Saved Font

Trước/71Sau

Thanh Mai Trúc Mã - Diệp Sáp

Chương 68

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đi ra ngoài cắm trại đối với Nhị Thiếu và Tử Đồng là hoạt động rảnh rỗi giải trí dành cho tình nhân, tuy rằng khá tốn thời gian, nhưng tinh thần được thả lỏng, nói gì cũng phải đi. Nhị Thiếu không biết theo từ đâu mượn được một chiếc Toyotớ cũ, các đồng bọn phóng lên trên xe ngồi, mở đồ ăn vặt, tâm trạng vui vẻ bắt đầu khởi hành .

"Thiếu, nói thật đi, cậu thi lấy hộ chiếu khi nào?".

"Thời điểm năm thứ nhất đại học, vừa tròn mười tám là thi".

Nhị Thiếu lái xe thật thong thả, một tay đánh tay lái cười tủm tỉm nói, hai mắt Tử Đồng nở hoa đào, nhưng Sở Minh bĩu môi, hỏi: "Khó không? Tớ cũng không muốn học đâu".

"Không khó, thi một lần là qua" Nhị Thiếu xem như không có gì nói xong, Tử Đồng quay đầu nhìn Sở Minh ngồi ở phía sau, "Hắc hắc, tớ thì thi tới bốn lần".

"...... Nhị Thiếu, mấy năm nay thật khó cho cậu" Sở Minh hết chỗ nói rồi, cặp đôi này chênh lệch chỉ số thông minh nhiều lắm. Lâm Tĩnh ngồi ở phía sau, nhìn một phong cảnh trên đường, nghe nhạc trong xe, tâm tình cũng tốt lắm. Nhưng hai người chung quy cũng không ngọt ngào giống Nhị Thiếu cùng Tử Đồng, Sở Minh nhìn mà ghen tị lẫn hâm mộ.

"Đồng Đồng, thắt dây an toàn lại".

Nhị Thiếu nhíu nhíu mày, Tử Đồng "Nga" một tiếng thắt dây lại, nửa ngày, nàng còn cười cười, giải thích nói: "Nhị Thiếu nhà ta lái xe tốt như vậy, kỳ thật tớ không cần thắt, nha, đây, ăn trái cây ướp lạnh".

Nói xong, Tử Đồng ngọt ngào hướng miệng Nhị Thiếu đút một miếng trái cây, Nhị Thiếu ăn vui vẻ, mặt mày thần thái sáng láng. Trên đường đi, toàn thấy Tử Đồng đem các loại trái cây ướp lạnh đưa cho Nhị Thiếu, hai người còn thường thường liếc mắt đưa tình, Sở Minh ở phía sau nhìn mà khó chịu, nàng vụng trộm liếc Lâm Tĩnh một cái, vươn tay cầm tay nàng.

Lâm Tĩnh liếc nhìn Sở Minh, thấy hai má Sở Minh hồng hồng, tay cũng bởi vì khẩn trương mà có một lớp mồ hôi, nàng cười cười, không để ý nàng.

Lúc này Sở Minh vui rồi, trái lại Tử Đồng qua kính kính chiếu hậu nhìn nàng nhếch miệng, nở nụ cười: "Tớ nói này con chó nhỏ chết bầm, cậu sờ tay của người đẹp thì có gì hay? Cái móng vuốt heo kia của cậu tiến triển cũng quá chậm, tớ thấy cậu cùng Tĩnh Tĩnh cũng không sống lâu như vậy, rốt cuộc hai cậu muốn diễn đến khi nào?".

Tử Đồng luôn luôn trực tiếp, đối với Sở Minh lại càng không có gì giấu diếm, trong lòng nàng vốn thiên vị Sở Minh, hơn nữa Nhị Thiếu thường thỉnh thoảng nói chuyện cùng Lâm Tĩnh, lòng của nàng liền cũng có thiên vị. Vốn dĩ, theo nàng thấy, con chó nhỏ chết bầm nhà nàng không ngốc không xấu, trắng trẻo đáng yêu, tính tình lại sáng sủa nhiệt tình, hào phóng, là một cô gái tốt cỡ nào a, nếu thích nhau, thì nên nhanh chóng đến với nhau, lãng phí thanh xuân làm gì.

Lâm Tĩnh thì chưa nói gì, nhưng Sở Minh quen đấu võ mồm cùng Tử Đồng, "Cậu nói gì đó? Tớ nhớ không lầm thì cậu cùng Nhị Thiếu tiến triển cũng đâu có nhanh, lúc đó chẳng phải đến trung học mới làm cái kia sao?".

Nhị Thiếu đang lái xe nghe được lập tức đạp phanh, nàng híp mắt nhìn Tử Đồng, những lời này mà cậu cũng nói với Sở Minh hả? Tử Đồng oan uổng muốn chết, không phải do con chó nhỏ Sở Minh kia sáp lại nàng nói muốn được trấn an tâm hồn bị tổn thương gì gì đó nàng mới nói. Tuy rằng nghĩ ra lý do như vậy, nhưng ngoài miệng Tử Đồng cũng không muốn yếu thế, "Thì sao? Cậu là ghen tị cùng hâm mộ chị đây chứ gì? Tớ nói cho cậu biết, nếu chị đây sớm có kinh nghiệm, trung học sao? Lẽ ra từ trong bụng mẹ thì Nhị Thiếu đã là người của tớ rồi".

"......".

Gặp qua trẻ trâu, nhưng chưa thấy ai có thể đem da trâu thổi được to đến như vậy, Sở Minh thất bại, nàng vốn cảm thấy da mặt mình đã dầy rồi, nhưng từ sau khi gặp được Tử Đồng, nàng phát hiện mình còn rất lương thiện.

Bốn người vừa nói vừa cười sau khoảng hai tiếng là tới nơi, bởi vì là ngày cuối tuần, nên có rất nhiều người, trước tiên Nhị Thiếu mang mọi người đến nhà nghỉ đã hẹn trước, đem hành lý cất gọn, cầm hai bộ chìa khóa phòng nói: "Chúng ta thuê hai phòng đi?".

"Được, được, được!" Sở Minh gật đầu như trống bỏi, mặt Lâm Tĩnh hơi hơi hồng, ánh mắt nhìn về phía khác.

"Một lát chúng ta đi câu cá trước, để buổi tối nướng ăn, mọi người đi rửa mặt đi, hai mươi phút sau tập hợp, ha?".

Nhị Thiếu ra lệnh, mọi người phân công nhau hành động, vào phòng, Tử Đồng lập tức nhảy lên giường lớn, vui vẻ nói: "Thật tốt nha".

"Mau đứng lên, đi rửa mặt, vừa rồi nhìn cậu cùng Sở Minh đấu trí so dũng khí, hao phí sức lực như vậy, một hồi còn muốn đi chơi hay không?".

"Đi đi đi, Thiếu, trước kia cậu đã tới đây sao? Vừa rồi tớ thấy bác gái trông coi nhà nghỉ kia hình như biết cậu".

Tử Đồng bị Nhị Thiếu túm lên, để mặt nàng sát vào mặt mình, Nhị Thiếu nhìn nàng, lắc lắc đầu: "Không biết, là người nhà của một đồng nghiệp trong công ty, người đó giới thiệu cho tớ, người thì tớ biết không nhiều, không cần lo lắng, chỉ cần đừng hiểu lầm là được, được rồi, cậu thật xinh đẹp".

Lúc gần sát nhau, Nhị Thiếu có thói quen khen ngợi, Tử Đồng ôm lấy thắt lưng của nàng, có chút ngượng ngùng: "Đã lớn như vậy, cậu còn giống lúc nhỏ mà nói tớ như vậy".

"Cậu ở trong lòng tớ vĩnh viễn là đứa nhỏ không bao giờ lớn".

Nhị Thiếu khó được khi nói lời ngon tiếng ngọt Tử Đồng nghe được mà mở cờ trong bụng, nàng cùng Nhị Thiếu đem hành lý dọn gọn, thay đổi trang phục vận động, thời điểm thay quần áo Nhị Thiếu vẫn có chút ngượng ngùng, còn Tử Đồng ở phía sau không ngừng nháo nàng, đến cuối cùng Sở Minh chờ không được nữa đến gõ cửa .

"Aiz aiz aiz, hai người các cậu được rồi đấy, trờ còn chưa tối đâu, khẩn cấp như vậy sao?!".

Mở cửa ra, tóc Tử Đồng hơi hỗn độn, nàng tức giận nhìn Sở Minh, "Cậu gọi cái quỷ gì đó, chúng tớ rất trong sáng ở trong phòng đợi mà cậu nói gì đó".

"Trong sáng?" Sở Minh vừa thấy tóc Tử Đồng liền nụ cười, "Cậu như vậy cũng kêu là trong sáng sao? Ngài có biết giọng ngài kia có bao nhiêu kinh thiên động địa không? Không khác gì Bạch Cốt Tinh thấy nam nhân nổi thói ham ăn, rất là quỷ khóc thần sầu".

"...... Được rồi, chúng ta đi câu cá đi".

Vẫn là Nhị Thiếu xuất hiện đánh gãy hai người đang đấu khẩu, Tử Đồng hướng Sở Minh quơ quơ tay, đồ hư đốn, dám làm nàng đau lòng.

Mọi người vẫn tính sai, ngọn núi này khá sát đường chân trời, lúc này trời đã tối đen không thích hợp để câu cá, nhưng nhìn bộ dáng hứng thú dạt dào của mọi người, ông chủ cũng là người hiểu ý, đưa cho mỗi người một cái cần câu. Tính tình Lâm Tĩnh rất thích hợp với việc câu cá, dù Sở Minh quấy rầy cỡ nào, nàng không chút bận tâm, chỉ dùng một chút sức thì cá liền cắn câu, dưới ánh mắt hâm mộ của Tử Đồng, nàng câu được một con cá không lớn không nhỏ.

Sở Minh quấy rầy Lâm Tĩnh bất thành, liền nhích lại gần Tử Đồng, cười nói: "Đồng Đồng, cậu từng nghe kể qua một câu chuyện có liên quan đến việc câu cá chưa?".

"Câu chuyện gì?" Tử Đồng câu được câu không hỏi, tâm tư vẫn đặt lên việc câu cho bằng được một con cá. Sở Minh nhíu mày, tiếp tục kể chuyện: "Chính là câu chuyện về câu cá, trước kia, có mấy đứa trẻ không nghe lời người lớn, lén cầm cần câu trong nhà xuống núi câu cá, trong lúc câu rất tập trung, nhưng chưa câu được dù chỉ một con cá, cuối cùng, gần tới lúc mặt trời lặn, cuối cùng cầu câu của một đứa cũng chùng xuống báo hiệu cá mắc câu, nhưng hắn kéo thế nào cũng không kéo được cần câu lên, cần câu cong lại dường như muốn gãy, mọi người lập tức cùng nhau cố gắng mới kéo lên được, cậu đoán coi thứ hắn kéo lên cái gì?".

Hai mắt Tử Đồng phát sáng: "Báu vật?".

Sở Minh âm trầm cười, lấy đèn pin chiếu lên mặt mình: "Hắn ta kéo lên được một cái đầu lâu, mà cái đầu lâu kia nhìn cậu chằm chằm, nhìn cậu chằm chằm......" Sở Minh vừa nói vừa le lưỡi, cộng thêm hiệu ứng ánh sáng đèn pin, làm cho người ta sợ hãi.

Mặt Tử Đồng không phụ sự mong đợi của mọi người dần trắng bệch, Sở Minh thực hiện được trò đùa dai cười vui vẻ, một lát sau, nàng thấy sắc mặt Tử Đồng vẫn không tốt như cũ, Sở Minh nhíu nhíu mày, "Ai, cậu bị dọa sao? Tớ đâu có nghĩ vậy đâu".

"Tớ nghĩ.....".

Tử Đồng bất lực nói, một trận gió lạnh thổi qua, Sở Minh cảm giác mình nổi da gà, "Sao, làm sao vậy?".

"Tớ...... Tớ nghĩ cá đã cắn câu".

......

Trùng hợp vậy á? Mặt Sở Minh cứng đờ, vừa kể xong chuyện câu được đầu lâu thì cá lại cắn câu hả?

"Tớ không dám kéo, cậu giúp tớ với!" thanh âm Tử Đồng có chút lạc đi, Sở Minh nuốt nước miếng, giúp Tử Đồng kéo cần câu, tình cảnh này quả thực rất giống trong câu chuyện nàng vừa kể, trong lúc nhất thời, hai người đều hơi hoảng loạn.

Đến cuối cùng, cần câu cong lại kinh người, bởi vì trời tối, Nhị Thiếu cùng Lâm Tĩnh cũng không để ý, không để ý đến hai người kia sáp lại làm gì. Cũng không đến một phút đồng hồ, một tiếng thét chói tai kinh động trời xanh vang lên, Nhị Thiếu cùng Lâm Tĩnh bị dọa run run, cùng nhau quay đầu nhìn, liền thấy Tử Đồng cùng Sở Minh, vừa la hét vừa không ngừng nhảy lên tại chỗ.

Nhị Thiếu chân dài phản ứng nhanh, bước nhanh tới, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?" Tử Đồng bị dọa mà khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, trong mắt cất chứa nước mắt. Lâm Tĩnh nghe thấy cũng chạy tới, nàng nhìn bộ dáng kinh hoảng của hai người kia, lại nhìn cái mũ bảo hiểm màu trắng không biết từ chỗ nào kéo lên, trong lúc nhất thời cười vang.

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế