Saved Font

Trước/191Sau

Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 73: Thua Cuộc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giao chiến bắt đầu!!!

Cả võ đài bỗng dưng lạnh dần, trên mặt đất hiện lên lớp băng mỏng và trơn trượt.

Mọi người đều hiểu đó là băng linh của Lâm Như Tuyết.

Băng hệ mạnh mẽ uy áp cả không gian võ đài.

Một số người bị ảnh hưởng bởi luồng khí lạnh mà phải rời xa khu vực thi đấu, nhưng đa số là vẫn kiên trì quan sát trận đấu, có người còn cá cược nhau xem ai sẽ thắng... chậc! Xem chừng đa số đều chọn Lâm Như Tuyết thắng a!

Nhạc Phượng Hy nàng không phải là người ham hư vinh nhưng nàng không thích bị thua cuộc... nhất là bị thua Lâm Như Tuyết.

Hơn nữa nàng còn mục đích quan trọng để thắng mà!!!

Nàng nhìn xuống nơi các bạn của nàng đang đứng cổ vũ dù rất lạnh. Nhìn họ đang run cầm cập, tuy rằng được hộ vệ hoàng cung cung cấp cho áo lông giữ ấm nhưng không cản được khí lạnh xâm nhập vào thân thể.

Lãnh Minh Dực biết nàng đang lo lắng cho họ, hắn đưa ánh mắt tỏ ý hắn sẽ giúp đỡ họ.

Hắn phóng hỏa linh tạo thành vòng chắn bao quanh nhóm Hoàng Ái Ny lại. Tấm màn trong suốt và mỏng nhưng rất ấm áp, lực tác động từ bên ngoài cũng không làm ảnh hưởng gì đến nàm chắn đó.

" Oa! Dực ca thật lợi hại a!!!"_ Thiên Kỳ ngưỡng mộ nhìn hắn, tay thích thú chọc chọc vào màn chắn.

Nàng an tâm khi thấy bọn họ thoải mái...

Được rồi! Game start!!!

Dưới chân nàng như ẩn như hiện vòng lửa cam nhỏ. Nàng chậm rãi bước đi về phía Lâm Như Tuyết để lại dấu chân bị tan nước dưới lớp băng.

Lâm Như Tuyết nhếch miệng đầy kiêu ngạo, hai tay dang ra vận băng linh tạo thành những đinh băng sắc nhọn bay lơ lửng trên không trung, mũi nhọn hướng về đối thủ.

" Ngươi chết đi!"

Nói xong, nàng ta phất tay khởi động đinh băng đâm thẳng vào Nhạc Phượng Hy.

Nàng vẫn lãnh đạm bước về phía Lâm Như Tuyết không có dấu hiệu tránh né hay lo sợ...

Mọi người hít một hơi lạnh... tên tiểu tử đó có phải muốn chết sớm rồi phải không???

Khi mũi băng còn cách nàng chưa tới gang tay thì bóng nàng mờ dần rồi biến mất hẳn.

" Hắn... đâu rồi?"_ Lâm Như Tuyết cảnh giác nhìn sau lưng nhưng vẫn không thấy hắn.

Một người dưới khán đài bất chợt thốt lên " trên đầu kìa!!!"

Lâm Như Tuyết nhanh chóng nhận ra Lãnh Phi đang định tấn công từ trên đầu liền nhanh chóng nhảy sang một bên... tức thì một lực mạnh làm nát cả nền đài nơi mà Lâm Như Tuyết vừa đứng.

Lâm Như Tuyết thở phào... may mà nàng kịp thời né tránh. Không ngờ hắn ta lại thẳng tay như vậy. Nàng đã quá khinh thường hắn rồi.

" Thì ra bây giờ bây giờ ngươi mới đấu nghiêm túc"

" Tiểu thư quá khen! Thân thủ của người không tệ, không giống Lâm tiểu thư mà ta từng biết"

" Ngươi từng gặp ta?"_ Lâm Như Tuyết chột dạ hỏi lại. Nàng chắc chắn chưa gặp tên nam nhân này!

" Đối với tiểu thư vào thời điểm bây giờ thì chúng ta chưa từng gặp nhau"_ Nàng thử thăm dò.

Sắc mặt Lâm Như Tuyết dần biến đổi...

Xem ra nàng đã đoán đúng 8 phần. Đây không phải Lâm Như Tuyết mà nàng biết.

Lâm Như Tuyết lòng nóng như lửa đốt. Nhìn vẻ mặt của hắn ta xem ra hắn đã nghi ngờ thân phận của nàng.

Không thể nào!? Sao hắn ta lại biết được chứ? Hơn nữa thân xác này đích thực là của Lâm Như Tuyết, việc gì nàng phải sợ chứ?

Nhưng... tốt hơn hết thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Lãnh Phi! Có trách thì hãy trách ngươi thông minh không đúng chỗ.

Lâm Như Tuyết đạp chân xuống đất... tức thì hàng loạt băng nhọn nhô lên từ mặt đất

Nhạc Phượng Hy uyển chuyển di chuyển qua lại để né tránh, bỗng trước mặt một hàng rào băng hiện lên.

Chà! Xem ra Lâm Như Tuyết "mới" có kỹ thuật tốt nhỉ? Vừa biết tấn công vừa biết phòng thủ... như thế đấu mới thú vị chứ?!_ Nhạc Phượng Hy thầm nghĩ.

Nàng xoay cổ tay vận hỏa linh kết hợp cùng phong linh tạo nên một quả cầu lửa lớn được bao bọc lớp gió xoáy bên ngoài rồi phóng nhanh về hàng rào băng kia.

Lực gió mạnh làm ma sát bề mặt băng kết hợp với sức nóng của hỏa linh, bức tường băng dần bị phá hủy.

Bóng dáng bạch y xuất hiện tay cầm thanh kiếm làm từ băng đâm trực diện vào Nhạc Phượng Hy.

Nàng nhanh chóng né được nhưng tay áo bị chém rách một mảng lớn. Nếu nàng không kịp né thì cánh tay của nàng có phải không giữ được trên người rồi không???

Kỹ thuật của Lâm Như Tuyết không tồi nhưng lại không biết giữ sức. Mới đánh không lâu, nàng ta đã thở dốc, tay cầm kiếm cũng không chắc.

" Lâm tiểu thư, tại hạ đắc tội rồi"

Nói xong nàng nén một quả cầu nước...

Mọi người dưới khán đài đều ồ lên ngạc nhiên, sau đó là khinh thường... Lâm như Tuyết có băng hệ đầy uy lực vậy mà tên tiểu tử này lại dám lấy thủy hệ ra đấu. Hắn muốn thua sớm hay thực sự không hiểu biết về linh lực?!

" Hừ! Hỏa linh của ngươi còn thua kém băng của ta vậy mà còn ngu muội lấy thủy chống chọi với ta sao?"_Lâm Như Tuyết cười nhạo.

" Đã làm tiểu thư chê cười rồi"

Nhạc Phượng Hy di chuyển quả cầu nước khổng lồ lên trời sau đó làm vỡ ra. Nước cứ thế trào ra như thác, dòng nước trắng xóa mịt mù, làm che đi tầm nhìn của đối thủ.

Lâm Như Tuyết liền vận băng linh làm đông cứng dòng nước lại. Nước đi đến đâu, băng xuất hiện đến đó. Lâm Như Tuyết cứ nghĩ thì ra hắn muốn dùng nước để che tầm nhìn nàng ta, nhưng nàng tự tin vào sức mạnh băng hệ... hắn ta thua chắc!

Nhưng khi dòng nước bị đóng băng hoàn toàn thì cũng là lúc một mũi băng nhọn chỉa thẳng vào cổ Lâm Như Tuyết.

Không thể nào???

Lâm Như Tuyết bàng hoàng... mọi người ngạc nhiên...

Nhạc Phượng Hy chính là lấy chính băng hệ của Lâm Như Tuyết để đối đầu với nàng ta. Trong lúc nước được đóng băng, nàng đã nhanh chóng lấy một khối băng nhọn bất kỳ làm vũ khí rồi lén tiếp cận gần với nàng ta trong khi nàng ta đang mất cảnh giác mà tấn công.

" Tiểu thư đã thua"_ Nàng ghé sát vào tai Lâm Như Tuyết nói.

" Ngươi..."_ Nàng ta trừng mắt nhìn, lửa giận bốc lên... nàng hiển nhiên bị trúng bẫy của hắn.

Khối băng sắc nhọn còn mang hơi lạnh đâm nhẹ lên cổ Lâm Như Tuyết làm xước một đường nhỏ rướm máu.

" Ta... đã thua"_ Lâm Như Tuyết cắn môi nói.

Vị sư huynh chủ trì liền lập tức công bố kết quả.

" Đa tạ tiểu thư đã nhường"_Nàng mỉm cười dời vũ khí khỏi cổ Lâm Như Tuyết rồi xoay đi.

Lâm Như Tuyết cắn môi trừng mắt nhìn Nhạc Phượng Hy.

Hắn ta dám hạ nhục nàng. Lâm Như Tuyết nàng là một cường giả còn có bàn tay vàng xuyên không hà cớ gì lại thua một tên cổ đại như vậy?!

Không được! Hắn ta quá nguy hiểm, nếu để hắn còn sống thì sẽ gây rắc rối cho nàng về sau.

Cả người Lâm Như Tuyết bừng lên sát khí ngùn ngụt. Khuôn mặt trở nên dữ tợn... tay vẫn còn cầm kiếm băng hướng sau lưng Phượng Hy mà đâm.

" Cẩn thận!!!"_Hoàng Ái Ny liền hét lên thông báo.

Lãnh Minh Dực và mọi người không kịp chạy tới ngăn cản...

Nhạc Phượng Hy dừng chân nhưng cũng không xoay lưng lại... mắt nhắm nghiền, nàng dự định kết thúc nàng ta luôn...

Khi mũi kiếm sắp đâm trúng lưng nàng thì Hoàng Việt Minh xuất hiện ôm lấy nàng xoay sang một bên tránh được đường sát kiếm.

" Không sao chứ?"_ Hoàng Việt Minh hỏi han nàng.

Nàng không trả lời...

Vẫn là hắn nhận ra thân phận của nàng, thật ra là lúc mới gặp, hắn đã nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu này rồi. Không hiểu tại sao hắn dễ dàng nhận ra nhỉ?!

Lâm Như Tuyết vẫn còn điên cuồng, xoay kiếm tấn công lại.

Hoàng Việt Minh vẫn còn ôm chặt nàng thì làm sao nàng xử lý Lâm Như Tuyết đây???

" Nâng ta lên!"_ Nàng hạ giọng nói.

Hoàng Việt Minh không nghĩ nhiều liền hai tay nâng eo nàng lên. Nàng thẳng chân đá mạnh vào bụng Lâm Như Tuyết... sau đó nàng xoay người hướng từ trên cao xuống mà đạp lên lưng nàng ta.

Lâm Như Tuyết hộc máu ngã khụy xuống... mắt trừng trừng nhìn nàng, miệng mấp máy mấy từ.

" Ngươi... biết... karate"

Sau đó nàng ta gục xuống bất tỉnh.

Mấy vị sư huynh tốt bụng chạy đến dọn dẹp hiện trường.

Có lẽ từ giờ về sau, hình tượng Lâm Như Tuyết đã xây dựng bấy lâu nay sẽ bị sụp đổ. Không ai còn tin tưởng nàng ta nữa.

Còn riêng Nhạc Phượng Hy... nàng vẫn trầm ngâm đứng bên cạnh Hoàng Việt Minh. Trong đầu nàng còn văng vẳng lời nói của Lâm Như Tuyết.

Karate!!! Nàng ta biết loại võ này thì chỉ có một lý do giải thích đó là nàng ta cũng là một người xuyên không. Không lẽ... hiện giờ xuyên không đang thịnh hành, hết nàng rồi An Chiếu bây giờ tới Lâm Như Tuyết!? Không biết còn có ai nữa không đây?

Sự việc đang ngày càng rắc rối hơn rồi!!!

" Ngươi buông ra"_ Giọng Lãnh Minh Dực chua lè vang lên.

" Ngươi là ai?"_ Hoàng Việt Minh không chịu thua.

" Ta là..."_ Lãnh Minh Dực định giới thiệu quan hệ mật thiết giữa hắn và nàng thì giọng nàng vang lên cắt ngang.

" Điện hạ, nam nhân với nhau không nên ôm ấp như vậy"

Hoàng Việt Minh lập tức buông tay ra. Lãnh Minh Dực nhanh chóng kéo nàng đứng xa xa Hoàng Việt Minh.

Hoàng Việt Minh nhíu mày khó chịu nhìn nàng bên cạnh nam nhân khác... nhất là tên Lãnh Minh Dực.

Khi lần đầu tiên gặp hắn ta thì hắn lại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Dường như sâu trong linh hồn hắn có thứ gì đó đang gào thét muốn thoát ra nhưng sau đó lại bị áp chế lại.

Rốt cuộc hắn ta là ai? Sao lại mang cho hắn cảm giác kỳ lạ này?! Lại còn có quan hệ mật thiết với nàng.

Không ai nghĩ rằng tất cả bọn họ đều được vận mệnh an bài... nhưng nó như cái rương bị khóa chặt không thể nào mở ra được.

Lãnh Minh Dực... Hoàng Việt Minh... Dương Hàn Long... Tiêu Vận...Đoan Hiên...còn có hắn, hắn và hắn nữa...

Tất cả bọn hắn đều có mối quan hệ đặc biệt không thể tách rời nhưng cũng không thể dung hợp, thống nhất với nhau được...

Và nàng... Nhạc Phượng Hy chính là chìa khóa mở ra cái rương đó... giải thoát vận mệnh của bọn hắn.

Trước/191Sau

Theo Dõi Bình Luận