miệng nói:

- Trên đời này, thứ quan trọng nhất vĩnh viễn luôn là thực lực và thủ đoạn! Chỉ cần chính hắn không quá kém, vô luận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân có thiện ý hay ác ý, hắn đều có thể tự bảo vệ mình.

Ngừng một lát, Tinh Hà lão tổ lại nói tiếp:

- Ta thấy tính cách ngươi cũng không phải loại ngồi một chỗ được, xuống núi đi! Không cần phải giả vờ giả vịt trước mặt ta, ngươi muốn giao du với ai, ta không quản! Nhớ kỹ, đường là do chính ngươi tự lựa chọn, cũng là chính ngươi phải đi cho hết, dù là ai đều không cách nào làm ra lựa chọn thay ngươi.

Nói đến đây, sắc mặt Tinh Hà lão tổ bỗng chợt trịnh trọng mấy phần, tiếp tục nói:

- Nhưng có một điểm ngươi phải nhớ kỹ! Vô luận làm ra lựa chọn gì, ngươi nhất định phải nghĩ rõ ràng đại giá mà bản thân gánh chịu!

Nghiêm mặt, Dương Bằng lập tức hồi đáp:

- Lão tổ yên tâm, ta hiểu.

Khẽ gật đầu, Tinh Hà lão tổ nhẹ nhàng nói:

- Lui xuống đi.

Lui đi ra, trước lúc xuất môn, Dương Bằng bỗng đột nhiên quay đầu nói:

- Này, lão đầu tử, lần sau trở về. . . Ta bồi ngươi uống rượu!

Ánh mắt thoáng ngưng trệ, nhìn vào Dương Bằng, Tinh Hà lão tổ bỗng chợt nhoẻn miệng cười:

- Được, lão đầu tử chờ ngươi mang rượu ngon đi về.

Vô luận nghiêm khắc thế nào với Dương Bằng đi nữa, nhưng trên thực tế, sủng ái mà Tinh Hà lão tổ dành cho Dương Bằng cũng là độc nhất vô nhị!

Toàn bộ Thất Tinh Tông, thậm chí toàn bộ Thanh Châu, ai dám bô bô lão đầu tử này lão đầu tử kia với hắn, cũng chỉ có một mình Dương Bằng mà thôi.

Luận thiên phú, luận tâm trí, kỳ thực Dương Bằng không tính xuất sắc, nhưng mà, phần tâm tính này lại khiến hắn vô cùng yêu thích.

Có hắn làm chỗ dựa, cộng thêm năng lực của chính bản thân Dương Bằng, trong thiên hạ tương lai, chưa hẳn không có chỗ đặt chân.

Đường là do Dương Bằng tự chọn, tương lai có thể đi được bao xa, liền phải xem bản lĩnh của chính hắn.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tinh Hà lão tổ bất giác dời ra bên ngoài cửa sổ, rơi vào trong tầng mây trên đầu Thất Tinh Tông.

Chỉ là không biết, thiên hạ tương lai kia. . . Thất Tinh Tông lại sẽ có quang cảnh thế nào.

….

Trước/242Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm