Saved Font

Trước/11Sau

Thần Tượng Bán Thời Gian

Chương 3: Vấn Đề Nan Giải Cấp Quốc Gia

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Nhịp bước đi không biết là giống quỷ hay là model.

Để lộ ra vòng eo mê người và bờ vai vuông góc hoàn mỹ.

Hồi Nhất Tiếu cứ thế đi thẳng về phía phòng nghỉ cho khách quý ở sau khán đài.

Còn chưa...vào trong.

Đã bị... chặn lại.

Người chặn cô là bạn cùng phòng ký túc xá - Đoạn Tinh Tinh, thủ khoa KHXH của tỉnh Aksu, Tân Cương.

“Không có thẻ nhân viên ở khu vực khách quý thì không thể vào trong.” Đoạn Tinh Tinh nghiêm túc chặn lại.

“Vé của tôi là vé hạng nhất, sao lại không thể vào?” Hồi Nhất Tiếu huơ huơ tờ vé hạng VVVIP trong tay.

Đối với năng lực làm việc của Vi Triết Lễ, Hồi Nhất Tiếu vẫn luôn đặc biệt tin tưởng.

“Vé cậu cầm là cho khách thường, còn trong phòng này là khách quý. Cậu không biết khách thường và khách quý khác nhau thế nào à?” Ngữ khí trong lời chất vấn của Đoạn Tinh Tinh chua chát, mang theo sự đố kỵ.

Ẩn ý chính là, vé hạng nhất của cậu thì có tác dụng gì cơ chứ?

Ngữ khí thì thế, nhưng trên mặt hoàn toàn không để lộ ra chút địch ý nào.

Hoàn toàn là dáng vẻ nữ thanh niên chí công vô tư tuân thủ kỷ luật.

Hồi Nhất Tiếu cực kỳ không ưa cái dáng vẻ đạo mạo của Đoạn Tinh Tinh: “Tôi vào tìm mẹ mình chứ có phải ai khác đâu, còn cần thẻ nhân viên gì chứ.”

Nói xong, Hồi Nhất Tiếu sang trái hai bước, dự định vượt qua Đoạn Tinh Tinh đi vào trong.

Đoạn Tinh Tinh còn nhanh hơn, dang rộng hai tay, cả người chắn trước Hồi Nhất Tiếu: “Mẹ cậu ở bên trong?”

“Đúng thế, chính là Hồi Nghệ nữ sĩ nhà chúng tôi.” Hồi Nhất Tiếu ngao ngán để lại một câu.

“Thế à?” Đoạn Tinh Tinh không tin nhìn Hồi Nhất Tiếu, thả lỏng ngữ khí:

“Đúng rồi nhỉ, ngay cả việc bố mình là đại minh tinh vạn người mê cậu cũng dám nói, nhưng hỏi tên cậu lại không trả lời được, thế thì việc Hồi Nghệ sư tỷ chẳng qua cùng là họ Hồi mà bỗng dưng trở thành mẹ cậu cũng có gì lạ đâu.”

“Tôi...” Hồi Nhất Tiếu nghẹn họng.

Cô tìm bố đã cực lắm rồi, đừng để lúc tìm mẹ cũng có người cản trở thế này chứ.

Đoạn Tinh Tinh giơ ngón cái, giả tạo tán thưởng Hồi Nhất Tiếu: “Cậu nói xem, Hồi Nghệ sư tỷ rốt cuộc làm gì nên tội mà lại bị cậu ở đây bôi bác thanh danh thế này? Cậu có tâm chút đi, bỏ qua cho sư tỷ, sư tỷ còn đang độc thân đấy.”

Đoạn Tinh Tinh cứ mở miệng là một tiếng sư tỷ, hai tiếng sư tỷ, cứ như thể là người bảo vệ của Hồi Nghệ nữ sĩ không bằng.

