Saved Font

Trước/71Sau

Thanh Mai Trúc Mã - Diệp Sáp

Chương 6: Đến "Chơi" Nhà Nhị Thiếu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từ lúc thay đổi cách dạy, Đồng Đồng cho tới bây giờ không thật sự vui vẻ, không chỉ là nàng, trong đó rất nhiều bạn nhỏ đều có chút chịu không được chuyển biến này.

Thầy giáo Điền nói, lớp chồi và mẫu giáo bé không giống nhau, không thể mỗi ngày đều vui đùa chơi giỡn như vậy được, muốn học thành tiểu đại nhân, bắt đầu giáo dục mầm non, càng ngày thời gian ca hát chơi đùa bị đổi thành thời gian giáo viên dạy càng nhiều. Tử Đồng mỗi ngày mặt nhăn mày nhó, Nhị Thiếu nhìn trong lòng cũng không chịu nổi, vì làm cho nàng vui vẻ, cố ý cùng mẹ Hồng, chọn ngày đem Tử Đồng đưa về nhà chơi, cho là giải sầu đi.

Đã sớm nghe đại danh Đồng Đồng từ lâumẹ Hồng ba Hồng đối với nàng tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, liền ngay cả con cún của Nhị Thiếu cũng chú ý Tử Đồng, đối với nàng không ngừng vẫy cái đuôi, lè lè đầu lưỡi. Ba Hồng cười tủm tỉm nhìn miệng cún không ngừng liếm tay Tử Đồng, nói.

"Đồng Đồng, con biết không, con cún nhà chúng ta nhìn thực thích con, với chú cũng chưa được đối xử như vậy, nếu chú làm như vậy, đã sớm cắn chú .".

Tử Đồng nghe xong ngọt ngào cười, quay đầu nhìn ba Hồng.

"Chú ơi, người có muốn biết nó vì cái gì rất tốt với con lại đối với ngươi không tốt không?".

"Vì cái gì?".

Ba Hồng không nhìn Nhị Thiếu bên cạnh không ngừng quơ tay nhỏ, tò mò hỏi, kỳ thật hắn chỉ khách sáo như vậy, không nghĩ tới Đồng Đồng đúng là có thể cho cái bậc thang liền leo lên, đừng nói, hắn còn muốn nhìn một chút "Hoàng hậu" uy danh truyền xa, có thể nói ra cái gì.

Tử Đồng nhìn ba Hồng tha thiết chờ mong, nàng nhìn ba Hồng, đặc biệt nghiêm trang.

"Bởi vì con là giống cái".

"......".

Trong nháy mắt, mẹ Hồng cười như hoa nở, ba Hồng sợ ngây người, Tiểu Nhị Thiếu hết chỗ nói rồi.

Buổi chiều chiêu đãi Tử Đồng sành ăn ăn xong cơm, ba Hồng mẹ Hồng liền để hai đứa nhãi con này ở nhà chơi, như ngày nghỉ cuối tuần hai người bọn họ dắt tay nhau đi bộ nhàn nhã, trước khi đi, mẹ Hồng còn không quên dặn Nhị Thiếu.

"Thiếu, đừng khi dễ Đồng Đồng người ta, còn có, đem phòng ở dọn dẹp một chút, làm cho Đồng Đồng nhìn xem Nhị Thiếu chúng ta cũng thật là sạch sẽ .".

Không đợi Nhị Thiếu nói, Đồng Đồng liền giành trước đáp .

"Dì, người yên tâm, Nhị Thiếu đi theo con, không lo đâu .".

"......".

Hồng mụ vừa lòng gật gật đầu cùng ba Hồng nắm tay, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài, hai đại nhân vừa đi, Tử Đồng liền trở mặt , nhảy lên trên bàn trà, cao ngạo nhìn Nhị Thiếu.

"Đi, đem bánh bích quy bấu nhỏ cậu có lấy ra cho tớ!".

Nhị Thiếu u oán nhìn phương hướng lão ba lão mẹ ly khai, cắn cắn môi, quay trở về phòng nhỏ của mình, đem bánh bích quy gấu nhỏ mẹ mới làm rưng rưng đi ra ngoài.

"Tớ muốn xem tivi!".

"......".

"Ăn nhiều bánh bích quay như vậy cũng không lấy nước cho tớ, cậu muốn tớ chết khát phải không?!".

"......".

"Cậu đem cún con đem đi đi, đùa giỡn lưu manh không chơi là đi?".

"......".

"Tớ mệt mỏi, cậu lại đây bóp chân cho tớ!".

"......".

Rốt cục, ăn bánh bích quy gấu nhỏ uống nước của Nhị Thiếu xong, Tử Đồng yên tĩnh xuống dưới, chân bắt chéo, nhìn Nhị Thiếu đáng thương hề hề ngồi chồm hỗm một bên xoa chân cho mình, vẻ mặt hưởng thụ.

Nhìn phim hoạt hình, hừ nhạc phim, Tử Đồng đột nhiên nhớ tới lời nói của mẹ Hồng, tinh thần nịnh nọt quấn quanh trong long không thể lùi bước, Tử Đồng chống một tay, nhướn mi nhìn Nhị Thiếu.

Nhị Thiếu trong lòng run sợ nhìn Tử Đồng, hai tay bảo vệ mặt mình, lắc lắc đầu.

"Đồng Đồng, tớ không làm gì cậu nha.".

Tử Đồng hừ một tiếng, gật đầu.

"Tớ không hiểu được , vì cái gì các cậu luôn sợ tớ như vậy, mẹ tớ nói, tớ là cô gái nhỏ dịu dàng xinh đẹp giống mẹ, thế giới này tồn tại không nhiều lắm".

"......".

Nhị Thiếu không nói chuyện, trong lòng âm thầm nghĩ, mẹ Tử so với đại hoàng còn nịnh nọt hơn!

"Có phải hay không a!".

"Ngô -".

Tử Đồng xem Nhị Thiếu không trả lời, một cỗ lửa giận trong lòng dâng lên, thân thể nhỏ bé thẳng thắn vỗ vỗ miệng Nhị Thiếu, Nhị Thiếu hàm chứa lệ, lại một lần nữa khuất phục .

"Là......".

"Đi, đem quét hết! Hồi đầu là dì nói là tớ xem, nghe thấy không?!".

Tay Tử Đồng còn nắm không tha khuôn mặt nhỏ mềm nhũn của Nhị Thiếu, thẳng đến khi Nhị Thiếu cắn môi gật gật đầu, nàng thế này lưu luyến không rời buông tay ra, Nhị Thiếu buồn bực nhìn nhìn chung quanh Tử Đồng rớt vụn bánh bích quy, chạy đến phòng bếp, cầm lấy cây chổi nhỏ so với bé còn cao hơn, gian khổ quét.

Tử Đồng nhìn, cười haha, thường thường còn không quên quay đầu liếc mắt xem Nhị Thiếu một cái.

"Nơi này, quét lần nữa!".

"Tớ nói cậu có thể làm hay không, Nhị Thiếu, điều này đại biểu mặt mũi của tớ!".

"Cậu lại khóc, lại khóc tớ đánh chết cậu!".

"......".

Tử Đồng lời nói đe dọa, Nhị Thiếu thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng quét xong, vừa lau mồ hôi nghĩ nghĩ tựa vào bên người Tử Đồng xem tivi, không nghĩ tới lại bị mắng.

"Cậu không thấy người hầu bị điện giật sao? Quét xong ai có thể nghỉ ngơi, lau !".

"Tớ không lau!".

Nhị Thiếu khóc thút thít nhìn Tử Đồng, trong long thật ủy khuất, ba mẹ cũng chưa sai bé như vậy.

"Vậy cầm khăn quỳ lau!".

"Tớ không cần!".

"Cậu lặp lại lần nữa!".

"Tớ - được rồi......".

Vì không để thân thể bị tàn phá, Nhị Thiếu chỉ có thể đem huyết lệ trước mắt lau đi, yên lặng cầm lấy khăn, yên lặng quỳ trên mặt đất, yên lặng lau .Lau một hồi, Nhị Thiếu ngẩng đầu, nhìn nhìn vẻ mặt Tử Đồng cười nở hoa, nhỏ giọng nói.

"Đồng Đồng -".

"Gì chứ!".

Đồng Đồng hung thần ác sát hỏi, Nhị Thiếu giật mình, khăn lau trực tiếp từ trong tay bay ra ngoài, công bằng chụp lên trên mặt Tử Đồng.

......

Thời gian trong nháy mắt dừng lại, ngay cả cún con vẫn ghé vào bên người Tử Đồng liếm chân cũng đã nhận khẩn trương tức giận, cúp cái đuôi, xám xịt chạy ổ nằm của mình, nằm úp sấp. Thong thả bắt khăn lau đen thùi, Tử Đồng xanh mặt nhìn Nhị Thiếu, không nói được một lời.

Tiểu Nhị Thiếu chưa bao giờ gặp qua tư thế này, rõ ràng ngồi trên sàn, hai tay vung lên, ôm mặt khóc, khóc như núi nở, vô cùng thê thảm, Tử Đồng vừa mới cười khanh khách xem hoạt hình, trong TV, Tử Vi thâm tình vuốt ve mặt Khang thiếu gia, nói lời tâm tình.

"Sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám cùng quân -".

Không khí đang tình nồng ý mật như thế, một cái bóng đen xẹt qua, Nhị Thiếu bị Tử Đồng dùng sức đặt ở dưới thân, dán xuống mặt sàn lạnh lẽo, hai chân điên cuồng giãy dụa .

"Hồng Nhị Thiếu, tớ vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho cậu!".

"Mẹ mẹ a - ba ba a – cún con a -".

Nhị Thiếu khóc xin giúp đỡ, cún con nhìn bộ dạng Tử Đồng điên cuồng, lè đầu lưỡi, thành thật ghé vào ổ nằm, đối với chủ nhân tỏ vẻ bi ai, bị ép buộc như vậy ước chừng mười phút, Tử Đồng rốt cục vì thể lực không đủ, từ trên người Nhị Thiếu đứng lên.

Nhị Thiếu trên mặt đất chậm rãi nằm úp sấp , một thân dấu chân đen thui, Tử Đồng thở phì phò, cười hì hì nhìn.

"Nhị Thiếu, một hồi chú dì trở lại, hỏi ai đánh cậu làm sao bây giờ?".

Nhị Thiếu lau nước mắt, nhỏ giọng nói.

"Tớ đi đổi váy, nói là cùng cún con đùa giỡn không cẩn thận dơ .".

"Ôi, cún con cũng thật là, sao có thể khi dễ chủ nhân như vậy!".

"......".

Nhị Thiếu đổi váy nhỏ đi ra, Tử Đồng vung tay lên, đem khăn lau đen thui ném đi qua, tựa vào sô pha, vẻ mặt hưởng thụ.

"Tiếp tục lau!".

Nhị Thiếu cắn răng vụng trộm trừng mắt nhìn Tử Đồng một cái, gật đầu, thuận theo trả lời.

"Tốt, nhưng lau như vậy không sạch sẽ.".

"Vậy cậu dùng nước tẩy rửa gì đó a!".

Tử Đồng trắng mắt nhìn Nhị Thiếu một cái, tức giận nói.

"Cậu nếu lau không sạch sẽ, chờ bị đánh đi!".

Nhị Thiếu nhẹ nhàng gật đầu, đi phòng bếp, cầm một bình chất lỏng màu trắng lại đây, đổ trên mặt đất, còn thật sự lau.Tử Đồng dùng sức ngửi ngửi, nhìn Nhị Thiếu.

"Mùi vị gì vậy?".

"Nước tẩy rửa ba tớ mới mua, dùng tốt lắm"

"Mùi vị có điểm không đúng a -".

"Chắc do để lâu.".

"Nga.".

Chừng bảy giờ, sau một giờ Nhị Thiếu quyệt mông nhỏ dùng sức lau, ba Hồng mẹ Hồng đúng giờ về nhà, nhìn đến sàn nhà, hai người đều sợ ngây người, Tử Đồng không ngừng ho khan ám chỉ, Nhị Thiếu vọt lên, ôm cổ mẹ Hồng.

"Mẹ, đây là Đồng Đồng làm.".

Ba Hồng mẹ Hồng gật gật đầu, vui sướng nhìn sàn sạch sẽ, cảm thán, ngay cả bọn họ cũng không có thể lau sạch như vậy, một lát sau, hai người phát hiện dị thường, mẹ Hồng mụ khịt khịt cái mũi, đụng Hồng ba một cái.

"Ai, lão già, cái mùi vị gì vậy"

Ba Hồng phản ứng trì độn nghe xong mẹ Hồng nói sợ run một chút, dùng sức ngửi, sắc mặt cứng đờ, vọt vào phòng bếp, một lát sau, một tiếng kêu rên vang vọng toàn bộ phòng ở.

"Ai u, năm cân rượu đế của tôi!".

"......".

Nguyên bản Tử Đồng tươi cười ngửa đầu chờ đợi ba Hồng mẹ Hồng khích lệ cương trên mặt, quay đầu, không thể tin nhìn Nhị Thiếu, Nhị Thiếu đem đầu tựa vào trong long mẹ Hồng, hướng Tử Đồng nhíu mày, nắm quyền, dùng sức vung lên.

Hừ! Đừng cho là tớ dễ khi dễ!

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận