Saved Font

Trước/22Sau

Thần Tượng Teen

Chương 11B

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cara nhìn tôi chằm chằm. “Nhưng chẳng phải hai điều đó là một sao?”

Tôi có thể thấy rằng chúng tôi sẽ còn có một chặng đường dài phía trước.

Sau đó là tới lúc xử lý mái tóc của Cara. Tôi đã chơi với Trina đủ lâu – cứ hở ra là cô nàng lại mang tóc đi nhuộm – để hiểu rằng một kiểu tóc khác biệt và vài điểm hightlights đúng chỗ có thể làm nên điều kỳ diệu như thế nào. Tôi quyết định – bởi vì Cara nói là bạn ấy không biết – rằng bạn ấy nên chọn màu tóc nâu vàng. Không phải đỏ. Không phải thứ quá sặc sỡ. Chỉ là một màu nâu vàng đậm đà, thú vị giống cô nàng Mary Jane trong phim Người Nhện.

Tất nhiên khi tới đó, tôi vũ trang cho mình không chỉ bằng mấy thứ đồ làm đẹp. Tôi hiểu mình không thể sửa sang cho Cara một lần rồi cho rằng thế là xong. Tôi còn mang tới một ít sách và đĩa DVD ưa thích của tôi, bao gồm cả phần sau của bộ phim Buffy the Vampire Slayer(38) . Một trong những vấn đề của Cara là tôi luôn cảm thấy bạn ấy không phải là người nói chuyện có duyên nhất thế giới. Chẳng thể trách bạn ấy được, thật đấy, bởi vì người duy nhất mà bạn ấy từng lại gần – không phải là họ thực sự nói năng gì với bạn ấy đâu, nhưng sao cũng được – là những cô gái như là Courtney Deckard, người nói nhiều về các thứ - kem chống nắng, chế độ ăn kiêng – hơn là các ý tưởng. Chán chết đi được.

Tôi nghĩ sẽ có thể có tác dụng nếu trong khi tôi cải thiện ngoại hình của Cara, tôi thử cải thiện đầu óc của bạn ấy. Chì một chút thôi. Để bạn ấy có chuện để nói với mọi người xung quanh. Ngoài chuyện bạn ấy ăn kiêng, chấm hết.

Rất nhiu keo bọt, một ít keo xịt để cho tóc bồng bềnh. Làm nhạt bớt màu mắt và che đi rất nhiều thứ rất nhiều thứ mà trước đây bạn ấy thường phô ra, và Cara đã biến đổi. Bạn ấy chuyển từ tại sao lại là mình? Sang nhìn mình xem này! Chỉ trong có vài giờ. Khi tôi đã xong với bạn ấy thì chú Schlosburg cũng đã đi làm về. Vậy là tôi mời cô chứ ấy ngồi trong phòng khách rồi “giới thiệu” với cô chú một Cara mới và – theo thiển ý của tôi là – đã được cải thiện.

Vẻ mặt hoàn toàn sững sờ của họ là tất cả những bằng chứng tôi cần cho thấy rằng tôi đã làm rất tốt. Chú Schlosburg thậm chí còn chụp ảnh.

Tôi nhận lời mời của nhà Schlosburg là sẽ đưa tôi đi ăn tối ở Clayton Inn, nhà hàng hoành tráng nhất của Clayton, bang Indiana (nơi sẽ tổ chức Spring Fling). Tôi nhận thấy rằng đó sẽ là một cơ hội tốt để dạy Cara về bài học tiếp theo… rằng sẽ lành mạnh hơn khi ăn đủ thịt nướng và khoai tây bỏ lò vào bữa tối còn hơn là gặm nhắm thứ xa-lát xinh xinh chẳng có sốt chấm, chỉ để sau đó tọng thêm bảy trăm cái bánh Little Debbie vào lúc tối khuya. Từ giờ trở đi, tôi hướng dẫn Cara, bạn ấy hãy ăn ba bữa no nê – nhưng lành mạnh – mỗi ngày. Làm ơn đừng có diễn những đĩa xà lách trong nhà ăn nữa.

Ở đó, tôi đã bảo với bạn ấy rằng từ giờ trở đi bạn ấy sẽ ngồi ở bàn ăn của tôi… một lời tuyên bố khiến cho mắt bạn ấy mở to.

Vào lúc cô chú Schlosburg đưa tôi về nhà, cả hai đều thốt ra hàng tràng những lời cảm kích vì việc tôi đã giúp đỡ con gái họ. Tôi phải thừa nhận điều đó khiến tôi có đôi chút không thoải mái. Không phải là vì những lời lẽ đó quá xúc động hay gì đâu. Mà là sự thực rằng, lẽ ra tôi phải can thiệp vào và làm như vậy từ lâu rồi mới phải. Tôi đã để bạn ấy dò dẫm tự xoay xở quá, quá lâu rồi.

Nhưng, tôi tự nhủ khi lên giường đi ngủ, rằng tất cả những điều đó sẽ thay đổi. Cara sẽ không phải là người duy nhất trải qua sự biến đổi đâu.

Vĩnh biệt Jenney Greenley bé nhỏ đáng yêu, bạn thân của tất cả mọi người. Xin chào Jen, người tạo ra sự thay đổi mang tính xã hội.

Và bất cứ ai chưa nhận ra điều đó trong buổi sáng ngày hôm sau chắc chắn sẽ biết vào cuối buổi ăn trưa. Đó là khi Cara và tôi tiến vào nhà ăn.

Bạn ấy, như tôi hài lòng nhận thấy, đã thôi éphẳng tóc vào buổi sáng hôm đó. Kiểu tóc mới sẫm màu đung đưa tự nhiên những làn sóng xoăn ôm rất đẹp lấy khuôn mặt của bạn ấy. Một chút trang điểm nhẹ nhàng càng khiến khuôn mặt sáng lên. Và có vẻ như một sự nhún nhảy mới xuất hiện trong bước đi của bạn ấy mà tôi không thể nhớ là đã từng thấy trước kia.

Đứng ở bên ngoài cánh cửa nhà ăn, nơi chúng tôi đã thống nhất sẽ gặp nhau, Cara kéo phẳng cái áo kiểu có xẻ ở tay áo và kiểm tra để gấu váy làm bằng tơ nhân tạo không bị nhàu. Không còn váy ngắn nữa: có một số thứ mà một cô gái nên giữ làm điều bí ẩn của mình. Tôi tiến tới và chỉnh lại một lọn tóc xoăn màu nâu vàng để nó vắt qua một bên vai.

“Sẵn sàng chưa?” tôi hỏi bạn ấy.

Cara gật đầu có vẻ hồi hộp. Rồi bạn ấy nói, “Mình hỏi cậu điều này trước đã, được không Jen?”

“Nói đi,” tôi nói.

Cái nhìn của Cara rất chăm chú. “Tại sao…tại sao cậu làm việc này cho mình?”

Tôi phải cân nhắc về điều này trong một giây. Tôi không thể nói gì về vụ Culver, bởi vì tôi không muốn bạn ấy biết rằng mẹ bạn ấy đã kể với mẹ tôi về bạn ấy. Và tất nhiên tôi không thể nói bất cứ điều gì về việc Luke đã bảo tôi rằng những người như tôi phải có trách nhiệm giúp những người như bạn ấy như thế nào/

Tôi phải cân nhắc về điều này trong một giây. Tôi không thể nói gì về vụ Culver, bởi vì tôi không muốn bạn ấy biết rằng mẹ bạn ấy đã kể với mẹ tôi về bạn ấy. Và tất nhiên tôi không thể nói bất cứ điều gì về việc Luke đã bảo tôi rằng những người như tôi phải có trách nhiệm giúp những người như bạn ấy như thế nào/

Ngoại trừ, khi tôi thực sự nghĩ về chuyện đó, tôi nhận ra rằng cả hai điều đó chẳng phải là lý do tại sao tôi giúp Cara. Tôi giúp Cara là bởi vì…

“Bởi vì mình quý cậu, Cara ạ.”

Có thể tôi đã nhận ra điều đó hơi muộn nhưng đó vẫn là sự thực.

Vậy nên đó là điều tôi đã nói với một cái nhún vai.

Ngoại trừ có lẽ tôi nên giữ riêng thông tin đó cho chính mình, bởi vì mắt của Cara ậng nước, gây nguy hiểm cho mascara của bạn ấy…

“Ôi Chúa ơi!” – tôi thốt lên. “Thôi đi nào.”

“Mình không kìm được”- Cara nói, bắt đầu sụt sịt. “Đó là điều tử tế nhất từng có người nói với m

Giá mà tôi có thể mở cánh cửa nhà ăn nhanh hơn.

“Vào đi!” – tôi ra lệnh, chỉ tay một cách hống hách.

Sự ầm ĩ xô vào chúng tôi với sức lực mạnh như mùi vị của món đặc biệt ngày hôm nay – gà tây ớt. Tôi cảm thấy Cara lùi lại một bước, choáng váng vì tiếng động ầm ầm.

Nhưng bây giờ không rút lui được nữa. Tôi giơ tay ra phía sau, tìm thấy một bàn tay ẩm ướt và kéo.

Chúng tôi đã vào trong. Và bước trên sàn diễn thời trang.

Đừng do dự, tối qua tôi đã khuyên Cara như vậy. Nếu cậu do dự, nếu cậu thể hiện sự chần chừ chỉ trong khoảnh khắc, bọn họ sẽ tấn công. Hãy nhớ, mình sẽ ở đó cùng cậu. Hãy cứ nhìn thẳng. Đừng khom người xuống. Đừng lê chân.

Và vì tình yêu của Chúa, đừng có nhìn bọn chúng.

Tôi đã cố gắng tỏ ra tự nhiên, vậy nên tôi không nhìn Cara. Tôi không biết liệu bạn ấy có làm theo chỉ dẫn của tôi không. Nhưng theo mức độ âm thanh đang từ từ giảm đi trong phòng, tôi biết rằng có điều gì đó đang xảy ra. Mọi người đã dừng cuộc nói chuyện của họ lại. Rồi còn chẳng nghe thấy tiếng cào cạo của cái dĩa. Sự im lặng – lần đầu tiên trong lịch sử trường trung học Clayton – sự im lặng đã ngự trị trong nhà ăn. m thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy là tiếng bước chân của chính tôi… và tiếng lạch cạch phát ra từ đôi xăng đan đế gộc của Cara.

Khi đó tôi mạo hiểm liếc Cara một cái. Má bạn ấy đã hồng lên như cái áo đang mặc.

Nhưng tôi thở phào khi thấy bạn ấy không hề nao núng.

Bạn ấy không do dự.

Bạn ấy không do dự.

Và bạn ấy không nhìn ai cả.

Tôi nhoài người lấy hai cái khay rồi đưa một cái cho Cara. Chúng tôi đi tới chỗ xếp hàng lấy đồ ăn. Tôi lấy một bát gà tây ớt, một xa lát trộn, rưới nước sốt lên trên, một ít bánh ngô, một lon diet soda và một quả táo. Cara cũng làm hệt như vậy. Các cô cấp dưỡng nhìn thao chúng tôi, nhưng không phải bởi vì cách chọn món

Họ quan sát chúng tôi là bởi vì họ, cũng như tôi, chưa bao giờ thấy nơi này yên lặng đến như vậy.

Chỉ có điều là, khác với tôi, họ không thể lý giải vì sao chẳng ai nói năng gì.

Chúng tôi đi tới chỗ trả tiền. Chúng tôi trả tiền. Chúng tôi cầm khay của mình. Và chúng tôi đi về phía chỗ ngồi của mình.

Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi biết rằng, nó sẽ xảy ra ngay lúc này, ngay bây giờ. Sự biến đổi của Cara từ một kẻ chỉ biết bắt chước thành Tôi Là Chính Tôi thật là nổi bật, nhưng tóc nhuộm và trang điểm – và thậm chí là một cái áo kín đáo – cũng sẽ chẳng là gì với một kẻ côn đồ quyết dẫm nát Cara dưới gót chân anh ta, hay cô ta. Bọn họ đã có thời gian để phục hồi sau cú sốc. Sự chế nhạo, nếu có, sẽ xuất hiện ngay bây giờ.

Một mét, ba mét, sáu mét. Thành công rồi. Chúng tôi đã đặt khay của mình lên bàn thành công và đang kéo ghế ra thì chuyện đó xảy ra.

Một tiếng rống.

Cara đông cứng người lại. Tiếng rống tới từ phía sau chúng tôi. Tôi đã khoan sâu vào trí não bạn ấy tối hôm trước lời chỉ dẫn rằng nếu có ai đó rống lên trêu bạn ấy nữa, thì bạn ấy không được phản ứng lại. Bạn ấy không được òa khóc. Bạn ấy không được chạy ra khỏi phòng. Bạn ấy sẽ tiếp tục như thể không nghe thấy nó. Bạn ấy không được làm gì như là quay đầu lại.

Nhưng bạn ấy có làm được không? Liệu tất cả những lời chỉ bảo của tôi có phải là nước đổ đầu vịt? tôi lo lắng quan sát các ngón tay của Cara siết chặt vào lưng ghế… chặt đến nỗi các đốt ngón tay của bạn ấy trắng bệch ra.

Rồi bạn ấy kéo ghế ra, ngồi xuống, và bắt đầu bình tĩnh ăn món gà tây ớt.

Sự nhẹ nhõm lan khắp cơ thể tôi như là nước lạnh trong một ngày nóng rực. Tôi gần như cảm thấy choáng váng! Tuyệt vời! Lời nguyền đã bị phá vỡ! Cara sẽ không bao giờ bị rống vào mặt nữa. Cho tới khi tôi nghe thấy điều đó một lần nữa. Tiếng rống đó.

Scott Bennett, người duy nhất tại bàn của chúng tôi vẫn tiếp tục ăn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra trong suốt thời gian Cara và tôi đi tới bàn này, dừng lại nửa chừng với một đĩa đầy thứ mà tôi đồ là nem cuốn thịt gà đang trường tới miệng. Cậu ấy nhìn về hướng phát ra tiếng rống, mà có vẻ như xuất phát từ bàn của Kurt Schraeder. Cả tôi cũng nhìn về hướng đó. Tôi thấy Kurt nhìn lại tôi, một nụ cười láu cá nở ra trên mặt anh ta.

“Này Kurt,” tôi hỏi một cách gay gắt, giọng của tôi, bởi vì đó là giọng duy nhất phát ra trong nhà ăn, dễ dàng tới bàn của Kurt cách đó mười mét. “anh có vấn đề gì à?”

“Ừ đấy,” Kurt bắt đầu nói.

Nhưng rồi anh ta im bặt khi Courtney Deckard thúc mạnh cùi chỏ vào sườn anh ta.

Tôi nhìn Courtney. Courtney nhìn tôi.

Tôi sẽ cho bạn biết sự thực. Tôi không biết liệu đó là vì cuối tuần này tôi sẽ đi tới Spring Fling của trường trung học Clayton với Luke Striker, và Courtney biết điều đó, hay là lý thuyết về thứ nước sốt đặc biệt của Luke thực sự đã hiệu nghiệm.

Tất cả những gì tôi biết là, ngay sau đó, Courtney cầm lon soda của cô ấy lên và nói gì đó với cô bạn ngồi bên cạnh. Cô bạn ngồi bên cạnh đáp lại. Rồi thì tất cả mọi người ở bàn của họ bắt đầu ăn uống và trò chuyện trở lại, như thể chưa có gì xảy ra. Rất nhanh chóng, toàn bộ mọi người ở trong nhà ăn cũng làm hệt như vậy.

Tất cả những gì tôi biết là, ngay sau đó, Courtney cầm lon soda của cô ấy lên và nói gì đó với cô bạn ngồi bên cạnh. Cô bạn ngồi bên cạnh đáp lại. Rồi thì tất cả mọi người ở bàn của họ bắt đầu ăn uống và trò chuyện trở lại, như thể chưa có gì xảy ra. Rất nhanh chóng, toàn bộ mọi người ở trong nhà ăn cũng làm hệt như vậy.

Và khi ngồi xuống, tôi rất hài lòng khi thấy Cara Schlosburg đang lịch sự hỏi Kwang rằng cậu ấy đã xem Buffy bao giờ chưa, và nếu xem rồi, cậu ấy có nghĩ rằng chương trình đó sẽ đi xuống sau khi Angel đã ra đi không?

Trái tim tôi căng phồng lên vì phấn khởi. Chẳng hề có một tiếng rống nào nữa.

Cara Bò cái, mà tôi từng biết, đã chết. Cara Schlosburg muôn năm.

Tuyệt vời, tôi tự nhủ khi đào bới món gà tây ớt của mình, tự dưng cảm thấy đói cồn cào. Tuyệt vời!

Annie

Vấn – Đáp

Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.

Annie thân mến,

Thứ duy nh

t bố mình thích là thể thao. Bố chẳng hề để ý tới mình khi mình học ba lê, hội họa.v.v…, nhưng giờ đây khi mình là thành viên đội bóng thì bố như kiểu không thể tự hào hơn về mình.

Nhưng vấn đề là mình cực kỳ ghét thể thao. Mình chỉ thi tuyển vào đội chỉ để làm bố vui thôi. Mình cố gắng ở lại đội bởi vì mình nghĩ rằng biết đâu mình sẽ học được cách thích nó. Nhưng điều đó không xảy ra. Mình ghét luyện tập và mình ghét các trận đấu. Mình muốn bỏ. Vấn đề duy nhất là bố đã bảo một khi ta đã có vị trí trong đội thì không thể bỏ được, bởi vì ta sẽ làm cả đội thất vọng. Mỉnh đang nghĩ, mặc xác cái đội đó. Mình muốn trở lại học ba lê. Cậu nghĩ sao, Annie?

Ký tên: Bóng đá tệ hại.

Tệ hại thân mến,

Đời ngắn lắm. Sự thực là cậu ghét thể thao đến thế nghĩa là cậu sẽ chẳng thể nào chơi hết sức được. Có lẽ sẽ tốt hơn cho đội bóng nếu cậu bỏ và họ tìm được ai đó tình nguyện chơi với cả trái tim. Hãy nói với bố cậu rằng cậu hiểu ông đang cố dạy cậu những giá trị tốt đẹp, nhưng nếu cậu không thử các thứ mới, cậu sẽ chẳng bao giờ biết cậu giỏi làm gì nhất. Và cậu chỉ có thể dành thời gian cho những điều mới khi từ bỏ những gì cậu biết không hợp với mình.

Rồi hãy chuẩn bị tinh thần để nghe một bài diễn văn Bố-rất-thất-vọng-vì-con. Nhưng đừng lo. Rồi thì bố cậu sẽ vượt qua. Khi ông ấy x cậu múa bước nhảy thiên nga trong buổi biểu diễn lớn đầu tiên của cậu.

-Annie

Trước/22Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Võ Đế