Saved Font

Trước/11Sau

Thần Tượng Bán Thời Gian

Chương 5: Thiên Đàng Và Địa Ngục

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Đây vốn dĩ chỉ là hiểu lầm thôi, chẳng trách tôi mời tận 3 lần em mới chịu về trường.”

Người lên tiếng hóa giải tình huống khó xử cho MC là thầy cựu hiệu trưởng Sử Nhất Tùng.

Hồi Nghệ nữ sĩ khí thế ngời ngời, khi nhìn thấy thầy hiệu trưởng cũng thu bớt lại tính khí.

Nhưng sắc mặt cũng chỉ hòa hoãn hơn trước một chút.

“Tôi đồng ý về trường là do công ty luật hiện tại của thầy giúp iDiapers thắng kiện, chứ không phải vì thầy là hiệu trưởng trước đây của trường.” Hồi Nghệ đáp lời.

Hồi Nghệ nữ sĩ không quá thích cái danh sinh viên đại học Đại Hạ của mình, Hồi Nhất Tiếu là người hiểu rõ nhất.

Nếu không phải vì Hồi Nhất Tiếu nhìn thấy tờ giấy báo trúng tuyển từ 20 năm trước rồi quyết tâm thi vào Đại Hạ, thì mẹ cô căn bản sẽ không bao giờ nhắc đến ngôi trường mình từng theo học.

Hiệu trưởng Sử đứng dậy, tháo micro không dây trên người xuống, đi về phía Hồi Nghệ nữ sĩ.

Sử Nhất Tùng thấp giọng giải thích: “Em có thể kiểm tra thử xem, trong danh sách những sinh viên Đại Hạ bị khai trừ, tuyệt đối không có tên em. Khai trừ sinh viên là chuyện lớn, khi ấy tôi làm hiệu trưởng, danh sách khai trừ đều do tôi xử lý.”

Hiệu trưởng Sử không đeo micro không dây, lại còn hạ thấp giọng, nếu Hồi Nhất Tiếu không ngồi ở hàng đầu, chắc sẽ không thể nghe được những gì Sử Nhất Tùng vừa nói.

Đương nhiên, tuy cô ngồi ở hàng ghế đầu nhưng cũng không nghe rõ được đoạn sau, bởi âm thanh của thầy hiệu trưởng càng ngày càng nhỏ.

Không quá nửa phút, Sử Nhất Tùng quay lại vị trí của mình, nói gì đó với Tần Hựu Nghi bên cạnh.

Sau mấy lần gật đầu, Tần Hựu Nghi đứng dậy, rời khỏi sân khấu của buổi tọa đàm.

Sinh viên bên dưới không biết đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu tò mò, đứng ngồi không yên.

Lúc này, Sử Nhất Tùng mới đeo lại micro không dây, ra hiệu cho Vu Ngọc Ngọc tiếp tục.

Vu Ngọc Ngọc hơn 20 năm không gặp sự cố nghề nghiệp cuối cùng cũng phản ứng lại, bắt đầu giới thiệu về thành tích truyền kỳ của nền tảng tã lót trực tuyến iDiapers để hóa giải bầu không khí.

“Ba năm trước, tôi đọc được thông tin iDiapers bị Amazon và nhà bán lẻ Walmart đàn áp trên Tạp chí Phố Wall, đến nay nhớ lại vẫn còn như in.”

“iDiapers là công ty đi đầu trong lĩnh vực thương mại điện tử tã lót, ngay từ đầu đã đàm phán về việc mua bán và sáp nhập với nhà bán lẻ Walmart.”

“Sự hợp tác giữa iDiapers và nhà bán lẻ Walmart đã khơi dậy sự thèm muốn của gã khổng lồ thương mại điện tử Amazon.”

“Amazon một bước chen ngang, đe dọa rằng nếu iDiapers không lựa chọn hợp tác với Amazon.”

“Amazon sẽ điều chỉnh giá của tất cả các loại tã trên mạng về 0 đồng, xem iDiapers trụ được bao lâu.”

“Sau đó, tuy iDiapers không chống lại được sự đe dọa từ Amazon, nhưng dựa vào giá cả đạt được lúc hợp tác với nhà bán lẻ Walmart, tạo nên truyền kỳ về thương mại điện tử tã lót.”

“Lúc đọc được tin tức này, tôi còn không hề biết rằng, huyền thoại đẳng cấp thế giới về lĩnh vực tã lót này lại là sinh viên của Đại Hạ chúng ta.”

**

Hơn 20 năm không gặp sự cố nghề nghiệp, có thể thấy rằng thái độ làm việc của Vu Ngọc Ngọc không hề tệ.

Trước ngày hôm nay, Hồi Nghệ nữ sĩ chưa từng xuất hiện trên bất kỳ kênh truyền thông nào trong nước.

Điều tra sâu đến thế này, ngay cả đứa con gái duy nhất là Hồi Nhất Tiếu cũng không biết rằng lượng tã lót mẹ mình bán ra trong một năm đủ để quấn cả trái đất.

Trong trường hợp trang trọng như hôm nay, trước mặt nhiều thầy cô và cựu học sinh thế này, nói ra một tin tức vô cùng chấn động.

Mẹ cô quả là quá tùy hứng, cũng thật không biết kiêng dè gì cả.

Hồi Nhất Tiếu biết, đây không phải dáng vẻ thực sự của Hồi Nghệ nữ sĩ.

Nếu tâm tình Hồi Nghệ nữ sĩ mà cứ không ổn định như vậy, thì đã không thể đạt được đẳng cấp hàng đầu trong lĩnh vực tã lót, bị cả Amazon và Walmart đồng thời đàn áp.

Hoàn thành việc điều tiết bầu không khí, Vu Ngọc Ngọc mời khách quý lên bục diễn giảng ở trung tâm sân khấu để chia sẻ.

Tuy không biết tiếp theo sẽ còn đối mặt với tình huống gì, nhưng khách mời của buổi lễ chia sẻ đều đã đến rồi, thầy hiệu trưởng cũng không có ý ngăn cản, không thể không để khách mời lên chia sẻ một chút, đành cứ thế kết thúc.

Thời khắc này, Vu Ngọc Ngọc cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Hồi Nghệ nữ sĩ ung dung thong thả đi đến bục diễn thuyết.

Cứ như thể người vừa nói ra câu khiến cả hội trường lặng ngắt như tờ không phải là mình.

“Hiệu trưởng Sử, ra là tôi chưa từng bị khai trừ?”

Thế mà mẹ cô vẫn còn tâm trạng để cà khịa à?

Đợt phong ba đầu tiên chấm dứt, gió bình yên trở lại, cầu vồng tỏa sáng trên bầu trời.

Ánh đèn sân khấu chiếu vào Hồi Nghệ nữ sĩ, thiêng liêng như một nữ thần.

Nữ thần thiêng liêng trên trên bục diễn giảng đối diện với Sử Nhất Tùng, khẽ mỉm cười: “Thế thì tiếc thật.”

Một câu chế giễu nhẹ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong hội trường.

“Từ nhỏ tôi đã rất thích xem những câu chuyện về khởi nghiệp, thường thì sẽ xem những người sau khi bỏ học đại học khởi nghiệp thành công.”

“Bill Gates, Steve Jobs, Larry Ellison đều là thần tượng của tôi, đương nhiên có cả người cùng thời là Mark Zuckerberg.”

“Thành tựu của tôi chưa thể nào sánh với họ.”

“Cứ nghĩ rằng làm quá yếu tố bỏ học trong câu chuyện của họ lên thành khai trừ.”

“Như vậy có lẽ sẽ khiến câu chuyện khởi nghiệp của tôi có một điểm sáng khác biệt.”

“Nhưng mà giờ xem ra, tôi không có cơ hội này nữa rồi.”

Hồi Nghệ lại nhìn về phía Sử Nhất Tùng, lời nói mang theo cảm giác làm nũng của vãn bối với trường gối: “Hiệu trưởng Sử, thầy nói xem, sao năm đó thầy lại không trực tiếp khai trừ em nhỉ?”

Sử Nhất Tùng cười đáp: “Là lỗi của thầy, lỗi của thầy.”

Hiệu trưởng Sử tự nguyện xuống nước trước vị khách quý mình mời đến.

**

Có lẽ là do khí thế của Hồi Nghệ nữ sĩ quá mạnh, cũng có thể là do lời nói của Hồi Nghệ nữ sĩ mang theo một tin tức chấn động, nên người có nhân khí cao nhất ở hội trường là trợ giảng Minh Tinh ngay cả cơ hội mở mic nói chuyện cũng không có.

Thậm chí lúc Vu Ngọc Ngọc lúc giới thiệu khách quý, bởi vì bị làm cho ngỡ ngàng mà triệt để quên đi “chú” áo đen không có cảm giác tồn tại.

Thấy phần chia sẻ thứ nhất sắp kết thúc, phía đông bắc hội trường lại bắt đầu náo động.

Những người giơ đèn LED không phải không biết sự phô trương của họ hôm nay có chút giọng khách át giọng chủ.

Nhưng biết làm sao đây?

Bọn họ đến đây là bởi vì trợ giảng Minh Tinh.

Ba năm trước, hiệu trưởng Sử nghỉ hưu, rời xa cuộc sống dạy học.

Học trưởng Minh Tinh - trợ giảng duy nhất của thầy cũng theo chân thầy, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người ở Đại Hạ.

Không dễ dàng gì mới có cơ hội này, nhóm sinh viên năm cuối của viện Pháp luật hôm nay có chút kích động.

Truyền kỳ về trợ giảng Minh Tinh lưu truyền ở Đại Hạ rất nhiều năm rồi, không thể để đến thế hệ bọn họ thì bắt đầu thất truyền mất được?

Thần tượng của tôi có thể không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng cũng không thể không cho người ta nói câu nào chứ?

Nói đạo lý, cứ cho là họp báo phim điện ảnh, cũng sẽ không đối đãi đến mức này với vai phụ?

Hồi Nhất Tiếu bị tiếng gào thét nhiệt tình của sinh viên Viện Pháp luật thu hút.

Hồi Nghệ nữ sĩ đúng là vị khách chính trong buổi tọa đàm ngày hôm nay, nhưng ông bố ruột “tình nghi” quả thật mới là người thu hút cô đến buổi chia sẻ này.

Lúc nãy, cô cố ý đề cập đến Hồi Nghệ nữ sĩ trước mặt người ta, là vì muốn thu hút sự chú ý của “chú” áo đen.

Thu hút thất bại.

Hồi Nhất Tiếu suýt chút nữa thì từ bỏ.

Tiếc nuối, là bởi vì không biết có còn cơ hội được nhìn thấy đôi bàn tay hoàn mỹ có một không hai kia nữa không.

Cứ mỗi lần sinh viên ở phía Đông Bắc la hét như vậy, Hồi Nhất Tiếu lại bắt đầu hoài nghi.

Có khi nào “chú” áo đen mắc chứng OCD vừa nãy vì vội vào hội trường, nên căn bản không nghe thấy cô nói gì?

Có khi nào “chú” áo đen này ngoại trừ tên là Minh Tinh, thì còn là siêu sao ở lĩnh vực ít người học nào đó mà cô không biết?

Có khi nào hôm nay cô có thể tìm hiểu được uẩn khúc về ông bố ruột “tình nghi” rồi?

Tóm lại, trước hết phải làm rõ xem nguyên nhân gì khiến những người cầm LED ở phía Đông Bắc gào thét nhiệt tình như thế đã.

Chuyện liên quan đến bố ruột, khiến Hồi Nhất Tiếu một lòng muốn tìm bố thấp thỏm không yên.

Cô vừa đứng dậy thì bị Vi Triết Lễ kéo xuống.

Hồi Nhất Tiếu kinh ngạc trừng mắt nhìn Vi Triết Lễ.

Không cần nói, chỉ qua một ánh mắt cũng có thể truyền đạt một ngụ ý thâm sâu “Ông chán sống rồi à?”

Vi Triết Lễ thấp giọng: “Khách mời chỉ vừa mới bắt đầu diễn giảng, chúng ta ngồi ở hàng đầu tiên lại đứng dậy như thế, có khi nào bị trở thành tâm điểm chú ý không?”

“Chú ý thì chú ý.” Hồi Nhất Tiếu không cần biết đúng sai.

“Bà mà cứ đi như thế, ai không biết lại tưởng bà có oán hận gì với khách mời của buổi chia sẻ đấy.” Vi Triết Lễ chống lại khí thế bức ép, cố gắng khuyên ngăn.

“Thì đúng là vốn đã có oán hận rất lớn rồi còn gì, nếu không thì việc gì ngày nào cũng nghĩ cách làm sao để cắt đứt quan hệ mẹ con, đúng không?” Hồi Nhất Tiếu nhanh nhẹn rút tay ra, đến hạ giọng cũng lười: “Một mình ông ngồi đây xem là được rồi.”

Hồi Nhất Tiếu là người thuộc phái hành động, một khi đã quyết định thì sẽ lập tức tiến hành.

Để lại cho Vi Triết Lễ một bóng lưng tiêu sái.

Vị trí ngồi ở hàng ghế đầu không dễ giành được, thế nhưng Hồi Nhất Tiếu lại chẳng hề quan tâm.

Bởi cô hoàn toàn không biết rằng, chỉ vì một yêu cầu nhất thời của cô “nhất định phải ngồi ở chỗ gần Hồi Nghệ nữ sĩ nhất”, Vi Triết Lễ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu.

Hồi Nhất Tiếu như đạp cả thế giới dưới chân, bước nhanh về khu vực sinh viên Viện Pháp luật.

Một chút cũng không biết quý trọng, huơ huơ tờ vé VVVIP trong tay trước đám người đang giơ đèn LED, nói: “Các cậu ở đây la hét là vì người áo đen trên sân khấu đúng không? Tớ có vé ở hàng ghế đầu này, có ai muốn đổi vé với tớ không?”

Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng.

Điều này cũng giống như việc người ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong một buổi hòa nhạc, đột nhiên có người lấy vé ở trung tâm hàng ghế đầu để đổi với bạn.

Nếu không phải bạn trai hay bạn gái của mình còn đang ngồi bên cạnh, thì có ai mà không đồng ý đổi chứ?

Hội trường phía đông bắc vốn đã rất là náo động, giờ lại bị Hồi Nhất Tiếu làm rối loạn hơn, kinh động đến 3 người bảo vệ ở cuối hội trường.

Hồi Nhất Tiếu nhanh tay lẹ mắt, đổi vị trí với một nữ sinh viên mặc áo đỏ, giơ bảng đèn LED to nhất.

Cô gái mặc áo đỏ được chọn trúng đứng dậy không chút do dự, dúi đèn LED vào tay cậu bạn có vẻ mặt vô tội bên cạnh rồi tiến lên hàng ghế đầu tiên trước khi bảo vệ tới.

Lúc cô ấy biết được người ngồi cạnh mình là Vi Triết Lễ, phân vân không biết bản thân nên tiếp tục nhìn lên trên sân khấu hay là phải thay đổi lập trường, nhìn sang Vi Triết Lễ bên cạnh.

Trợ giảng Minh Tinh đương nhiên là thần thoại của Viện Pháp luật Đại Hạ.

Nhưng đó đều là những gì ở quá khứ rồi, có thể bị thất truyền bất cứ lúc nào.

Còn truyền kỳ Vi Triết Lễ, mới đang là hiện tại của Đại Hạ.

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y