Hồi Nhất Tiếu không muốn ở đây thảo luận với Đoạn Tinh Tinh xem mẹ mình rốt cuộc có còn độc thân hay không, một lòng muốn đi vào trong.

Bên trái không được thì chuyển sang bên phải.

Nhưng Đoạn Tinh Tinh không để cô dễ dàng rời đi như vậy, cứ như một bức tường di động chặn mọi phương hướng của Hồi Nhất Tiếu.

Lúc thi đấu bóng rổ cũng không thấy cậu ta tận tâm phòng thủ đến thế.

“Cậu có cần đến mức thế không? Chúng ta dù gì cũng là bạn cùng phòng đấy?” Hồi Nhất Tiếu đích thực đang rất nóng lòng muốn gặp Hồi Nghệ nữ sĩ.

Tuy là mỗi lần gặp hai mẹ đều tranh cãi, nhưng đã hơn một năm không gặp rồi, giờ cũng thấy có chút nhớ nhớ.

Hồi Nhất Tiếu đành phải dừng lại nói lý với Đoạn Tinh Tinh: “Tôi có nhất thiết phải nhận một tiểu thương bán tã lót làm mẹ không?”

Đoạn Tinh Tinh nhìn Hồi Nhất Tiếu như nhìn kẻ thiểu năng, bật cười: “Ngay cả Hồi Nghệ sư tỷ làm gì cậu còn không biết, thế mà dám nhận người ta là mẹ mình, có lương tâm chút đi, cậu tốt nhất chỉ nên liên lụy một mình ông bố đại minh tinh của cậu là được rồi.”

Đoạn Tinh Tinh chẳng có chút “tình đồng chí cùng phòng” nào với Hồi Nhất Tiếu, bình thường lại hay bị Hồi Nhất Tiếu đả kích nên nhân cơ hội này thù cũ nợ mới giải quyết một thể.

**

Hồi mới nhập học năm nhất, bởi vì dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào đầy tính lừa người của mình mà Hồi Nhất Tiếu được các bạn nhất trí bầu làm lớp trưởng.

Việc được tin tưởng và yêu thích do vẻ ngoài ưa nhìn trước giờ luôn không cách nào lý giải được.

Nhưng chỉ sau một học kỳ, lượng phiếu bầu cho Hồi Nhất Tiếu đã chuyển thành con số 0.

Kế nhiệm là Đoạn Tinh Tinh - người có vẻ ngoài khá bình thường.

Sự thật chứng minh, làm lớp trưởng ở đại học, nếu chỉ có mỗi cái mặt thôi là không đủ.

Theo lý mà nói, người bị mất chức - Hồi Nhất Tiếu nhất định sẽ không vừa ý Đoạn Tinh Tinh.

Nhưng Nhất Tiếu cô nương từ nhỏ đã không phải là người đi theo đạo lý thông thường.

Hồi Nhất Tiếu cứ học rồi lại vượt cấp, trong hai năm không thân thiết với bất kỳ tập thể nào, thành ra cũng chẳng có tình bạn sâu đậm với ai.

Ở trường, cô nổi danh là “Bậc thầy make color”

*Make color: Làm màu, khoe khoang, tỏ vẻ

Những câu nói của Hồi Nhất Tiếu luôn không có giới hạn:

“OMG! Thi vào cái trường như Đại Hạ thì cần gì phải nỗ lực học hành? Không phải nhắm mắt cũng đỗ sao?”

“Làm ơn! Nếu không phải vì tìm ông bố minh tinh của mình, tôi sẽ chẳng vào cái trường tầm thường còn chả lọt nổi top 10 toàn quốc rồi học cái chuyên ngành giời ơi đất hỡi này đâu.”

Tuy là Đại Hạ không so được với Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng dù sao đây vẫn là một ngôi trường nổi tiếng trong hệ thống 985, là giấc mơ của rất nhiều học sinh trung học.

Hồi Nhất Tiếu học ngành kế toán, đây là ngành chủ chốt của đại học Đại Hạ, được xem là một trong những ngành khó đỗ nhất cả nước.

Bình thường sẽ nhận một hoặc hai người đỗ vớt Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng khi được giữ lại địa phương học thì phải đạt được nhiều thành tích cao.

Điều này thể hiện rõ ở những người bạn cùng phòng với Hồi Nhất Tiếu.

Hồi Nhất Tiếu ở cùng với ba người, ngoại trừ Đoạn Tinh Tinh là thủ khoa KHXH ở tỉnh Aksu, Tân Cương.

Còn có An Tiểu Mị là thủ khoa KHTN Nam Sung, Tứ Xuyên và Tiên Chỉ Ngưng đến từ nội Mông Cổ.

Tuy Tiên Chỉ Ngưng không phải thủ khoa của thành phố Ordos nhưng cũng là á khoa.

Những người này nếu không phải vì chọn ngành kế toán của Đại Hạ thì nhất định sẽ vào được những trường khác top cao hơn.

Từ cao trung cho đến đại học, ai trong số họ cũng đều có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Nhưng vào lúc này, lại có một người luôn bày ra dáng vẻ “bản tiểu thư phải hạ cố đến ngôi trường tầm thường này để học một chuyên ngành giời ơi đất hỡi như thế.”

Hồi Nhất Tiếu cứ nói luôn mồm như đòi nợ.

Thoạt đầu, những người bạn thủ khoa và á khoa này sẽ phản bác một chút.

Đoạn Tinh Tinh luôn là người không chịu nổi đầu tiên: “Cậu giỏi như vậy sao không đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại?”

Hồi Nhất Tiếu cười duyên dáng: “Cậu chưa xem điểm của tôi đúng không? Sao mà biết tôi không đỗ?”

Đoạn Tinh Tinh trừng mắt cãi lại: “Haha, nếu đỗ rồi cậu còn chen chúc ở đây cùng những người tầm thường chúng tôi làm gì?”

Hồi Nhất Tiếu luôn làm ngơ đôi mắt trợn trắng của Đoạn Tinh Tinh, dùng ngữ khí của bề trên đáp lại: “Biết là mình tầm thường rồi còn không tranh thủ luyện khẩu âm đi, cái khẩu âm Aksu của cậu, sau này tốt nghiệp mà không tìm được việc khéo lại phải đi bán táo Aksu đấy.”

Là thủ khoa KHXH, đương nhiên điểm tiếng Anh của Đoạn Tinh Tinh khi thi đại học rất cao, nhưng khẩu âm lại chính là nỗi đau của cậu ta.

Để tránh chọc vào vết thương, Đoạn Tinh Tinh tạm thời ngừng công kích, nhìn sang Tiên Chỉ Ngưng ngồi bên cạnh cũng đang bất bình.

Tiên Chỉ Ngưng là sinh viên đỗ vớt ngành kế toán của Đại Hạ, cậu ta luôn cảm thấy có thể đỗ vào một ngành có tương lai rộng mở thế này chính là điều may mắn của mình.

“Kế toán là ngành giời ơi đất hỡi thế sao cậu không chọn ngành khác đi.” Tiên Chỉ Ngưng thêm dầu vào lửa, bảo vệ ngành học của mình.

“Thế ai bảo cái ngành giời ơi đất hỡi của cái trường tầm thường này là ngành có điểm cao nhất rồi?” Hồi Nhất Tiếu liếc mắt, lắc đầu: “Nếu tôi điền nguyện vọng vào ngành khác, há chẳng phải càng lãng phí cái thành tích thừa sức đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại của tôi sao?”

Hồi - make color - Nhất Tiếu còn thấy chưa đủ, cảm thán thêm một câu: “Haizz, chắc cậu không biết cảm giác bị bộ phận tuyển sinh của Thanh Hoa, Bắc Đại lần lượt hỏi thăm nhưng cậu lại không muốn vào đó phiền thế nào đâu.”

Make color đến mức này rồi, không muốn bị người khác ghét cũng khó.

Nhân duyên của Hồi Nhất Tiếu, có thể nói không còn gì tệ hơn.

Lúc đi học luôn bị nhắm vào không phải là việc vui vẻ gì.

Nhưng Hồi - make color - Nhất Tiếu lại không quan tâm đến những điều này.

Cô rất hưởng thụ cái cảm giác bị cô lập.

Cả thế giới bẩn một mình tôi sạch, tất cả mọi người đều say một mình tôi tỉnh, chính là châm ngôn sống của Hồi Nhất Tiếu.

**

Hưởng thụ thì hưởng thụ, nhưng cái cảm giác mẹ mình cách mình chưa tới 10m mà không thể gặp được đúng là khiến người ta chẳng dễ chịu chút nào.

“Được, nếu cậu cho là tôi không biết Hồi Nghệ nữ sĩ làm gì, vậy phiền cậu giúp tôi phổ cập một chút, được không?” Hồi Nhất Tiếu đành phải thỏa hiệp.

“Hội Nghệ sư tỷ là người sáng lập iDiapers.com.” Đoạn Tinh Tinh nghiêm túc giới thiệu.

Nói đến mức Hồi Nhất Tiếu bật cười: “Cái gì mà người sáng lập này nọ chứ, đúng là phức tạp, tôi muốn hỏi thủ khoa Đoạn một câu, Diapers nghĩa là gì?”

“Diaper là tã lót, diapers là ở dạng số nhiều.” Đoạn Tinh Tinh như phản xạ có điều kiện, dùng kiểu học từ đơn máy móc hồi cấp ba để trả lời.

“Sau đó thì sao? Ngay cả cái tên cũng là iDiapers, không phải bán tã lót thì là gì?” Trước giờ, Hồi Nhất Tiếu luôn không quan tâm iDiapers là cái gì.

Nhưng có một điều có thể chắc chắn.

Hồi Nghệ nữ sĩ sẽ không lấy những lời nói dối qua loa ra để gạt cô.

Một là không nói, nếu đã nói thì chắc chắn đều là nói thật.

Hồi Nghệ nữ sĩ nói mình bán tã lót thế thì chắc chắn là bán tã lót.

Giao thừa 3 năm trước không về, nói với Hồi Nhất Tiếu là do các khoản nợ và doanh thu của công ty gặp khó khăn, không có tiền để mua vé máy bay.

Giao thừa năm nay cũng không về, lý do là vì muốn giải quyết ổn thỏa mọi việc rồi mới có thể yên tâm về nước.

“Cậu thì biết cái gì? iDiapers là một nền tảng trực tuyến.” Đoạn Tinh Tinh bất bình thay sư tỷ.

Hồi Nhất Tiếu nhếch mép, nghiêng đầu sang phải 45 độ, ngón tay đặt lên trán ra vẻ suy ngẫm, chờ Đoạn Tinh Tinh Tự mình hiểu ra.

Cuối cùng vẫn vô ích.

Đoạn Tinh Tinh nghiêng đầu sang trái 45 độ, cũng đang chờ Hồi Nhất Tiếu hiểu ra vấn đề.

Hồi Nhất Tiếu đành phải cất đi biểu tình như đang nhìn một kẻ thiểu năng, hỏi: “Bán tã lót trên mạng lẽ nào không phải là bán tã lót?”

Đoạn Tinh Tinh tức tới mức trợn trắng mắt với Hồi Nhất Tiếu.

Hồi Nhất Tiếu không để ý, tiếp tục cùng thần giữ cửa kiêm bạn cùng phòng nói chuyện: “Theo logic của cậu, cửa hàng trên mạng thì không phải là cửa hàng, thế Jingdong với Taobao chẳng phải đều là nơi để mua bán còn gì?”

*Jingdong: JD.com là một trang web mua hàng online bên Trung

Cuối cùng Đoạn Tinh Tinh cũng sắp xếp lại được những gì muốn nói: “iDiapers là nền tảng bán tã lót trực tuyến lớn nhất toàn cầu, lượng tiêu thụ đơn hàng một loại sản phẩm ở đây bỏ xa gã khổng lồ thương mại điện tử Amazon rất nhiều lần. Ba năm trước Amazon cưỡng ép thu mua với giá 5,45 tỷ đô, trong đó bao gồm cả khoản nợ 4500 vạn đô của iDiapers.”

Đoạn Tinh Tinh nói rất nhanh, cứ như súng liên thanh bảo vệ Hồi Nghệ nữ sĩ như bảo vật trong nhà.

Sau khi đáp trả lại biểu tình như nhìn một kẻ thiếu năng của Hồi Nhất Tiếu, cậu ta tiếp tục nói: “Sau khi việc thu mua hoàn thành, người sáng lập có 3 năm ràng buộc. Bây giờ thời hạn đó đã kết thúc, Hồi Nghệ sư tỷ khôi phục lại trạng thái tự do, mang theo 5 tỷ đô về nước lập nghiệp. Người như vậy, cậu cảm thấy chỉ là một người bán tã lót thôi à?”

Hồi Nhất Tiếu có 1 điều, 2 điều, 3 điều,... rất nhiều điều không ngờ tới.

Những điều mà Đoạn Tinh Tinh nói, cô hoàn toàn không hề để ý.

Lòng hiếu kỳ của cô không nhiều, có một chút xíu sự hiếu kỳ thì toàn bộ đều dùng để tìm kiếm ông bố minh tinh rồi.

Khó mới có cơ hội khiến Hồi Nhất Tiếu không nói nên lời, thủ khoa Đoạn thừa thắng xông lên: “Kỷ niệm 100 năm thành lập Đại Hạ, tổng cộng có bốn vị khách quý được mời lên sân khấu để chia sẻ, Hồi Nghệ sư tỷ là một trong số đó, sao có thể là một tiểu thương bán tã lót như lời cậu nói được chứ.”

Hồi Nhất Tiếu không muốn tiếp tục ở đây tranh cãi vấn đề này với Đoạn Tinh Tinh, cô sờ tay vào túi áo lấy điện thoại ra, vừa mở khóa vừa nói: “Tôi phải gọi điện cho mẹ tôi vậy.”

Vẻ mặt Đoạn Tinh Tinh không thay đổi gì.

Yên lặng ở bên xem Hồi Nhất Tiếu chém gió rồi rơi vào thế bí, dáng vẻ xem trò vui không có chuyện gì lớn.

Đáp lại Hồi Nhất Tiếu, đầu bên kia truyền đến âm thanh lịch sự, máy móc của tổng đài:

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Hồi Nhất Tiếu hết cách.

Cãi hay không cãi, không chỉ là vấn đề về triết học, nó còn liên quan đến mặt đạo đức.

Nếu bàn xem bố ruột cô là ai, đây quả là một tình huống có tính tranh luận, vì đến cả chính cô cũng không rõ.

Nhưng nếu bàn xem mẹ cô là ai, thì thật sự không có gì để nói cả.

Nếu không phải vì thấy Hồi Nghệ nữ sĩ còn có danh phận là mẹ ruột mình thì Hồi Nhất Tiếu đã báo cảnh sát 108 bắt bà ấy lâu rồi.

Vậy vấn đề xuất hiện rồi đây.

Trong khi không làm giám định ADN, cũng không mang theo hộ khẩu thì sao có thể chứng minh “mẹ mình là mẹ mình” được đây?

Vấn đề nan giải cấp quốc gia này, ngay cả baidu cũng không thể giải thích nổi.

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302 

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi