Saved Font

Trước/71Sau

Thanh Mai Trúc Mã - Diệp Sáp

Chương 43: Bạn Trai (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nhị Thiếu......".

Đồng Đồng nhỏ giọng kêu tên Nhị Thiếu, trong lòng cực kỳ khó chịu, sự ăn ý từ nhỏ đến lớn làm cho nàng nhận ra Nhị Thiếu không phải diễn trò, là rất thương tâm, nàng muốn đuổi theo, mà hiện tại đuổi theo thì mọi cố gắng không phải đều uổng phí sao?

"Cái kia, chị Tử, mọi người ăn trước đi, tôi đi xem con bé làm sao".

Mẹ Hồng đối với mẹ Tử miễn cưỡng cười cười, đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Đồng Đồng thì nhìn nàng một cái, thở dài.

Không khí buổi họp mặt vốn tốt nhưng bị Nhị Thiếu đột nhiên đánh vỡ, Đồng Đồng vẫn không yên lòng, Mẫn Văn đưa xiên nướng cho nàng vẫn đứng một bên, thất thần nhìn ngoài cửa, tâm đã sớm bay đi. Mẹ Tử nhìn Đồng Đồng lắc lắc đầu, hiểu con gái không ai bằng mẹ, Đồng Đồng suy nghĩ cái gì nàng sao lại không biết. Không phải thực tâm chia rẽ nàng cùng Nhị Thiếu, chỉ là hai đứa con gái...... Làm sao có thể ở bên nhau cả đời.

Miễn cưỡng chống đỡ đến bảy giờ tối, Đồng Đồng thật sự nhịn không được, nhíu mày nhìn Mẫn Văn.

"Tớ đi ra ngoài một chút, tự cậu ăn đi".

"Cậu đi đâu vậy, tớ đi cùng cậu".

Mẫn Văn buông xiên đồ nướng trong tay, lông mày Tử Đồng nhăn lại lợi hại hơn 

"Theo tớ? Theo tớ làm gì".

Chỗ nào còn như tình mật ý vừa rồi, Mẫn Văn không biết làm sao nhìn Đồng Đồng, Đồng Đồng lo lắng Nhị Thiếu, không nói thêm nữa, nắm quyền chạy ra ngoài, lúc này cũng không có người ngăn cản, ba người lớn còn lại đều cúi đầu nướng xiên đồ ăn, một câu cũng không nói, chỉ là mỗi nơi trong lòng đang lặng lẽ sụp đổ.

Từ nhỏ hai đứa nó đã lớn lên cùng nhau, ai mà không đau con mình, đối với cảm tình của hai đứa cũng rõ như lòng bàn tay, trừ bỏ thở dài, không thể nói gì nữa.

Gió gào thét bên tai, Đồng Đồng thở phì phò chạy nhanh như bay, nàng biết Nhị Thiếu đi chỗ nào, bình thường thời điểm tâm tình không tốt nàng đều đi đến bờ sông cách đó không xa ném đá, thở hổn hà hổn hển chạy đến bờ sông, Đồng Đồng vừa ngẩng đầu thì thấy, nở nụ cười.

"Thiếu".

Thanh âm mang theo một tia ủy khuất, Đồng Đồng cắn môi nhìn Nhị Thiếu, ngực bởi vì vận động nhiều mà phập phồng, Nhị Thiếu ngẩng đầu liếc nàng một cái, vươn tay ném viên đá trong tay, không nói chuyện.

Hành động này lại làm cho trái tim Đồng Đồng băng giá sợ hãi, không có tính tính đại tiểu thư của dĩ vãng, Đồng Đồng bước nhanh lên phía trước, kéo lấy tay áo Nhị Thiếu.

"Cậu không để ý tới tớ".

Ủy khuất mà khóc, Đồng Đồng gắt gao nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, Nhị Thiếu không nói chuyện, vẫn không có biểu tình gì, mặc kệ Đồng Đồng lôi kéo tay áo của nàng.

"Cậu đến đây làm gì, chúng ta không phải đã bàn bạc tốt rồi sao?".

Đồng Đồng sốt ruột nhìn Nhị Thiếu, nàng không nghĩ Nhị Thiếu lại lạnh như băng, thật giống như bình thường không biết nàng. Nhị Thiếu, cậu như thế nào có thể đối với tớ như vậy?

"Cậu không phải đã có Mẫn Văn sao".

Nhị Thiếu thản nhiên nói, đi đến phía trước, không muốn cho Đồng Đồng lôi kéo quần áo của nàng.

Tử Đồng vừa thấy như vậy hốc mắt liền đỏ, cầm chặt tay Nhị Thiếu,"Cậu tức giận sao? Cho nên mới không để ý tới Đồng Đồng phải không?".

Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở vẫn làm tâm Nhị Thiếu đau đớn, Nhị Thiếu nhìn Đồng Đồng, thở dài.

"Đồng Đồng, tớ không tức giận, cậu để tớ ở một mình một chút được không?".

"Không được".

Đồng Đồng lôi kéo cánh tay Nhị Thiếu nước mắt không ngừng rơi, từ nhỏ đến lớn Nhị Thiếu cũng chưa từng đối xử với nàng lãnh đạm như thế, nàng không muốn như vậy, cũng không cần đóng kịch.

Nhìn nước mắt Đồng Đồng, Nhị Thiếu đau lòng, thở dài, nâng tay lau nước mắt cho nàng.

"Cậu nhìn cậu xem, khóc cái gì, làm như tớ khi dễ cậu vậy".

"Đúng là cậu khi dễ tớ, cậu cũng không để ý tớ, chúng ta từng nói qua, mặc kệ nguyên nhân gì cũng không thể không quan tâm nhau".

Tử Đồng càng khóc nước mắt càng nhiều, từ nhỏ đến lớn trong thế giới của nàng chỉ có một người là Nhị Thiếu, vừa rồi thái độ đạm mạc của Nhị Thiếu làm cho nàng kinh hãi, nếu có một ngày, Nhị Thiếu thật sự không cần nàng, nàng còn lại gì.

"Đồng Đồng?".

Nhị Thiếu nhìn ra Tử Đồng có điểm không đúng, sốt ruột kêu nàng, Tử Đồng không nói lời nào, dùng sức lôi kéo tay Nhị Thiếu, ngày thường không có cảm giác gì, chỉ khi nào phát hiện Nhị Thiếu tức giận nàng, không vui thì sẽ rời đi, Đồng Đồng chịu không nổi, nước mắt rơi không khống chế được, hơn nữa mấy ngày nay vì cha mẹ cũng không hiểu mình mà ủy khuất, khóc giống như lệ nhân.

"Đừng khóc, là tớ sai không được sao?".

Nhị Thiếu hoàn toàn bối rối, tuy nói bình thường Đồng Đồng cũng hay đùa giỡn, nhưng chưa bao giờ thấy nàng khóc thảm thương như vậy, có lẽ toàn bộ nước trong cơ thể đã bị nàng khóc hết, điều này đã dọa Nhị Thiếu.

Đồng Đồng khóc đến cả người phát run, lui trong lòng Nhị Thiếu thút tha thút thít, chính nàng cũng không rõ ràng mình làm sao vậy, có lẽ đều do bộ dạng lạnh lùng vừa rồi của Nhị Thiếu dọa, giống như sắp nói ra câu:"Chúng ta chia tay đi." Nghĩ vậy, Đồng Đồng cảm giác tâm mình đều bị nhéo, trong đầu trống rỗng, trừ bỏ khóc, cái gì cũng không biết .

"Đồng Đồng, cậu rốt cuộc làm sao vậy?".

Nhị Thiếu gấp đến mặt đều đỏ, tính của nàng không thích đùa giỡn. Trước kia Đồng Đồng thường xuyên đùa giỡn nàng như vậy, sao bây giờ lại khóc dữ vậy.

"Không được rời khỏi tớ".

Tử Đồng dùng sức nắm vạt áo Nhị Thiếu, Nhị Thiếu dùng sức ôm nàng, gật đầu:"Không rời khỏi, sao lại có thể rời khỏi cậu".

Rời khỏi cậu tớ còn có cái gì đây......

Kỳ thật nàng hôm nay tức giận là vì nhìn Đồng Đồng cùng Mẫn Văn ở một chỗ không thoải mái, về phương diện khác là cảm thấy dường như ngoại trừ Đồng Đồng thì cuộc sống mình không còn trọng tâm, tất cả đều vây chung quanh Đồng Đồng. Đồng Đồng cùng Mẫn Văn thoạt nhìn xứng đôi như vậy, ăn đồ ăn hắn nướng cũng vui vẻ như vậy, Nhị Thiếu tự mình tưởng tượng cảnh, Mẫn Văn lôi kéo tay Tử Đồng đi đến trước mặt nàng, cười nói:"Thiếu, cám ơn cậu, chúng tớ diễn giả làm thật." Đồng Đồng cũng cười nói:"Sáng mai chúng tớ phải đi kết hôn".

Cho dù biết Đồng sẽ không, nhưng trong lòng Nhị Thiếu thủy chung vẫn đố kỵ, nàng không thể thoải mái như Đồng Đồng, nếu Đồng Đồng rời đi, nàng không biết mình sẽ sống thế nào. Cho nên khi mới nói muốn một mình yên lặng một chút, mà hiện tại nhìn Đồng Đồng khóc như vậy, torng lòng vốn khổ sở đồng thời xuất hiện một tia vui mừng, Đồng Đồng vẫn luôn quan tâm đến mình không phải sao?

"Aiz......".

Nhìn Đồng Đồng còn rớt nước mắt, Nhị Thiếu thở dài, cúi đầu hôn xuống. Hai đôi môi trong nháy mắt ở chung, Đồng Đồng tiến lên một chút, bắt lấy cổ tay Nhị Thiếu, Nhị Thiếu còn đang hôn Đồng Đồng, trải qua vài lần thân mật tiếp xúc, nụ hôn này không mới lạ giống như nụ hôn đầu tiên, Nhị Thiếu chủ động, hai người xem đây là lần đầu tiên thực tế hôn sâu.

"......".

Vợ chồng son hôn nhau nhập thần, hai ông bố hai bà mẹ đứng bên cạnh bờ sông nhìn mà mặt đỏ tai hồng, nhìn thì thật ngượng ngùng, mà không nhìn thì trong lòng lại nhịn không được.

Vẫn là mẹ Tử mềm lòng trước, nhìn con gái mình khóc sưng hai mắt, thở dài, Nhị Thiếu nếu là con trai thì thật tốt, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhiều tương thân tương ái.

Ba Tử trong lòng cũng không thoải mái hơn bao nhiêu, sau khi Đồng Đồng lớn lên cũng chưa từng thân thiết như vậy với ông, mà hiện tại lại cho Nhị Thiếu cắn như vậy?

Ba Hồng cùng ba Tử tương phản nhau, nhìn bộ dáng Nhị Thiếu ôm Đồng Đồng hôn sâu gật gật đầu, cho dù con gái thật sự thích con gái, cũng muốn giữ địa vị lớn nhất trong nhà, xem Đồng Đồng khóc thành như vậy, chắc hẳn là đối với Thiếu là nói gì nghe nấy, đánh không đánh trả mắng không nói lại, như vậy cũng tốt, tốt hơn so với hai người cùng náo loạn banh trời.

Mẹ Hồng nhìn thẳng mắt, bẹp bẹp miệng, không thể tin nhìn hai người.

Này...... Kỹ thuật hôn của Nhị Thiếu sao có thể thuần thục như vậy?

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thiên Kiếm Đế