Saved Font

Trước/191Sau

Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 122: Ám Toán

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
" Đa tạ đã nhắc nhở. Ta vẫn sẽ làm theo thỏa thuận. Đã phiền các vị quan tâm"_ Nhạc Phượng Hy phẩy phẩy quạt nói.

Lưu Trác Thiên kéo Mị Nhi lại... Ở đây khá đông người nên không thể làm lớn chuyện được!

" Hừ!"_ Lưu Trác Thiên cau mày nhìn Nhạc Phượng Hy một hồi sau đó quay lưng bước đi... không hiểu sao hắn có cảm giác tên này đang có âm mưu gì đó nhỉ?!

" Ngươi tên Lãnh Phi phải không?"_ Đinh Lạc Doanh bước đến.

" Được tiểu thư biết đến thật vinh hạnh"_ Nhạc Phượng Hy lịch sự chào hỏi.

... nhưng trong mắt Đinh Lạc Doanh thì đó là một nam nhân đáng ghét đang giở trò phong lưu với nàng...

" Ta thật tò mò... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"_ Đinh Lạc Doanh nghiêm túc hỏi. Không hiểu sao nàng không thể dời mắt khỏi người này, qua hai lần gặp mặt trước đó, nàng càng hiếu kỳ hơn về lai lịch và hành động của hắn. Với vẻ ngoài ngả ngớn đáng ghét kia... hắn lại cố ý muốn tác hợp cho Lưu Trác Phàm và vị cô nương kia. Không phải hắn muốn chiếm đoạt cô nương đó sao? Lại còn cách cư xử của những người xung quanh hắn, họ có vẻ rất tin tưởng hắn.

" Ngươi lại đến đây gây sự à?"_ An Nhiên nhíu mày. Lần trước người này còn hùa với đám người Lưu gia ăn hiếp tỷ tỷ và Nhạc Phượng Hy, lần này đến để gây sự tiếp à???

" An Nhiên... không sao"_ Nhạc Phượng Hy vỗ vai An Nhiên sau đó quay sang mỉm cười với Đinh Lạc Doanh

" Tiểu thư tò mò điều gì ở ta?"

Đinh Lạc Doanh cố gắng nhịn cái cảm giác muốn đánh cái tên này... thật ngứa tay mà!!!

" Đừng giả ngốc! Không phải ngươi thích cô nương kia sao? sao lại dễ dàng đưa nàng ấy ra cá cược với nam nhân khác? có phải ngươi chỉ muốn đùa giỡn với nàng ấy?"

" Tiểu thư không thấy ta quá cao thượng sao?!"_ Nàng nháy mắt.

Nàng thật muốn đánh tên này! Đừng ai cản nàng!!!

" Cô nương có vẻ hiểu lầm chúng ta, thật ra Nhạc... à Lãnh Phi là bằng hữu tốt của ta... làm tất cả chuyện này đều chỉ muốn tốt cho ta thôi"_ An Hiểu giải thích.

Đinh Lạc Doanh ngờ vực nhìn An Hiểu sau đó quan sát thái độ đám người kia... thoạt nhìn họ đều là những người có thực lực, đầu óc sáng suốt, không thể nào bị lừa dễ dàng được... không lẽ nàng đã nghĩ lầm về hắn sao?

... nhưng tại sao hắn lại cố ý muốn làm cho người khác hiểu lầm như vậy?

Hoàng Ái Ny choàng qua vai Nhạc Phượng Hy nói nhỏ...

" Nè... nàng ta là ai vậy? Có vẻ rất ghét ngươi. Ngươi đã làm gì nàng ta à?"

" Nàng ta tưởng ta là nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyên lừa đảo nữ nhân ấy mà"_ Nàng nhún vai.

" Ta có nghe An Nhiên kể sơ qua... nhưng mà ngươi sao không giải thích?"

" Tại lúc đó có nhiều chuyện... mà cũng đâu có gì giải thích, đùa họ một chút cũng được... đang nhàn"

Hoàng Ái Ny cười sắc lẻm, tí tởn nhào vào lòng Nhạc Phượng Hy nói ngọt...

" Phi ca~ nhân lúc không có mặt ta, huynh lại bắt hoa đào nữa rồi... ta không chịu đâu a~"

" Ngoan~"_ Nhạc Phượng Hy tỏ vẻ nuông chiều.

Cả đám đứng sau đều ôm đầu than thiên gọi địa... hai người này lại nghịch nữa rồi ????????????

Đinh Lạc Doanh tối mặt... đấy đấy!!! Hắn lại giở trò nữa kìa!!! Không ai thấy chướng mắt sao???

" Ngươi không nên tin hắn, cả họ nữa..."_ Tiêu Dao đứng sau lưng Đinh Lạc Doanh từ lúc nào lên tiếng. Đã từng nghe rất nhiều về Minh Lãm quốc, mấy chục năm gần đây đã trở nên sa sút, nhân tài xuất hiện khá nhiều nhưng thực lực lại không bằng các nước khác không ngờ... ngay cả đầu óc họ cũng yếu kém, không biết nhìn người...

" Ngươi nói gì đấy hả?"_ Vũ Hồng rút kiếm ra... tỷ tỷ đã làm gì nàng ta đâu sao cứ đến đây kiếm chuyện với tỷ tỷ, lần này nàng sẽ không tha đâu!!!

Hoàng Thiên đứng bên cạnh trố mắt nhìn Vũ Hồng... nàng luôn tỏ ra dịu dàng, hiền thục... nay là lần đầu tiên hắn thấy nàng tức giận như vậy... nhìn nàng có chút đáng yêu nha~

" Muốn đánh nhau à? Ra chiêu đi!"_ Một nam nhân to cao, trên đầu đội mũ lông thú, đôi mắt chim ưng hiện rõ sự mạnh bạo... hắn là tùy tùng của Tư Khắc Tiêu Dao, tính cách rất kiêu ngạo nhưng không thấu hiểu lẽ đời như Tiêu Dao, luôn khinh thường những con người nhỏ bé, thân hình mảnh khảnh, yếu ớt... những người như vậy thì làm sao có thể mạnh hơn hắn được chứ!

Hắn dậm chân mạnh xuống đất, tức thì cả mặt đất rung động lên, nhiều mỏm đá nhô cao, nhọn hoắc mọc xung quanh phạm vi 5m đều tập trung đâm thẳng về phía nhóm Nhạc Phượng Hy...

" Hắn như thế mà đã động thủ. Mọi người mau tránh ra!!!"_ Hiên Viên Ngạo cầm kiếm bảo vệ Hiên Viên Ninh bên cạnh, miệng thì hô hoán mọi người tản ra...

Chát!!!

" Đại Câu!!! Không có lệnh của ta sao ngươi dám ra tay!"_ Tiêu Dao tức giận tát hắn một cái. Ở đây còn có người dân thường, trẻ em, người già đều có... họ sẽ bị thương mất!!!

" Quận chúa! Ta không là người của ngài nữa..."_ Đại Câu gằn giọng nói, chưa ai dám đánh hắn, nay hắn lại bị nữ nhân khốn khiếp này đánh! Thật sỉ nhục!!!

Tiêu Dao không ngờ hắn lại phản bội nàng, còn dám tấn công nàng nữa...

" Hắn hình như có gì không bình thường... ngươi tốt nhất nên tránh xa hắn"_ Đinh Lạc Doanh phá công kích cứu Tiêu Dao chạy đi.

Những người ở đây hầu như là thí sinh có thực lực tham gia thi đấu nên cũng nhanh chóng tạo phòng thủ và phối hợp di tản ra xa...

Hôm nay không phải là ngày thi đấu mà?! Sao lại náo loạn như vậy a?

Nhưng người dân bình thường cũng hốt hoảng không kém, la hét chạy đi...

Nhạc Phượng Hy nhạy bén liền đẩy Hoàng Ái Ny ra một bên, nàng không muốn Ái Ny bị liên lụy.

Bây giờ nàng không thể vận linh lực được nhưng thân thủ nàng vẫn có thể tránh được đòn này...

Bất chợt có ám tiêu từ xa bắn đến... nàng theo phản xạ xoay người tránh.

Phập!

Trong nháy mắt... tại chỗ nàng vừa đứng xuất hiện một mũi tên băng tràn đầy linh lực...

Lại thêm hai mũi tên nữa lao đến như xé gió...

Nàng linh hoạt né tránh...

Là ai muốn ám sát nàng?

" Cẩn thận!"_ Một giọng nói vang lên.

Nàng giật mình... bây giờ nàng đã bị giam giữ, xung quanh là bức tường đất đầy gai nhọn... thì ra đó là bẫy, có người muốn dụ nàng vào vòng nguy hiểm, nàng quay đầu lại...

...sau lưng nàng là một mũi nhọn đâm thẳng...

Bỗng có một bóng người lao đến bên nàng...

Tiêu Vận bay kịp đến ôm lấy nàng che chắn cho nàng, đồng thời tạo một lớp gió bảo vệ làm giảm tính công lực của thổ linh.

Hắn vừa rồi đứng ở trên lễ đài cùng với nhóm Bạch Khinh Lục để thủ hộ cho Hoàng Việt Minh thực hiện nghi thức... hắn chợt nhìn thấy phía nàng đang bị mọi người bao vậy, hình như có người làm khó nàng, hắn liền bỏ vị trí đến chỗ nàng... không ngờ lại có người động thủ với nàng.

" Có sao không?"_ Tiêu Vận vội nhìn nàng từ trên xuống kiểm tra. Tình trạng bây giờ của nàng không thể để người khác biết được lại càng không thể để nàng bị thương, đáng lý hắn sớm phải ở bên cạnh nàng...

" Ta ổn... còn huynh?"_ Sao lại chắn cho nàng chứ???

" Không sao"_ Hắn mỉm cười.

Nàng thở phào... sau đó trừng mắt nhìn Đại Câu đang điên cuồng cách đó không xa...

" Huynh nhìn kỹ hắn ta... hình như có gì đó rất lạ"_ Nàng nói thầm.

Bây giờ ngay cả khí tức linh lực của người khác, nàng cũng không thể nhìn đành phải làm phiền người bên cạnh rồi...

Hazzz... nàng thực sự đã trở thành một phế vật rồi ????

Tiêu Vận như nhìn thấy cảm nhận của nàng... hắn vỗ vai nàng an ủi.

" Nàng sẽ nhanh hồi phục lại thôi. Để ta xem hắn ta..."

Nhìn kỹ thì có vẻ Đại Câu đang tràn ngập âm khí, đôi mắt hằn lên những tia máu ghê rợn...

" Âm ma đang điều khiển hắn"_ Tiêu Vận nhẹ giọng.

" Ta có từng nghe đến Âm ma này..., rất tiếc hiện tại không thể lấy Tinh Âm ra xử lý nó được"_ Nàng xoa cằm nói lên suy nghĩ.

" Ở đây rất nguy hiểm, ta đưa nàng ra ngoài"_ Tiêu Vận ôm chặt eo nàng tránh thêm công kích từ Đại Câu.

" Huynh phối hợp với ta... đưa ta đến gần hắn"_ Nàng níu áo hắn lại.

" Không được!"

" Có huynh bên cạnh ta sẽ không bị gì"_ Nàng mỉm cười tràn đầy tự tin.

Hắn như bị chìm đắm vào nụ cười của nàng...

" Đ- được..."

Tiêu Vận liên tục chém đạo phong mở đường... tay ôm chặt nàng đến thẳng chỗ Đại Câu.

" Có... linh thể... tốt... mau... mau đến đây... giao thân thể... cho ta...ta sẽ... cho... ngươi... sức mạnh..."

Một giọng nói âm u ghê rợn vang lên, luồng âm khí hướng về phía nàng và Tiêu Vận.

Tiêu Vận chắn nàng ra phía sau, giơ kiếm vào Đại Câu...

Bỗng luồng âm khí run lên khi vừa tiến gần Tiêu Vận... nó cảm nhận được người này không thể chạm vào, nếu không nó sẽ bị tan biến. Khí chất người này rất vương giả, rất mạnh mẽ... nhưng khác hẳn với vương của nó.

Vì vậy nó chuyển sang đối tượng khác là nàng. Thoạt nhìn thì linh thể này rất yếu ớt, không có linh lực bảo hộ...hẳn đây là phế vật. Nếu là phế vật thì sẽ rất yếu ớt, không có khả năng chống cự. Con người mà không có sức mạnh, không có chỗ đứng trên nhân gian này thì chắc chắn sẽ có chấp niệm, nó sẽ lợi dụng chấp niệm đó mà điều khiển linh thể này...

Tiêu Vận liên tục xoay chuyển đường kiếm chém nó nhưng nó không bị hề hấn gì, nó giống như làn khói... vẫn cứ từ từ bay lượn vòng quanh về phía nàng.

" Ta đối phó được, huynh tránh ra đi"_ Nàng đẩy hắn ra, tiến về phía âm ma.

Âm ma vui mừng lượn vài vòng sau đó bám chặt vào người nàng. Nàng cảm nhận rõ âm khí lạnh run đang luồn lách khắp thân thể nàng.

Nàng bình tĩnh lấy trâm cài trên búi tóc xuống rạch một đường trên bàn tay... sau đó vung máu vào nó.

" Aaaaa... máu... thanh tẩy... ngươi là... pháp sư... không... thể nào..."_ Âm ma run rẫy rụt lại vào người Đại Câu.

" Sao hả? Không phải ngươi muốn thân thể ta sao? Đến đây lấy đi"_ Nàng từ từ tiến gần, vừa nói vừa vung bàn tay ướt đẫm máu về phía Đại Câu.

Thân hình Đại Câu to lớn đầy cơ bắp nay lại co rụt lại run rẫy, lo sợ nhìn bàn tay đầy máu của nàng...

" Theo ta biết loài âm ma như ngươi chỉ sống ở vùng có âm khí nặng mà những nơi như thế chỉ có ở Ma giới và Quỷ giới... mau nói cho ta biết! ngươi ra từ nơi nào? Ai thả ngươi ra?"

" Làm ơn... xin... đại nhân... hãy tha... cho ta... ta... nói hết... ta... từ Ma giới... là có con người... thực hiện... ma thức... truyền gọi ta... đến đây"

" Là ai??? Mau nói!"

" Là..."

Phập!!!

Một mũi tên băng cắm thẳng vào tim Đại Câu... hắn trố mắt, miệng đầy máu thều thào nhưng lại không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh gì...

Mũi tên băng lần này có chút khác biệt với lần trước...

Băng - quang kết hợp, băng phá hủy ký chủ sống, quang đốt cháy âm ma...

Chẳng mấy chốc âm ma tan biến hết, chỉ để lại xác Đại Câu...

Rầmm rầm!!!

Thổ linh mất người điều khiển nên sớm đã biến mất, từng lớp đất đá nhanh chóng bị những người bên ngoài phá.

Tiêu Vận im lặng không nhìn vào mặt nàng, lấy khăn băng lại vết thương cho nàng.

" Huynh giận?"

"...."

" Vậy là giận thật rồi"

" Tại sao lại tự làm bản thân bị thương"_ Hắn đau lòng nhìn bàn tay nàng.

" Bất đắc dĩ phải làm vậy thôi. Yên tâm đi, mấy vết thương nhỏ này không làm khó ta được đâu"_ Nàng từ nhỏ đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, trải qua bao nhiêu bài thi nguy hiểm cũng đã bị thương rất nhiều lần, sau này làm nhiệm vụ không phải lúc nào cũng suôn sẻ, bị trúng độc, bom nổ, trúng đạn... đã là chuyện bình thường, thậm chí có nhiều lúc nàng phải trải qua nhiều cuộc thập tử nhất sinh trong bệnh viện, lăn lộn giữa ranh giới sinh tử... con gián như nàng làm sao dễ chết vì vết thương nhỏ này chứ?!

Tiêu Vận thở dài ôm chặt nàng vào lòng... sao lúc nào nàng cũng phải làm cho hắn lo lắng như vậy chứ!?

" Này..."

" Lần sau không được làm vậy nữa"

"... được... ta hứa. Huynh buông ta ra được không?"

Tiêu Vận nhẹ buông nàng ra...

Tường đất đổ ập xuống hết, mọi người hô hoán bên ngoài chúc mừng, còn nghe khen ngợi ai đó...

Hoàng Việt Minh nhanh chóng chạy đến chỗ nàng... vừa rồi hắn đã chậm bước, lại bị đoàn thủ vệ ngăn chặn nên không thể chạy đến cứu nàng. Hắn hận bản thân tại sao lại sinh ra trong hoàng tộc, tại sao hắn là thái tử... hắn không thể tự do vì nàng mà làm mọi chuyện, hắn ghen tỵ Lãnh Minh Dực, Dương Hàn Long, Tiêu Vận... bọn hắn đều được bên cạnh nàng một cách tiêu dao tự tại, không hề bị bó buộc.

" Nàng... tay nàng..."_ Đập vào mắt hắn là bàn tay băng vải trắng đang ướt đỏ ở trong lòng bàn tay.

" À... vết thương nhỏ thôi"_ Nàng giấu tay sau lưng

" Sao nàng lại bị thương?"_ Hoàng Việt Minh quay sang hỏi Tiêu Vận.

" Là do ta không bảo hộ nàng cẩn thận"_ Tiêu Vận cúi đầu nhận lỗi.

" Hắn nhận bừa đấy! Là do ta tự tay rạch..."_ Nàng cầm lấy cây trâm còn dính máu giơ lên làm bằng chứng.

" Sao nàng..."_ Hoàng Việt Minh đua lòng định lên tiếng mắng nàng thì...

" Oaaa ngươi còn sống! Tốt quá!!!"_ Hoàng Ái Ny nhào vào ôm chặt nàng.

" Nè đừng trù ta chết! Ta vẫn sống tốt nha~"

Mọi người của Quốc Hinh học viện lần lượt chạy đến bao quanh nàng, ai ai cũng hỏi han, lo lắng cho nàng...

" Xem ra ngươi được nhiều người quan tâm nhỉ?!"_ Một giọng nói thánh thót vang lên.

Những người xem ngoài lần lượt nhường đường... một mỹ nhân thoát tục với bộ y sa màu trắng xanh ôm lấy thân hình thon gọn đầy quyến rũ, đôi môi anh đào cong lên mang cho người nhìn cảm giác mê đắm không thể dời mắt... Đi theo sau nàng ta là hai nam nhân, một vận lam trang thanh lịch, khuôn mặt tuấn tú, phong thái lãnh đạm, người còn lại có vẻ cường tráng hơn, trên người vận kim bào đậm chất cao quý, trên tay cầm thanh đao sắc bén... thoạt nhìn thanh đao này không phải là vũ khí tầm thường. Xem ra... họ có vẻ đều là cường giả rất mạnh.

" Đã lâu không gặp... Lâm tiểu thư"_ Nhạc Phượng Hy mỉm cười chào hỏi.

" Đúng là lâu rồi không gặp..."_ Lâm Như Tuyết nhẹ gật đầu, ánh mắt đầy sự kiêu ngạo và thách thức...

Nhạc Phượng Hy...

Lâm Như Tuyết ta bây giờ không còn như trước nữa...

Lần này chính ngươi mới là người thua cuộc.

Trước/191Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch