Saved Font

Trước/1012Sau

Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 24: 20 Triệu, Rất Đắt Sao?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chỉ sau vài phút đồng hồ, chiếc điện thoại của Trương Văn Hách vang lên.

Hắn lập tức kết nối.

"Này! Có tra được không?"

"Đương nhiên tra được! Tôi nói Nanh Sói đại nhân nha, chẳng lẽ ngài còn chưa tin tưởng trình độ kỹ thuật hacker của Hồ Yêu tôi sao?"

"Đừng có mà nói những chuyện vớ vẫn này với tồi nữa, nhanh chóng đem tư liệu chuyển qua đây, tôi muốn nhìn một chút, rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào?"

"Nanh Sói đại nhân, người ta khổ cực điều tra tư liệu cho ngài như vậy, chẳng lẽ ngài không có một chút đau long cho người ta hay sao?"

"Yên tâm đi, trong long của cô nghĩ cái gì tôi đều biết. Lần trước tại châu Phi cướp được 10 triệu đô la mỹ, phần của tôi sẽ thuộc về cô!"

"Không hổ là Lang Vương đại nhân, đúng là hào phóng nha! Vậy thì một cô gái nhỏ như tôi đành nhận vậy!"

"Được rồi, đừng lải nhải nữa, chuyển tư liệu qua đây."

"Được ~!"

Trương Văn Hách thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, hắn mở ra xem.

"Lăng Tiêu, là con cháu của Lăng gia tại Giang Châu."

"Cha có biệt danh là thần y tại Giang Thành, là một người lương thiện, danh tiếng vô cùng tốt. Nhưng ba năm trước đây, Lăng gia bị diệt, Lăng Tiêu cũng bị đánh gãy hai chân ném vào bên trong rừng sâu núi thẳm."

"Số mệnh của tên nhóc con này quả thật là rất khổ, nhưng mà tại sao chỉ trong vòng ba năm, từ một tên phế nhân lại có thể trở thành Thiếu chủ gì đó chứ? Còn để cho ông nội của hắn cúi đầu xưng thần? Chắc chắn tám phần là một tên lừa gạt, hãy nhìn bản Lang Vương đại nhân tôi đến vạch trần mày!"

Trong khi Trương Văn Hách đang lầm bầm thì Trương Đạo Sơ cuống cuồng bận bịu hoảng loạn chạy đến.

"Văn Hách, công xưởng của nhà chúng ta cháy rồi, ông nội phải lập tức đến xem xét một chút, con phải chiếu cố thật tốt Thiếu chủ, tuyệt đối không nên trêu chọc Thiếu chủ! Biết chưa hã?"

Trương Văn Hách vung tay lên.

"Yên tâm đi, ông nội! Con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

"Được, vậy thì giao cho ngươi việc tiếp đón Thiếu chủ, ông nội đi trước đã."

"Ông nội mau đi đi, lửa cháy là chuyện lớn."

Trương Văn Hách khoát khoát tay, đợi đến khi ông nội của hắn biến mất trong tầm mắt, lập tức hắn thay đổi một bộ dạng tươi cười đắc ý.

"Ha ha ha.. Ông nội yên tâm, con khẳng định sẽ thật tốt chiếu cố hắn một chút!"

Nói xong, hắn liền hai tay đặt sau lưng, từng bước từng bước thảnh thơi đi vào bên trong biệt thự.

Trương Văn Hách ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo lại với nhau, châm một điếu thuốc lá, lộ ra bộ dáng đại ca.

"Tôi vừa mới nghe ông nội nói, anh là Thiếu chủ gì gì nhỉ?"

Lăng Tiêu khẽ nhíu mày.

Tuy nói hai người tuổi tác tương tự, nhưng mà Trương Văn Hách, tính khí của hắn rõ ràng là tính khí của một đứa trẻ, nói chuyện cũng có chút ngông cuồng.

Điều này khiến hắn hơi có chút không vui, Tú Nhi ngược lại là thay hắn mở miệng nói:

"Thiếu chủ nhà tôi là Quỷ Cốc thiếu chủ, cậu nói chuyện phải tôn kính một chút!"

Trương Văn Hách cười ha ha, gạt tàn thuốc xuống mặt đất.

"Được được được, ai bảo các vị là khách quý của Trương gia chúng ta cơ chứ? Người đâu, đến pha trà cho vị thiếu chủ này."

"Thiếu gia, lão gia vừa mới pha trà cho vị công tử này rồi ạ!"

"Chút chuyện này thì tính là gì chứ? Lập tức đem hai lạng trà ngon của ông nội đưa đây cho ta!"

"Vâng!"

Thị nữ rất nhanh chóng pha thêm một bình trà mới, Trương Văn Hách bưng lên một chén, cười nhạt nói:

"Trà này có tên Đại Hồng Bào là đặc sản của núi Vũ Di, mà lại là ở trong đó là trà toàn bộ đều là hàng cực phẩm, để được loại trà cực phẩm này thì phải trải qua mười tám công đoạn chế tác mới được. Người bình thường có thể uống không được, nếm thử đi nào, mùi vị cũng không tệ. Nếu như ra khỏi của của Trương gia chúng ta, đoán mấy người cũng không có cơ hội để uống đâu!"

Nói xong, hắn hung hăng uống một hớp lớn, hai mắt híp lại, trên khuôn mặt toát ra một vẻ say mê.

"Thơm quá! Loại trà ngon này khi uống cũng không giống nhau, uống một ngụm, răng môi lưu lại hương thơm, một mực thông đến bên trong ruột. Haizz, tại sao anh lại không uống? Anh uống nhanh a, loại trà này của ông nội tôi chỉ cho tôi có hai lạng mà thôi, giá trị cũng không nhiều lắm, chỉ có 10 triệu thôi, đừng lãng phí!"

Lăng Tiêu im lặng không nói, nhưng mà Tú Nhi thì là nhẫn nhịn nửa ngày cũng nhịn không được mở miệng nói:

"Trà này... xưa nay Thiếu chủ nhà chúng tôi không uống, chỉ là dùng để ngâm chân"

Trương Văn Hách đang đắc ý uống trà, nhưng khi nghe được lời này, trong nháy mắt hung hăng phun ra ngoài.

"Phốc — —! Khụ khụ khụ...!"

Hắn hung hăng ho khan mấy lần, không ngừng đấm ở ngực, khuôn mặt đỏ lên vì bị sặc!

"Cô — —! Cô mới vừa nói cái gì? Ngâm chân sao? Cô đang lừa gạt ai đây hã? Cô có biết giá cả của một chén trà này không hã? Chỉ một chén này nếu không có 10 ngàn, cô đừng mong uống được!"

"10 ngàn mà thôi, rất đắt sao?"

Lông mày xinh đẹp của Tú Nhi nhăn lại, một mặt không hiểu hỏi.

Mà Trương Văn Hách nghe được nói lời ấy, không khỏi có chút mắt trợn tròn.

10 ngàn đối với bọn hắn những kẽ được sinh ra trong gia đình giàu có mà nói, hoàn toàn chính xác không coi là nhiều, nhưng cũng phải xem xét lại chỗ nên tiêu ở chỗ nào mới được!

Nhưng đây chỉ là một ly trà a!

Cứ như vậy một chén trà, liền mất 10 ngàn, cho dù là hắn ở Châu Phi nhiều năm kiếm ăn, cũng không biết kiếm được bao nhiêu Dollar, cũng không dám nói cái đồ uống này rẽ nha.

Vậy mà đối phương lại miệt thị!

Sỉ nhục!

Trần trụi sỉ nhục!

Ánh mắt của Trương Văn Hách híp lại, âm thầm nghĩ tới.

"Quả nhiên không hổ là một tên lừa đảo bậc nhất trong giang hồ! Nếu là người bình thường, nghe được trà này đã sớm kích động lộ ra chân tướng, nhưng tên nhóc con trước mắt này thì ngược lại là trầm ổn, thần sắc bình tĩnh giống như không có chuyện gì xãy ra vậy!"

"Còn có cái cô gái thị nữ kia nữa, diễn xuất thế mà cũng không tệ, vậy mà có thể cùng hắn cân sức ngang tài! Xem ra, hôm nay bản thiếu gia đúng là gặp được cao thủ a!"

Nghĩ tới đây, Trương Văn Hách cũng có một chút kính nể đối với Lăng Tiêu!

Một tên lừa đảo có thể diễn xuất hoàn mĩ như vậy, cũng không phải là người bình thường!

Bất quá, tên lừa đảo chung quy cũng là tên lừa đảo, nếu không vạch trần Lăng Tiêu, Trương Văn Hách đường đường là Lang Vương tại châu Phi, làm sao còn mặt mũi chứ?

Trong lúc Trương Văn Hách đang nghĩ ngợi, Lăng Tiêu đã bưng lên ly trà trước mặt, xốc lên nắp trà, còn chưa uống trà thì một loại hương thơm đã chậm rãi bay ra.

Ngửi được mùi hương trà, trong nháy mắt Trương Văn Hách không khỏi có chút sững sờ.

"Thơm quá a! Mùi hương của trà này.. Loại hương thơm này...."

Tú Nhi thản nhiên nói:

"Tử Kim Long Lân."

"Hít hà ~!"

Trương Văn Hách hít sâu một hơi, trừng to mắt.

"Tử Kim Long Lân? Có phải là loại trà xếp hạng thứ hai trên bảng danh sách các loại trà nổi tiếng của Hoa Họa hay không?"

Tú Nhi gật gật đầu.

"Đúng vậy!"

"Ông trời của tôi ơi, trà này tôi cũng chỉ là nghe nói qua! Nghe đồn rằng trà này lưu truyền ngàn năm thành hình, chính là sảm phẩm mà thời đại Đại Tần lưu lại, một khắc một triệu, vẫn là tiền Dollar nha, ở trên thị trường căn bản là mua không được! Cô nói cái này là hàng thật sao?"

Tú Nhi nhíu nhíu mày.

"Hàng thật hay không hang thật, ngược lại tôi cũng nhìn không ra, bất quá Thiếu chủ nhà chúng tôi, từ trước tới giờ không uống trà thô. Loại trà giá trị một khác thấp hơn 600 ngàn, Thiếu chủ nhà chũng tôi là uống không trôi cái cổ được!"

Nàng vừa dứt lời, Lăng Tiêu đã nhấp một miếng nước trà, khuôn mặt của Tú Nhi giãn ra cười nói:

"Thiếu chủ nhà tôi đã uống, xem ra đây là sự thực!"

Trương Văn Hách ừng ực một tiếng, nuốt nước miếng một cái, đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, ngồi xổm ở trên ghế sa lon, trơ mắt nhìn.

"Cái kia... Trà này, dễ uống sao?"

Lông mày của Lăng Tiêu hơi nhíu, thản nhiên nói:

"Uống cũng được, một chén này dùng nước bình thường không được. Bình thường mà nói, muốn nấu Tử Kim Long Lân, cần phải dùng nước ở giữa hồ Tuyết Sơn Thiên Trì để nấu ba lần, mới có thể ngâm nở, loại trừ tạp chất. Bất quá nước ở giữa hồ muốn chở tới đây, không có 20 triệu cũng không có cách nào bảo quản được."

"Ông trời của tôi ơi, muốn uống một chén trà này, tiền vận chuyển nước thôi thế mà còn đắt hơn lá trà?"

Tú Nhi lần nữa cau mày hỏi:

"20 triệu, rất đắt sao?"

Trương Văn Hách nhịn không nổi muốn phun ra một ngụm máu tươi, mẹ nó, hai tên này là lừa đảo thật sao? Làm sao mình lại có cảm giác, mình chính là một tên nghèo hèn vậy trời?

Trước/1012Sau

Theo Dõi Bình Luận