Saved Font

Trước/1287Sau

Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1272

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trên người Phượng Khương Trần bị thương, thêm vào đó Cửu Hoàng thúc còn mang theo quân nên không tiện vào thành, cả đoàn người liền dựng trại bên ngoài thành, trại của Phượng Khương Trần ở bên cạnh trại của Cửu Hoàng thúc, người hầu đã sớm chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch cho Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần biết được Cửu Hoàng thúc gặp được Phù Lâm và Vương Cẩm Lăng ở ngoài hẻm núi nên đã sắp xếp ổn thoả cho hai người đó rồi nên cũng cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm, có Cửu Hoàng thúc ở đây có gì mà không yên tâm chứ?

Dù có chuyện lớn như thế nào thì chỉ cần Cửu Hoàng thúc ra tay thì không gì là không giải quyết được cả.

Nhìn thùng nước tắm đang bốc khói trắng Phượng Khương Trần muốn ngâm nước nóng nhưng do có vết thương ở sau lưng và đùi nên không dám làm bừa, chỉ đành tủi thân lau người một chút không để mình quá bẩn.

Phượng Khương Trần ngửi thấy mùi chua thối trên người mình liền thấy rất khâm phục người có bệnh sạch sẽ là Cửu Hoàng thúc, sao hắn có thể chịu đựng được ôm nàng lâu như vậy chứ.

Vừa nghĩ đến cảnh Cửu Hoàng thúc về đến trại của mình liền ra sức lau rửa cơ thể thì Phượng Khương Trần cười ha ha.

Cửu Hoàng thúc mà buồn bực thì nàng lại càng vui vẻ.

Trận cười này lại vui quá hoá buồn vì đã làm rách vết thương trên đùi nàng, Phượng Khương Trần bị đau cơ thể liền co rút thì lại chạm phải vết thương sau lưng, đau đến Phượng Khương Trần đỏ cả mắt.

Chết tiệt, còn gì đen đủi hơn được không?

Phượng Khương Trần cũng không có tâm trạng tắm tiếp nữa, gội đầu qua loa rồi túm lại tránh để tóc rơi xuống vết thương.

Sau khi tắm xong, ngoài những quần áo và đồ vật tuỳ thân thì Phượng Khương Trần chỉ khoác một cái áo khoác, nhìn từ xa rất có vẻ phong lưu tiêu sái, có thêm vài phần của người Ngụy Tấn.

Không còn cách nào khác, vết thương trên đùi của Phượng Khương Trần chưa khỏi, ở cùng với Vương Cẩm Lăng dù lúc ngủ vẫn mặc kín mít, vết thương sau lưng kéo dài từ xương quai xanh đến tận eo nên không có cách nào mặc quần áo.

Phượng Khương Trần lấy thuốc và dụng cụ từ trong túi trị liệu thông minh ra, cách tấm rèm gọi người hầu đi mời quân y, tốt nhất là mời được một quân y nữ.

Vết thương của nàng ở sau lưng cần người giúp đỡ.

Nhưng không chờ người hầu nhận lời thì tiếng ra lệnh người hầu lui xuống của Cửu Hoàng thúc đã vang lên.

“Cửu Hoàng thúc?”

Nhìn thấy Cửu Hoàng thúc đi vào, Phượng Khương Trần vội vàng kéo quần áo lại, mặt mang theo vẻ băn khoăn.

Cửu Hoàng thúc liếc nhìn Phượng Khương Trần một cái rồi giả vờ như không nhìn thấy hành động của Phượng Khương Trần, mắt không liếc linh tinh mà đi thẳng vào trong.

Che cái gì mà che, còn chỗ nào là bản vương chưa thấy đâu, bây giờ mới che e là cũng muộn rồi.

“Ừm.

” Tức thì tức nhưng nghĩ đến vết thương sau lưng của Phượng Khương Trần thì Cửu Hoàng thúc lại thấy mềm lòng đáp lại một tiếng.

Phượng Khương Trần cười gượng, hình như cũng cảm thấy hành động của mình đúng là thừa thãi, nhưng nàng vẫn không thả tay ra, không những vậy mà còn nắm quần áo càng chặt hơn, bọc kín người mình.

Vết thương bị quần áo chạm vào đau đến trái tim của Phượng Khương Trần như thắt lại, nhưng khi đối diện với ánh mắt đánh giá của Cửu Hoàng thúc thì Phượng Khương Trần lại cố cười xinh đẹp như thể vết thương không hề đau vậy.

Trước/1287Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian