Saved Font

Trước/510Sau

Thần Cấp Ở Rể

Chương 508

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Với khả năng của mấy người Đường Trảm cũng phải cẩn thận từng chút một khi đi qua đó.

“Thôn Lặc Mã?” Khi Dương Chấn Hoa biết tin này, bỗng dưng mừng rỡ vô cùng: “Tốt quá! Tôi có người thân ở thôn Lặc Mã có thể xem xét tình hình!”

Diệp Vô Phong chặn anh ta lại: “Anh không cần đi kiểm tra vội, chỉ cần cử vài anh em xem thử bên kia tổng cộng có bao nhiêu người là được.”

Dương Chấn Hoa khó hiểu: “Chúng ta không cần trừ khử Hồ Quý sao?”

Diệp Vô Phong gật đầu: “Không cần thiết đâu.”

Đường Trảm hơi khó hiểu: “Anh không chấp nhận lời mời bên phía quân đội và cảnh sát ư? Chẳng lẽ chúng ta không hợp tác với họ?”

Diệp Vô Phong thở dài: “Chúng ta không phải quân đội chính quy, dù muốn tham chiến cũng là lấy thân phận nhân dân. Ngoài ra chúng ta không cần chủ động ra trận với Hồ Quý, nếu không mối quan hệ với Hồ Bá sẽ biến thành thù hằn.”

Đường Trảm bĩu môi: “Trước kia cái tên Hồ Bá này hai lòng với chúng ta, bây giờ loại trừ Hồ Quý, vừa hay chặt của gã ta một cánh tay.”

Diệp Vô Phong thong thả nói: “Người thật sự cần giải quyết Hồ Quý là quân đội và cảnh sát. Đường Trảm, cậu đừng nghĩ bản thân mạnh hơn lực lượng của bộ máy nhà nước, lực lượng của bộ máy nhà nước khủng khiếp nhất là toàn dân đều thành chiến sĩ! Ai ai cũng tham gia vào thì dù Hồ Quý có mọc cánh cũng không thoát khỏi Phụng Thiên.”

Đường Trảm hơi lười nhác: “Ôi trời, em vẫn không có chuyện làm à?”

Diệp Vô Phong cười ha ha: “Cậu lại đi săn thì né đồn Lặc Mã ra!”

“Vâng.” Đường Trảm trả lời một tiếng rồi xoay người đi nghỉ ngơi.

“Anh Phong…” Dương Chấn Hoa không định đi.

“Còn có chuyện gì sao?” Diệp Vô Phong cười nhìn anh ta.

Dương Chấn Hoa nói: “Anh Phong, tôi cảm thấy anh không phối hợp với quân đội và cảnh sát, chắc là không nên! Anh nên suy nghĩ lại đi.”

“Hả?” Vẻ mặt Diệp Vô Phong chớp mắt lạnh băng: “Dương Chấn Hoa, anh đang dạy tôi cách làm việc à?”

“Kìa, không dám.” Dương Chấn Hoa nháy mắt cảm thấy mình như bị thú dữ nhìn chằm chằm, tim gan lạnh ngắt!

Diệp Vô Phong nói từng câu: “Dương Chấn Hoa, tuy rằng trong tương lai chúng ta có mối quan hệ tốt với quân đội và cảnh sát, nhưng không có nghĩa là mọi việc chúng ta đều nghe theo sự sắp xếp của họ. Chúng ta cần có chủ kiến, có suy nghĩ riêng của bản thân.”

“Đúng vậy.” Tim của Dương Chấn Hoa đập thình thịch, đứng lên, trả lời một cách kính cẩn.

Sau đó anh ta còn hỏi kỹ: “Anh Diệp, theo anh chúng ta thực sự không hợp tác với quân đội và cảnh sát sao?”

Diệp Vô Phong nháy mắt: “Đương nhiên chúng ta phải hợp tác, hơn nữa chúng ta cần hợp tác một cách chặt chẽ”.

“Ơ!” Dương Chấn Hoa chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, không hiểu ý của Diệp Vô Phong là gì.

Diệp Vô Phong thì thào nói: “Anh có thể cung cấp thêm một số thông tin kịp thời cho cảnh sát, giúp trong quá trình tiêu diệt nhằm loại bỏ được Âu Dương Lôi và Hồ Quý, lập công lao để sau này khi anh to lớn thì mối quan hệ giữa cậu với quân đội và cảnh sát, chắc chắn cũng không tệ.”

Dương Chấn Hoa gật đầu: “À, tôi hiểu rồi.”

Diệp Vô Phong không muốn tự mình ra tay giết hại Hồ Quý, vì vậy tốt nhất là để việc đó cho quân đội và cảnh sát làm.

Không những vậy, lần này Hồ Quý còn mời đến một nhóm cao thủ, nếu Diệp Vô Phong buộc phải đối phó với Hồ Quý, cũng rất có thể giết một nghìn kẻ thù, tự mình đánh bại tám trăm, điều đó thật không đáng chút nào.

Đặc biệt là, hôm nay Hồ Quý đã nhắm súng vào cha con Âu Dương Lôi chỉ để giúp Diệp Vô Phong. Anh đương nhiên không muốn tiêu diệt Hồ Quý.

“Sao cơ? Đấu thầu đường cao tốc lại để Hoa Cường thắng thầu? Điều này sao có thể, thật là tức chết đi mất!” Khi Âu Dương Lôi biết được tin này, liền đập vỡ bình trà đã dùng nhiều năm ra thành từng mảnh! Thấy vậy Khương Tam Lãng lòng run sợ: “Đây là bảo bối của ông Lôi, xem ra ông ấy đang rất tức giận.”

“Đứng lại! Tam Lãng, cậu quay lại cho tôi.” Nhìn Khương Tam Lãng chuẩn bị rời đi trong bộ dạng âu lo, Âu Dương Lôi lại gào thét lên.

“Dạ! Đây ạ, thưa ông Lôi, ông có dặn dò gì?” Khương Tam Lãng bước đến, mỉm cười rồi đi về.

Âu Dương Lôi mặt ủ rũ: “Tam Lãng, cậu điều tra cho tôi hoàn cảnh gia đình của những người trong dự án thầu lần này, tôi muốn họ biết rằng, không nể mặt Âu Dương Lôi tôi, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Khương Tam Lãng cười: “Ông Lôi yên tâm, thuộc hạ sẽ làm việc này ngay lập tức, đảm bảo khiến những gia đình đó biết thế nào là đau.”

Âu Dương Lôi xua tay: “Nhanh lên!”

Khương Tam Lãng đột nhiên dừng bước, mỉm cười nói: “Ông Lôi, Hoa Cường đã thắng thầu, chúng ta không đối phó với họ sao?”

Âu Dương Lôi nghiến răng: “Dù Hoa Cường đã thắng thầu, nhưng nguyên nhân tại sao họ thắng thầu, còn nằm ở những người đánh giá! Tôi muốn những người đó biết đắc tội với Âu Dương Lôi ta sẽ không có kết cục tốt đẹp! Như vậy từ nay trở đi chúng ta đi đấu thầu, còn có ai dám không cho chúng ta trúng thầu? Còn ai dám?”

Khương Tam Lãng liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, ông Lôi, ông thật cao tay! Những chuyên gia đó, thực tế đều rất vô dụng, ông chỉ cần lên tiếng cảnh báo, chắn chắn sẽ không ai dám vuốt râu hổ nữa!”

Âu Dương Lôi gật đầu: “ Ừ, làm đi.”

Trước/510Sau

Theo Dõi Bình Luận