Saved Font

Trước/11Sau

Thần Tượng Bán Thời Gian

Chương 2: Tính Nóng Nảy Độc Đoán

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Con mà cứ giữ cái cách nói chuyện quái gở đó thì chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.”

Giọng nói hùng hồn của Hồi Nghệ nữ sĩ từ đầu bên kia truyền đến có chút thiếu kiên nhẫn.

Một lời không hợp đã muốn cắt đứt quan hệ mẹ con?

Quả đúng là mẹ ruột cô!

Hồi Nhất Tiếu chỉ đành cười bất lực, để lộ ra núm đồng tiền trên hai má trắng nõn.

Đằng sau biểu tình linh động đáng yêu đang ẩn chứa sự tự giễu.

Cuối cùng cũng biết cái tính nóng nảy độc đoán mình hay đối xử với Vi Triết Lễ từ đâu mà ra rồi.

Di truyền, chỉ hai từ đơn giản này thôi cũng đủ nói lên tất cả.

Tay khống là di truyền từ mẹ, đến cái tính độc đoán cũng di truyền luôn.

Hồi Nhất Tiếu nhẫn nhịn không phản bác “Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, sau này mẹ đừng có hối hận”, giữ thái độ vô cùng ôn hòa tiếp tục nói:

“Hồi Nghệ nữ sĩ à, 15 phút nữa là buổi tọa đàm bắt đầu rồi, nếu giờ mẹ còn không đến thì sẽ không kịp đâu, có cần con ra cổng trường đón mẹ không?”

Giờ đang ở trước mặt “chú” Minh Tinh, Hồi Nhất Tiếu dùng tông giọng tiêu chuẩn nói ra bốn chữ “Hồi Nghệ nữ sĩ” vô cùng rõ ràng và êm tai.

Giọng của Hồi Nhất Tiếu rất dễ nghe, cái này cũng là do di truyền.

Aiz, cái gen di truyền mọi thứ này đúng là đáng ghét.

Hồi Nhất Tiếu vờ như không nghe thấy Hồi Nghệ nữ sĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình.

Trong gen của hai mẹ con ấy mà, ai cũng có ý nghĩ muốn đoạn tuyệt vô cùng mạnh mẽ, bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến hành.

Giờ phút này, cô muốn thông qua biểu tình của “chú” Minh Tinh, xác nhận xem người trước mắt có khả năng là bố ruột của mình hay không.

Ánh mắt Hồi Nhất Tiếu sáng quắc, nhìn vào mặt “chú” áo đen.

Với một người tay khống cấp độ cao như Hồi Nhất Tiếu, điều này còn khủng khiếp hơn phải nhịn ăn nhịn uống 3 ngày 3 đêm.

Nếu mà có thể đưa tay lên mặt để Hồi Nhất Tiếu đồng thời nhìn được cả hai thì thế giới này đúng là quá hoàn mỹ luôn.

Chỉ tiếc, “chú” áo đen kia không những không hoàn thành ước nguyện của Hồi Nhất Tiếu, toàn thân có mỗi cái mặt không đen thì ngay cả một biểu cảm cũng không có.

Trời yên biển lặng, nghe tai trái

Bình tĩnh như sơ, ra tai phải.

Khác với sự điềm tĩnh của ông bố “tình nghi”, ở đầu bên kia điện thoại là một màn đầy giông tố: “Mẹ đã ở trong phòng nghỉ cho khách quý được nửa tiếng đồng hồ rồi, thế mà giờ con lại bảo không kịp?”

Cái thế giới này sao vậy?

Cô đã hạ thái độ của mình xuống đến thế rồi, chẳng lẽ Hồi Nghệ nữ sĩ còn chưa phát hiện ra?

Trước khi đoạn tuyệt quan hệ, lẽ nào không nghĩ tới sức nhẫn nại của con gái bà cũng có giới hạn sao?

Chỉ trong tức khắc, Hồi Nhất Tiếu đã hiện nguyên hình, quên cả kính ngữ: “Ah? Sao lại thế chứ? Sao chưa chào hỏi gì đã vào hậu trường rồi?”

Ngày 6 tháng 4 trời âm u.

Hồi Nghệ nữ sĩ nóng nảy.

Nghi: Nịnh nọt

Kỵ: Tranh cãi

Trên lịch đã ghi rõ ràng, nhưng Hồi Nhất Tiếu trước giờ ra khỏi cửa không bao giờ xem lịch.

Một giây sau mới nhớ ra bản thân còn đang gánh vác trọng trách tìm bố ruột, Hồi Nhất Tiếu làm như không có chuyện gì xảy ra, chuyển về tông giọng tiêu chuẩn:

“Hồi Nghệ nữ sĩ à, mẹ còn chưa đến chỗ con ký tên sao đã vào trong luôn vậy? Thế thì sao mà lấy được tư liệu của buổi tọa đàm? Bên chỗ con còn phát áo kỷ niệm trường, nhưng phải ký tên rồi con mới đưa cho mẹ được.”

Hồi Nhất Tiếu triển khai một lượt về công việc lễ tân giúp khách mời ký tên mà hôm nay mình đảm nhiệm.

Năm nay trường rất hào phóng, tặng cho khách mời đến tham dự hoạt động kỷ niệm áo thun gần nghìn tệ hợp tác giữa FILA và Đại Hạ.

Nhân viên lễ tân giúp khách mời ký tên có quyền phân phát áo, do vậy không phải ai muốn làm cũng được làm.

Hồi Nhất Tiếu trước giờ luôn không biết xấu hổ.

Bột mì còn có thể ăn, mặt mũi có thể dùng làm gì cơ chứ?

*bột mỳ (面粉)và mặt mũi (面子), hiện tượng chơi chữ trong tiếng Trung.

Nhưng hiếm khi mới có dịp gặp mẹ, lần này là ngoại lệ.

Không hiểu sao lại muốn khoe với mẹ một chút.

Đáng tiếc thay, trái với mong muốn của cô, Hồi Nghệ nữ sĩ lập tức thổi bay nó:

“Thôi bỏ đi, người có địa vị như mẹ con, đương nhiên sẽ có nhân viên chuyên trách đến tiếp đón vào phòng khách quý rồi, còn cần tìm một nhân viên nhỏ bé như con để ký tên à?”

Cách nói này, ngữ khí này, sao mà quen thế cơ chứ.

Không sai, giống y chang cái ngữ khí lúc cô quở trách Vi Triết Lễ.

Hồi Nhất Tiếu rất muốn hỏi một câu: “Con mà là món phụ thì mẹ là món gì? Món chính hay khai vị?”

*小菜:món phụ, còn có nghĩa là chức vụ nhỏ, trình độ “gà”, còn món chính là “大菜”, món khai vị là “前菜”. Ở đây Tiếu cô nương đang chơi chữ ^_^

Vốn dĩ đã nhẫn nhịn lắm rồi, nhưng sự công kích của Hồi Nghệ nữ sĩ vẫn chưa dừng lại: “Cái áo kỷ niệm mà con nói, mấy tình nguyện viên đứng trước cửa phòng nghỉ cho khách quý ai mà chả có, giờ mẹ ra ngoài nhìn là thấy ám ảnh luôn, con tin không?”

Hồi Nghệ nữ sĩ coi thường đặc quyền của nhân viên lễ tân đến không thương tiếc.

Một cái áo thì có ý nghĩa gì đâu, chắc sẽ không vì có bao nhiêu người mặc mà thay đổi được ý nghĩa đấy chứ?

Hôm nay tính khí của Hồi Nghệ nữ sĩ còn nóng nảy hơn thường ngày, tưởng như có một mối thù nào đó với FILA.

Nếu ban tổ chức mà chọn ERKE, có lẽ sẽ không bị ghét bỏ đến vậy?

Cho dù thế nào, không có lửa làm sao có khói.

Hồi Nhất Tiếu không khỏi nghĩ nhiều, rốt cuộc là ai hay việc gì lại khiến Hồi Nghệ nữ sĩ bực bội đến thế?

Chắc không phải là do ông bố “tình nghi” xa tận chân trời gần ngay trước mắt kia đấy chứ?

Nếu không phải ông bố “tình nghi” đang ở đây, Hồi Nhất Tiếu nhất định sẽ cùng người mẹ có khả năng đoạn tuyệt quan hệ với mình thảo luận một chút: “Một người bán tã lót online như mẹ thì có địa vị gì chứ?”

Việc tranh luận rất quan trọng, rất “đắt”, nhưng bố ruột lại càng cao giá hơn…

Thôi được rồi, bố ruột là vô giá.

Hồi Nhất Tiếu lại lần nữa nhìn thẻ cựu sinh viên của “chú” Minh Tinh.

Tránh không khỏi liếc mắt nhìn tay đầu tiên.

Căn bệnh tay khống này sớm đã vô phương cứu chữa.

Một cái, hai cái, ba cái... thế mà không nhìn thấy đâu.

Ngẩng đầu lên thì cô chỉ còn thấy một bóng lưng đen thẳng tắp đang rời đi.

Khi sự chú ý của Hồi Nhất Tiếu bị Hồi Nghệ nữ sĩ thu hút, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, “chú” Minh Tinh không chỉ ký tên xong mà còn đi xa hơn 3 mét, đến khu vực nhận quà kỷ niệm.

Sau đó, lại di chuyển một mạch về phía hội trường tổ chức buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên.

Ông bố “tình nghi” bước đi nhanh như gió.

Không cho Hồi Nhất Tiếu có cơ hội tìm hiểu xem mình từ đâu tới.

Vừa rồi rốt cuộc sai ở đâu ấy nhỉ?

Là do mấy chữ “Hồi Nghệ nữ sĩ” nói chưa đủ rõ ràng sao?

Hay là “chú” áo đen kia hoàn toàn không có chút phản xạ nào trong ký ức về mấy chữ này?

Cho dù không phải bố cô, thì cũng là một người tay đẹp a, lưu lại phương thức liên lạc rồi hãn đi chứ, cũng nên thể hiện chút xíu tôn trọng với nhân viên lễ tân có chứng tay khống chứ.

Bàn tay trắng ngần hoàn mỹ đó, không biết bao năm nữa mới có thể gặp được?

Không tìm được bố, Hồi Nhất Tiếu chỉ có thể bắt lấy một trọng điểm khác: “Mẹ có nhầm không? Chẳng phải nói là đến cổng trường sẽ gọi cho con sao? Với trình độ mù đường của mẹ mà đi lại trong trường, ít cũng phải mất đến 1 tiếng đấy? Sao mẹ không gọi con?”

18 năm qua, thời gian Hồi Nhất Tiếu và mẹ ở cùng nhau rất hạn chế.

Lần gặp mặt trước cũng là khoảng năm ngoái, năm kia rồi.

Người mẹ nào đó tuy không dưng lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, nhưng dù sao thân phận mẹ ruột vẫn rành rành ra đó, Hồi Nhất Tiếu tiểu nhân không chấp “đại nhân”, trước giờ luôn lười tính toán với Hồi Nghệ nữ sĩ bán tã lót.

“Loại chuyện này sao còn cần gọi con chứ, người đón mẹ là trợ lý của hiệu trưởng, xin hỏi con ở Đại Hạ có chức vụ gì thế em gái lễ tân?” Hồi Nghệ nữ sĩ không cho con mình chút mặt mũi nào.

Hồi Nhất Tiếu có chút tức giận, nhưng chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

Đừng nói là trợ lý hiệu trưởng, ngay cả trợ lý hội sinh viên cô cũng không phải.

Nếu không nhờ có Vi Triết Lễ, chức vụ “em gái lễ tân” cô cũng không với tới.

Tức quá mà!

Nhất định phải tìm người để xả giận, một đại mỹ nữ tốt đẹp thế này, không thể tự khiến mình tức chết được!

Đều tại Vi Triết Lễ, làm cái gì không làm, lại sắp xếp cho cô làm nhân viên lễ tân, hại cô không tìm được bố thì chớ, lại còn bị mẹ coi thường!

Việc này nhịn được thì việc gì chẳng nhịn được, ai có thể nhịn chứ Tiếu* không thể nhịn.

Hồi Nhất Tiếu sau khi tức giận thì ngắt điện thoại, gọi cho anh em cây khế: “Vi Triết Lễ, ông đang ở đâu đấy, trường giao việc lễ tân giúp khách mời ký tên cho ông, ông dù gì cũng đảm đương chức Chủ tịch hội sinh viên nho nhỏ, sao ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu thế?”

“Chẳng phải bà nói trong bán kính 3 mét, ngoại trừ khách mời tới ký tên thì không thể xuất hiện bất kỳ sinh vật nào khác còn gì?” Vi Triết Lễ trước nay luôn nghiêm túc chấp hành những yêu cầu dù vô lý hay có lý của Hồi Nhất Tiếu.

Chủ yếu là sợ một bước sa chân hối hận muôn đời.

Cậu hiểu hơn bất cứ ai, trong thế giới của Hồi Nhất Tiếu, con thuyền tình bạn có thể lật đổ bất cứ lúc nào, có khả năng tương lai nói lụi tàn thì sẽ lụi tàn.

“Tôi nói gì thì là thế chắc? Đàn ông đàn ang như ông không tự có chính kiến à? Ông không có tí trách nhiệm gì với công việc à?” Hồi Nhất Tiếu giận cá chém thớt liền ba câu.

Ba câu chất vấn của Hồi Nhất Tiếu còn chưa nói xong, Vi Triết Lễ đã xuất hiện ở chỗ cô: “Sao thế Mâu Mâu?”

Cậu vốn dĩ đứng cách phạm vi bán kính ba mét, nhưng không quá 4 mét, chạy qua cũng chỉ có mấy bước chân.

Để thể hiện sự khác biệt, trước giờ Vi Triết Lễ không gọi cái tên Hồi Nhất Tiếu.

Hồi Mâu Nhất Tiếu, gọi Mâu Mâu cũng là gọi Hồi Mâu, gọi Hồi Mâu chính là gọi Nhất Tiếu, vì vậy, Hồi Nhất Tiếu = Mâu Mâu.

*Hồi Mâu Nhất Tiếu: chỉ con gái duyên dáng, xinh đẹp

Lúc còn chưa hiểu chuyện, ngày ngày bị Hồi Nhất Tiếu vừa đuổi vừa đánh đều không đổi cách gọi.

Lớn rồi thì càng không muốn đổi nữa.

Xưng hô coi như là điều duy nhất Vi Triết Lễ dám “ngỗ nghịch” với Hồi Nhất Tiếu.

“Chức vụ quan trọng như vậy, ông rành rành là một Chủ tịch hội sinh viên gương mẫu, sao có thể sắp xếp một người không trong hội sinh viên ở đây hả?”

Thời khắc này, Hồi Nhất Tiếu đã quên mất chính mình từng đưa ra yêu cầu này, lời nói thấm thía: “Tôi vào hội trường nghe chia sẻ, tự ông ở đây hoàn thành công việc đi, đừng có sai sót nữa, tránh để bay mất cái chức này.”

Vừa dứt lời, Hồi Nhất Tiếu cũng giống ông bố “tình nghi” của mình, cương quyết rời đi.

Đi được mấy mét, trong lòng cảm thấy chút ngứa ngáy, xoay người lại, dùng ngữ khí y chang của mẹ vừa rồi nói với Vi Triết Lễ một câu: “Ông chỉ là một Chủ tịch hội sinh viên nho nhỏ, còn tưởng bản thân có chức vụ gì đặc biệt à?”

Sau đó, dáng vẻ bước đi đến người thân cũng không nhận ra, Hồi Nhất Tiếu tiến đến lối vào hậu trường buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên.

Nội tâm Vi Triết Lễ không gợn sóng.

Ai mỗi ngày tỉnh dậy đều chẳng phải mở mắt, tần suất của loại tình huống này, sinh ra một loại cảm xúc từ tận sâu trong nội tâm.

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302 

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Xuyên Qua Tinh Tế: Thê Vinh Phu Quý