Saved Font

Trước/22Sau

Thần Tượng Teen

Chương 09

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHÍN

Khi chú cảnh sát tử tế đó đặt tôi vào trong xe limo với Luke Striker, tôi chẳng biết phải làm gì, chứ đừng nói tới chuyện phải nghĩ gì. Ý tôi là… đây có phải là một cuộc hẹn hò không? Có phải Luke Striker thích tôi hay gì không? Tôi thừa nhận là điều đó khó mà có thể là sự thực, nhưng bạn biết đấy, những chuyện kỳ lạ có xảy ra mà.

Ngoài ra, từ mọi thông tin tôi đã đọc thì Luke vẫn đang đau đớn vì sự phản bội của Angelique Tremaine. Sao anh ấy có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế, từ một ngôi sao diễm lệ chuyển sang…Jenny Greenley?

Và chẳng nhẽ anh ấy không nhận thấy rằng tôi không thích anh? Ít ra là không phải theo kiểu đó?

Hình như là không. Hình như là không, bởi vì anh ấy nghiêng người về phía trước và nói, “Đi tới biệt thự nhé Pete. Và cắt đuôi đoàn hộ tống nếu anh có thể.”

Tôi ngoái nhìn đằng sau chúng tôi và thấy mấy tay lái xe cả gan hơn trong đám đã ghé vào trước quán Chi Chi để xem sự kiện ồn ào đó giờ đã đang bám đuôi chúng tôi. Tôi nghĩ đó là cách họ gọi những kẻ bám theo. Ở trong các bộ phim ấy.

Mặc dù chuyện này khá là thú vị - đặc biệt là khi Pete bắt đầu vượt đèn đỏ để cắt đuôi họ - điều đó vẫn không thể làm tôi phân tán khỏi vấn đề trước mắt.

Và đó là hoàng tử bạch mã của nước Mỹ, Luke Striker, đang đưa tôi – tôi, Jenny Greenley – tới biệt thự của anh ấy.

“À”, tôi nói. Bởi vì tôi cảm thấy mình phải nói gì đó. “Lẽ ra anh không nên cởi áo ra như vậy.”

Phải rồi, quá là nhảm, tôi biết, nhưng tôi còn biết nói gì khác cơ chứ?

Luke chỉ lắc đầu. Anh ấy còn chẳng nhìn tôi. Anh ấy đang nhìn cảnh đồng quê lướt qua. Chúng tôi đang trên đường tới hồ, cách xa thị trấn khoảng 10 dặm. Chúng tôi đã xoay xở để thoát khỏi đoàn tùy tùng. Pete là một lái xe giỏi. Tôi tự hỏi không biết cảnh sát Hạt Duane xử lý đám đông tại Chi Chi như thế nào…liệu có nổi loạn hay gì không. Nếu có thì chắc là Scott sẽ như cá gặp nước. Cậu ấy thích tất cả các loại hỗn loạn.

Mặt khác, Ge có thể sẽ nổi cáu bởi vì chị ấy đi một đôi giày không thích hợp. Hay là không mang theo máy ảnh.

“Anh sẽ phải xóa cái thứ này đi mới được”, Luke nói đầy cay đắng.

Ban đầu tôi không biết anh ấy đang nói về điều gì. Rồi thì tôi nhận ra. Cái hình xăm.

“Chuyện đó chắc tệ lắm”, tôi nói từ phía bên này của chiếc limo. Trước kia tôi chưa bao giờ vào trong một cái limo. Liệu tôi có thể nói rằng – và tôi biết điều này nghe có vẻ thật ngu ngốc – nhưng chúng thật là to không? Ý tôi là có một khoảng không gian trải dài giữa ghế trước và ghế sau. Và trong khoảng không gian đó, ít ra là trong chiếc limo của Luke, có một quầy bar và tivi. Cũng khá là hay, Ý tôi là nếu bạn là người thích xem tivi trong xe.

“Ý em là,” tôi nói tiếp, “Chắc anh cảm thấy tệ lắm khi cô ấy… ý em là Angelique. Anh biết đấy, kết hôn với người khác.”

“Anh không muốn nói về chuyện đó,” Luke nói, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ thì đã có thể nhìn thấy hồ giữa những hàng cây. Hồ Clayton là hồ nhân tạo, nhưng nó vẫn rất đẹp. Tôi đã từng đi chèo thuyền ở đó, trên một cái thuyền phao đi thuê. Tôi chưa bao giờ thực sự xuống nước, vì tôi e mình có thể bắt gặp một cái xác hay gì đó. Nhưng nhìn nó thì vẫn thấy đẹp lắm.

Tôi có thể hiểu Luke không muốn nói về Angelique. Này nhé, nếu tôi đang hẹn hò với ai đó và rồi đột nhiên anh ta bỏ đi và kết hôn với người khác, có thể tôi cũng sẽ chẳng muốn nói về điều đó. Vậy nên tôi đổi đề tài.

“Em xin lỗi về các bạn em khi nãy”, tôi nói. “Em không biết họ bị làm sao nữa. Em chưa bao giờ thấy họ cư xử như vậy cả.”

Khi đó Luke nhìn tôi, và cứ như thể đây là lần đầu tiên anh ấy nhận thấy tôi đang ở trong xe cùng anh. Rồi thì anh làm một điều kỳ lạ nhất.

Anh ấy cười.

“Chuyện đó hả?”, anh ấy nói, lắc đầu. “Em không cần bận tâm. Chuyện xảy ra như cơm bữa ấy mà. Có gì đó xảy ra với người ta khi họ thấy một người nổi tiếng. Nó kiểu như là… Anh không biết nữa. Họ không nhận ra rằng bọn anh cũng chỉ là con người, giống như họ.”

Tôi tự hỏi liệu có phải là như thế không. Có phải vì thế mà ai cũng muốn chộp lấy Luke? Để chắc chắn rằng anh ấy thực sự là con người? Hay chỉ là để thứ hai họ có thể nói với mọi người rằng họ đã chạm vào Luke Striker?

“Nhưng em thì không”, Luke nói, làm tôi hơi giật mình. “Em không giống như vậy. Có một số người…khác biệt. Hay quá!”, anh nói thêm, khi chiếc limo dừng lại. “Chúng ta tới nơi rồi.”

Chúng tôi bước tới trước một ngôi nhà kiểu hiện đại, cộng thêm lớp ván ốp ngoài kiểu Cape Cod(21) khiến cho nó càng mang dáng dấp của vùng New England(22). Tôi từng tới khu biệt thự ở hồ rất nhiều lần trước đây, bởi vì bố tôi thiết kế chúng và mẹ tôi trang trí chúng. Cả bố và mẹ tôi đều bị thu hút quá mức với chủ đề hàng hải của nơi này. Có rui, xà nhà quét vôi trắng, vỏ sò và các bức tranh chim mòng biển ở khắp mọi nơi, mặc dù chưa từng có ai thấy con mòng biển nào ở hồ Clayton. Đó là một cái hồ lớn nhưng hạt Duane không nằm cạnh biển.

“Em uống soda không?” – Luke hỏi, tiến tới một cái tủ lạnh hiệu Sub-Zero đồ sộ lộng lẫy.

“Em uống soda không?” – Luke hỏi, tiến tới một cái tủ lạnh hiệu Sub-Zero đồ sộ lộng lẫy.

“Vâng,” tôi nói. Điều hòa trong nhà của Luke đang bật. Nhiệt độ chắc khoảng hai mươi độ. Và tất cả những gì tôi đang mặc là bộ đồ tắm vẫn còn đang ẩm ướt và một cái quần soóc. Tôi đã phải khoanh tay trước ngực để che nhỡ có thứ gì hằn lên.

Vì lý do nào đó, tất cả những điều tôi có thể nghĩ tới là điều Luke đã nói ở trong xe. Ý tôi là cái limo.

Rằng tôi khác biệt.

“Vâng, cho em xin soda”, nhưng đó là tất cả những gì tôi nói.

“Của em đây.” Luke đưa soda cho tôi. Tôi buộc phải giơ một tay ra đón lấy nó. Tôi không dám chắc là Luke có để ý thấy chuyện gì đang xảy ra với tôi không, nhưng anh ấy nói, “Chúng ta ra ban công đi.”

Và tôi nhẹ cả người khi một giây sau anh mở những cái cửa trượt bằng kính rất lớn mở ra ban công nhìn ra hồ, và chúng tôi trở lại trong ánh nắng ấm áp.

Tầm nhìn từ biệt thự thật đẹp không tin nổi. Bố tôi đã làm rất tốt việc thiết kế vị trí sân thượng. Hồ màu xanh như pha lê, xung quanh là hàng cây đang trổ lá rậm rạp trải ra phía trước chúng tôi. Có một vàiuyền buồm trên mặt nước sáng lấp lánh như thủy tinh. Mặt Trời tỏa ánh sáng như thể đang giữa mùa hè, chứ không phải mùa xuân, và lũ chim kêu chiêm chiếp khắp nơi. Khung cảnh thật là yên ả, thư thái và dễ chịu.

Quá tệ là trong khoảng một tiếng nữa, nơi này sẽ tràn ngập paparazzi. Ít ra thì, sẽ như vậy khi lan tin ra rằng đó là nơi Luke Striker ở trong khi gặm nhấm vết thương lòng vì bị Angelique Tremaine bỏ rơi.

Luke ngồi trên lan can và vặn nắp một chai bia mà lúc trước tôi không cảm thấy bị xúc phạm vì anh đã không mời tôi bia – vì rõ ràng tôi không phải kiểu con gái mà người ta sẽ mời bia – nhưng tôi hơi phân vân làm sao anh kiếm được chúng. Anh ấy chưa tới 21 tuổi và ở Indiana này họ kiểm tra chứng minh thư như điên luôn.

Và rồi tôi nhớ ra. Anh ấy là một ngôi sao điện ảnh. Anh ấy có thể có bao nhiêu bia tùy thích, vào bất cứ lúc nào anh ấy thích.

“Ở ngoài này thích thật”, Luke nói, sau khi đã tu một hơi dài.

Tôi nhấp món soda của mình. Nó ngon và có ga. Đúng kiểu tôi thích.

“Vâng”, tôi nói.

Khác biệt, anh ấy đã nói thế. Không phải em. Em khác. Sự thực rằng anh ấy đã mời tôi về nhà cùng anh làm tôi hơi rối loạn một chút. Ý tôi là rõ ràng anh ấy không muốn điều đó ở tôi. Anh ấy có thể nói điều đó với Trina (tôi rất tiếc phải nói vậy) hay bất cứ cô gái nào khác ở ngoài đó, tại bãi đậu xe của Chi Chi. Sao anh ấy lại bảo TÔI về nhà cùng anh ấy, nếu sex là điều anh ấy muốn.

“Anh chưa bao giờ đi học trung học”, đột nhiên Luke nói, có vẻ như là nói với cái hồ, bởi vì chắc chắn anh ấy không hề nhìn tôi. “Anh có gia sư riêng, Tất cả bọn nhóc đóng phim Thiên Đường nâng đỡ chúng ta đều như vậy. Vậy nên ngoại trừ những thứ trong phim và trên tivi, anh chưa bao giờ hiểu một trường trung học thực sự là như thế nào. Anh cứ tưởng những bộ phim John Hughes(23) chỉ là bịa ra…không hề biết… trường trung học thực sự là như thế nào. ”

Luke tợp một ngụm bia nữa, rồi hạ cái chai xuống và nhìn tôi.

“Nhưng không phải vậy”, anh nói. “Trường trung học, trong đời thực chẳng hề trong các bộ phim đó. Trong đời thực, nó tệ hơn gấp mười triệu lần.”

Tôi chỉ nhìn anh. Chứ tôi biết nói gì đây? Biểu môi chăng? Như thế có vẻ thô lỗ.

“Những đứa ở trường của em”, Luke nói, trượt xuống khỏi lan can và bắt đầu đi dọc theo ban công, “thuộc vào hàng những kẻ thô tục nhất, hỗn láo nhất, nông cạn nhất mà anh từng gặp. Chúng có…Em có biết sự thông cảm là gì không?”.

“Vâng”, tôi nói. “Biết thương người khác?”

“Chính xác. Trong phim Thiên Đường nâng đỡ chúng ta, bọn anh có một cố vấn là giáo sĩ thực sự. Ông ấy giúp bọn anh về kịch bản và những thứ khác. Dù sao thì, với ông ấy sự đồng cảm rất quan trọng. Cảm thông với những người khác. Đó là điều đầu tiên anh để ý trường trung học Clayton. Dường như không có nhiều người ở đó có khả năng để hiểu được cảm giác của những người khác…. Họ hành hạ nhẫn tâm những người yếu đuối và tôn thờ kẻ mạnh.”

Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải phát biểu về vấn đề này.

“Không phải vậy đâu”, tôi nói, bởi vì tôi không, và chưa bao giờ thần tượng Kurt Schraeder. “Không phải tất cả mọi người…”

“Không, tất nhiên là không phải tất cả mọi người”, Luke nhanh chóng đồng ý với tôi. “Không, có một số lượng lớn những người chỉ ngồi đó và chứng kiến bạn của họ bị lăng mạ. Những kẻ đó thì còn tệ hơn là bọn chuyên bắt nạt, anh nghĩ vậy… và anh nghĩ Đức cha cũng sẽ đồng ý với anh. Bởi vì họ có thể làm gì đó để ngăn chặn sự việc, nhưng họ quá hoảng sợ, bởi vì họ không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo.”

“Không, tất nhiên là không phải tất cả mọi người”, Luke nhanh chóng đồng ý với tôi. “Không, có một số lượng lớn những người chỉ ngồi đó và chứng kiến bạn của họ bị lăng mạ. Những kẻ đó thì còn tệ hơn là bọn chuyên bắt nạt, anh nghĩ vậy… và anh nghĩ Đức cha cũng sẽ đồng ý với anh. Bởi vì họ có thể làm gì đó để ngăn chặn sự việc, nhưng họ quá hoảng sợ, bởi vì họ không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo.”

Tôi lắc đầu. Tất nhiên tôi chẳng bao giờ nghĩ trường trung học Clayton như là một xã hội Utopian(24) lý tưởng hay gì đó. Nhưng chúng tôi đâu có tệ đến vậy.

“Điều đó hoàn toàn không phải như vậy”, tôi nói. “Chính anh đã thấy em đuổi theo Cara…”

“Tất nhiên rồi,” Luke nói. “Em chạy theo bạn ấy. Em lau nước mắt cho bạn ấy. Nhưng em không làm gì cả để ngăn họ hành hạ bạn ấy.”

“Them phải làm gì chứ?” Cái nút thắt, đã biến mất khỏi dạ dày tôi nhiều ngày trước, giờ lại quay trở lại. Tôi không thể tin điều này. Anh ấy mời tôi tới đây để anh ấy có thể tấn công vào đạo đức của tôi? Chuyện đó là sao chứ? Tất nhiên tôi chẳng trông đợi những lời thú nhận về sự hiến dâng mãi mãi hay những nụ hôn ngọt ngào hay gì đâu, nhưng như thế này thì thật bất công. “Anh muốn em đương đầu với toàn bộ cái trường này? Luke này, chẳng ai thích Cara…”

“Không,” Luke nói. “Chẳng ai thích Cara. Và anh chẳng thể trách họ về điều đó. Anh đã nghe em nói chuyện với con bé trong nhà vệ sinh nữ. Anh đã nghe những gì em nói với Cara. Đó là những lời khuyên tốt, có thể là những lời khuyên có ích nhất nó từng nhận được, và nó đã hoàn toàn phớt lờ. Nhưng em đã bao giờ nghĩ rằng, trong khi sự thực là chẳng ai thích Cara cả, thì sự thực cũng đúng là tất cả mọi người đều quý em không?”

Tôi lắc đầu. “Không phải…”

“Đừng có nói thế. Đó là sự thực và em biết như vậy. Thử nêu tên một người không thích em đi. Chỉ một người thôi.”

Tôi chẳng cần phải suy nghĩ vất vả lắm. Tôi rất ngờ rằng thầy Hall chẳng hề thích tôi. Bởi vì tôi vẫn chưa biết cách múa tay cho cuộc thi Luers.

Và còn Kurt thì sao? Kurt Schraeder cũng chả quý mến gì tôi lắm. Có thể anh ta chẳng bao giờ nghĩ ngợi đến tôi ấy chứ. Nhưng điều đó không có nghĩa là khi nghĩ đến tôi thì đó là ý nghĩ tốt đẹp.

“Vớ vẩn”, Luke nói, khi tôi nêu ra hai cái tên đó làm ví dụ.

“Được rồi,” tôi nói đầy chán nản. “Được rồi, cứ cho là tất cả mọi người đều quý em đi. Điều đó không đúng, nhưng cứ cho là như vậy đi. Thì sao nào?”

“Thì sao à?”Luke dừng bước và nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ hoài nghi. “Thì sao à? Em không hiểu sao Jen? Em ở vào một vị trí rất đặc biệt. Em có thể tạo ra những thay đổi thực sự về mặt xã hội ở nơi đó, và như thể em không nhận ra điều đó vậy.”

Tạo ra những thay đổi thực sự về mặt xã hội? Anh ấy đang nói cái gì thế này?

Rồi đèn bật sáng trong đầu tôi. Điều mà Luke muốn nói ấy. Đó là lý do vì sao anh ấy mời tôi tới nhà mình. Điều đó thật rõ ràng, đến con nít cũng nhận ra được, nhưng tôi thì không. Ôi không. Tôi thì

Luke đang trong một chiến dịch. Những chiến dịch mà các nhân vật nổi tiếng thực hiện suốt ấy. Giống như là Ed Begley Jr.(25) và những cái xe điện của ông ta, như là Pamela Anderson(26) và PETA(27) , như là Kim Basinger(28) và những con chó săn thỏ đó.

Luke đang trong một chiến dịch của người nổi tiếng để quảng bá sự đồng cảm tại trường trung học Clayton, và anh muốn tôi tham gia vào.

Tôi chìm vào một trong những cái ghế băng chạy dọc theo lan can và nói, “Ôi trời ơi” đầy mệt mỏi.

“Đừng có trời ơi với anh, Jen ạ”, Luke nói. “Em biết l anh nói đúng. Anh đã quan sát em, Jen ạ, Trong bốn ngày vừa qua, anh chẳng làm gì khác ngoài việc quan sát em, và sự thực là, em là người duy nhất trong toàn bộ cái trường nhố nhăng đó quan tâm, thực sự quan tâm tới những con người ở đó. Không chỉ nghĩ cho bản thân em, thực ra anh sẵn sàng đặt cược rằng người em nghĩ tới ít nhất chính là bản thân em. Và việc em quan tâm tới người khác thật tuyệt vời, Jen ạ. Điều đó rất đáng được khen ngợi. Và anh không nói rằng em chưa làm hàng hàng đống việc để khiến cho mọi việc tốt đẹp hơn. Nhưng như là một người hoàn toàn xa lạ đã quan sát chuyện xảy ra ở cái trường này, anh nghĩ rằng em có thể làm hơn thế.”

Tôi không thể hiểu nổi. Tôi thực sự không thể hiểu nổi.

“Anh nói hơn nghĩa là sao?” Tôi rền rĩ. “Em đã làm quá nhiều rồi, đến cuối ngày là em hoàn toàn kiệt sức. Anh nghĩ chuyện đó dễ dàng à, ý em là ở vào địa vị của em ấy? Không dễ đâu. Thực ra là rất khó.”

“Ý em là sao?” – Luke thả người trên cái ghế băng bên cạnh tôi.

“Anh biết đấy,” tôi nói. Tôi không thể tin nổi rằng mình đang nói với Luke Striker - Luke Striker chứ không phải bất cứ ai khác. Luke Striker, anh chàng hấp dẫn bí ẩn, người duy nhất tôi vẫn chưa thể hiểu nổi. Và giờ đây anh ấy đang chia sẻ bí mật đáng hổ thẹn nhất của tôi. Thật là không công

“Em là mayonnaise”, tôi thì thầm. Rồi thì khi nhìn anh có vẻ bối rối, tôi nói bằng một giọng bình thường hơn, “Em là người giữ cho cái bánh kẹp không bị rời ra, anh hiểu chưa? Đó là việc của em. Đó là điều em đang làm. Em làm cho mọi việc trở nên trơn tru.”

“Rồi”, Luke nói, cuối cùng cũng đã ngộ ra. Anh còn có vẻ khá là thích thú. “Đúng rồi, em là như vậy. Đó chính xác là việc em đang làm!”

Tôi chẳng hiểu vì sao anh lại phấn khích với chuyện đó đến thế. Nhưng tôi đoán điều đó không thành vấn đề với anh. Tôi mới chính là người gặp rắc rối.

Tôi chẳng hiểu vì sao anh lại phấn khích với chuyện đó đến thế. Nhưng tôi đoán điều đó không thành vấn đề với anh. Tôi mới chính là người gặp rắc rối.

“Nhưng Luke ạ,” – tôi nói, “em chỉ có thể làm đến thế mà thôi. Những điều anh nói với em… điều anh nghĩ em nên làm… em không thể. Em thực sự không thể làm được.”

Nhưng Luke không buông tha cho tôi. Anh ấy giống như ông Momo, con mèo của Trina, khi nó bắt được một con sóc chuột. Quyết không buông tha. Cho tới khi nào nó nhai đứt đầu của con sóc.

“Nhưng đó có phải là con người mà em muốn trở thành không?” – Luke hỏi tôi một cách khẩn khiết. “Em muốn điều gì nào?”

Muốn à? Tôi muốn gì à? Có phải anh ấy đang bị điên không vậy?

Tôi cho là như vậy. Tôi cho là chắc hẳn tôi đã bị bắt cóc – và giờ đây tôi đang bị giam giữ làm con tin – bởi một kẻ điên rồ. Điều đó thực sự là có lý. Nếu không thì tại sao tôi chưa bao giờ hiểu được anh ấy? Bởi vì anh ấy là đồ điên.

Cứ đợi tới khi tạp chí People viết cả loạt bài về chuyện này. “Anh nói nghiêm túc đấy, Jen ạ,” kẻ điên rồ đó nói. “Em muốn gì nào”

Có cả tỉ thứ mà tôi muốn. Tôi muốn Betty Ann trở lại trên bàn cô Mulvaney, nơi nó thuộc về. Tôi muốn mọi người thôi rống lên mỗi lần Cara Schlosburg đi qua. Tôi muốn ra khỏi đội hợp xướng – hay ít ra tôi muốn thầy Hall thôi hò hét tôi về cái mũ ngu ngốc đó và trò múa tay của tôi.

“Sự thực là, Jen ạ”. Luke nói tiếp, khi tôi chẳng nói gì cả. “Anh chẳng nghĩ em là mayonnaise gì đâu. Cái cách em bật lại anh vào hôm đó ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ…”

Tôi nao núng, không muốn hồi tưởng lại cái khoảnh khắc kinh khủng đó.

Nhưng Luke quyết không buông tha.

“Anh biết rằng trong em có những điều còn hơn là cô bé Jenny Greenley nhỏ xinh đáng yêu, bạn thân của tất cả mọi người. Anh nghĩ em còn hơn là mayonnaise, Jen ạ. Hơn thế nhiều lắm.” Anh ấy bỏ kính ra, anh chẳng cần tới nó nữa, bởi vì giờ thì ai cũng biết anh ấy thực sự là ai, và tôi có thể thấy rằng mắt anh cũng xanh thẫm như nước hồ bên dưới chúng tôi.

“Sự thực là,” – anh ấy nói, “anh nghĩ em là loại nước sốt đặc biệt.”

Annie

Vấn – Đáp

Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.

Annie yêu quý,

Tôi vừa được mời tới một bữa tiệc mà tôi biết ở đó sẽ có uống rượu. Tôi không uống chỉ bởi vì tôi không thích, và tôi cũng không thích c

hơi bời với những kẻ xay xỉn. Nhưng tôi lại không muốn bị bạn bè coi như đồ đàn bà. Tôi phải làm gì đây?

Ký tên: Bậc trượng phu chính hiệu.

Trượng phu thân mến,

Hãy nghĩ ra các kế hoạch khác. Rồi cáo lỗi với các bạn rằng bạn không thể đi được. Và cũng đừng quan tâm tới việc họ nghĩ gì. Nếu họ không tôn trọng ý muốn của bạn, thì họ đâu phải là người bạn chân chính, phải không?

-Annie

Trước/22Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp