Saved Font

Trước/71Sau

Thanh Mai Trúc Mã - Diệp Sáp

Chương 70

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Cậu nghĩ rằng tớ và cậu bình thường bận rộn như vậy là làm cái gì?" Nhị Thiếu cười tủm tỉm nhìn Tử Đồng, rất thích loại biểu tình vừa mừng vừa sợ này của nàng. Vốn nàng muốn chờ một chút sẽ nói cho Tử Đồng, nhưng nếu hiện tại tâm nàng bất an, vậy mình sẽ cho nàng sự an tâm. Yêu thương Tử Đồng, đây là truyền thống quang vinh mà từ nhỏ Nhị Thiếu đã nuôi dưỡng.

Đồng Đồng nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm một hồi, ngẩng đầu xem xét Nhị Thiếu: "Thiếu, như vậy cậu không phải sẽ rất ủy khuất sao?".

"Ủy khuất cái gì? Vì chúng ta về sau thì có cái gì ủy khuất?" Nhị Thiếu xem nhẹ nói, Tử Đồng đã có chút khó chịu. Tuy rằng nói tính tình Nhị Thiếu vẫn mạnh mẽ, nhưng dù sao hai người đều là con gái, không cần nàng một mình một người liều mạng như vậy, nghĩ vậy, Tử Đồng kéo kéo tay áo Nhị Thiếu, Nhị Thiếu kỳ quái nhìn nàng, "Làm sao vậy?".

Tử Đồng hơi ngượng ngùng, Nhị Thiếu kinh ngạc, cô gái của mình từ khi nào thì biết ngại ngùng nhỉ?

"Thật ra, thật ra tớ cũng có một món tiền riêng" Tử Đồng nói không được tự nhiên, Nhị Thiếu chấn động, "Cái gì?" thói quen tiêu tiền của Tử Đồng là gì nàng cũng biết, với thói quen kia của Đồng Đồng thì không nghĩ nàng còn có thể tiết kiệm tiền?

Tử Đồng chỉ nhìn biểu tình của Nhị Thiếu, trừng mắt liếc nàng một cái, "Nghĩ cái gì? Tớ nhất định là loại con gái phá sản phải không? Lần trước tớ không phải đoạt giải quán quân khiêu vũ sao, còn thêm tiền tiêu xài bình thường, tuy rằng với cậu nhất định có khoảng cách, nhưng một chiếc xe không phải không mua nổi".

"Cậu nói thật sao?" Nhị Thiếu nghiêm túc nhìn Tử Đồng, vẫn cảm thấy nàng hay nói giỡn khi ở cùng mình. Tử Đồng cau mày, cầm lấy di động tìm tin nhắn ngân hàng gởi, "Đây, tự cậu xem đi, tớ có thể không thông minh bằng cậu, đem sổ tiết kiệm để trong ký túc xá, người ta đều đem tiền tích trữ gửi trong ngân hàng, vì sợ chính mình tiêu bậy, tớ đem tiền gửi trong ngân hàng, như vậy có thể giữ tiền an toàn".

Tử Đồng cũng sâu sắc hiểu biết thói quen tiêu tiền như nước của mình, kỳ thật thời điểm năm thứ hai nàng bắt đầu có quyết định này, dù sao nhà này là gia đình của hai người, nàng không thể để cho Nhị Thiếu vất vả như vậy được, nàng cũng phải học được tính độc lập tự chủ, giúp Nhị Thiếu chia sẻ.

Nhị Thiếu đau lòng ôm lấy Tử Đồng, "Không phải sẽ rất vất vả sao?".

Đồng Đồng thẹn thùng đẩy nàng ra, "Đây là ký túc xá, vô tình người ta thấy, cậu buồn nôn như vậy làm gì? Vất vả thì cũng vất vả, về sau tớ phải làm chủ nhà, phải làm qua cái loại áp trại phu nhân mồm to sảng khoái uống rượu ăn thịt".

"Áp trại phu nhân?" Nhị Thiếu cười mà ánh mắt híp thành một đường, nàng chỉ biết cô gái nhà mình từ nhỏ đã không giống người thường, vĩnh viễn không thể lấy tâm tình của cô gái bình thường mà nói nàng.

"Cậu mau ngủ đi, tớ cũng về đây".

Tử Đồng vội vàng chạy đi, Nhị Thiếu nhìn thân ảnh trốn tránh của nàng nở nụ cười mang suy tính sâu xa. Kỳ thật nàng biết Tử Đồng chạy vì cái gì, cảm tình hai người luôn luôn không đề cập đến tiền tài, hôm nay nàng khơi mào đầu tiên, nàng vốn còn có chút tâm tư, lại không cẩn thận để lộ ra bản thân còn có một món tiển riêng. Nhị Thiếu lắc đầu cười cười, cô gái ngốc này, đang suy nghĩ cái gì a.

******

Ngày làm lễ tốt nghiệp nào đó, vì tỏ vẻ long trọng, người lớn hai nhà đều đến đây, đứng ở dưới đài, nhìn Nhị Thiếu cùng Tử Đồng nhận bằng tốt nghiệp, vui mừng nói không nên lời.

Cha mẹ hai nhà vốn nghĩ tham gia xong lễ tốt nghiệp sẽ đi về, nhưng Nhị Thiếu nói gì cũng không chịu, nói buổi tối có việc quan trọng muốn nói, trước tiên an bày cho bốn người, sau đó nàng kéo Tử Đồng đi ăn cơm chia tay bạn bè.

Lúc ăn cơm, loại tình cảm trong bốn năm ở chung đều biến ảo trong ly rượu, bình thường Nhị Thiếu đối với việc Đồng Đồng uống rượu rất khống chế, nhưng hôm nay, nhìn nàng ôm cổ Sở Minh khóc như con mèo nhỏ, cũng không ngăn cản, Lâm Tĩnh đồng dạng như thế, nhìn Sở Minh cùng Tử Đồng, cười lắc đầu.

Tử Đồng một tay ôm lấy cổ Sở Minh, khóc nước mắt rơi đầy mặt, "Con chó nhỏ chết bầm a, tuy rằng bình thường tớ ghét cậu hơi tí nịnh nọt, sẽ không cho tớ lời nào tốt đẹp, nhưng nói thật, từ đáy lòng tớ đối với cậu cực kỳ nhiệt tình yêu thương, cảm tình mà tớ đối với cậu, chính tớ cũng nói không rõ, cái loại cảm tình mẹ đối với con này cậu có thể lý giải sao?".

Vẻ mặt Sở Minh cũng đầy nước mắt, lắc đầu: "Đồng Đồng, tuy rằng cậu nói gì tớ cũng không thể lý giải. Nhưng tớ hiểu được nội tâm cậu đối với tớ thật sự nhiệt tình yêu thương. Cậu yên tâm, tớ tốt nghiệp xong cũng không thể tách ra, tớ không muốn, nếu có một ngày, ba mẹ tớ đem chân tớ đánh gãy, tớ còn phải tìm cậu nương tựa đó".

Tử Đồng dùng sức gật đầu, lại uống một ngụm rượu: "Cậu yên tâm, cậu bị đánh gãy chân tớ sẽ tiếp tế cho cậu. Tớ cũng từng nghĩ, nếu có một ngày Nhị Thiếu chán tớ, cậu cũng phải là người nhà mẹ đẻ của tớ, mà tớ thấy, con chó nhỏ chết bầm, cái bụng kia của cậu nên luyện tập tập đi nha, tớ cảm thấy Nhị Thiếu nhà tớ chỉ một quyền có thể đánh cho cậu chạy nạn khắp nơi".

Sở Minh phun một ngụm rượu, "Đồng Đồng, nghe cậu nói kìa. Đều đã tốt nghiệp, cậu không thể bớt "trâu" một chút sao? Cậu thổi Nhị Thiếu nhà cậu bốn năm, lỗ tai tớ nghe mà kết thành kén trong đó rồi, ai, nói thật này, Nhị Thiếu với cậu, theo ý tớ nhìn thế nào nhìn đều hơi giống cảm giác Thất tiên nữ coi trọng Trư Bát Giới".

Tử Đồng cười cười, nhếch miệng: "Nhị Thiếu nhà tớ tuy rằng không vĩ đại như vậy, nhưng cũng không đến mức như Trư Bát Giới a.".

Sở Minh nhe răng: "Cậu hiểu lầm Bát Giới".

......

Đợi đến cuối cùng, xem tình thế không đúng Nhị Thiếu cùng Lâm Tĩnh nhanh tay đem hai người đang ôm nhau khóc rống tách ra, Sở Minh cũng ôm thắt lưng Lâm Tĩnh không buông tay, " Tĩnh Tĩnh a, tớ yêu cậu, yêu đến tận xương tủy cậu biết không?".

Lâm Tĩnh không nói chuyện, dịu dàng nhìn nàng, Tử Đồng lui ở trong lòng Nhị Thiếu ồn ào theo: "Thiếu a, tớ yêu cậu tựa như chó yêu xương cậu biết không?".

......

Nhìn hai người này đến chỗ nào cũng cãi nhau, Nhị Thiếu bất đắc dĩ, cẩn thận đút nước trà cho Tử Đồng.

Lâm Tĩnh nhìn Nhị Thiếu cùng Tử Đồng hơi hơi cười, Nhị Thiếu nhìn nàng, "Xác định rồi?".

Lâm Tĩnh nhìn nhìn Sở Minh gối đầu trên đùi mình, xoa xoa tóc của nàng: "Ừm, xác định rồi, mấy năm nay, vất vả cho nàng".

Nhị Thiếu vui vẻ cười: "Thật không dễ dàng, cũng tốt, mặc kệ sớm muộn gì, nghĩ thông suốt chính là hạnh phúc, đã chậm trễ lâu như vậy, về sau chắc chắn vui vẻ cùng một chỗ".

"Ừm, các cậu cũng vậy".

Lâm Tĩnh chân thành chúc phúc, trong lòng nàng cảm kích nói không nên lời, kỷ niệm đại học này, nàng cảm thấy Nhị Thiếu như là một người chị lớn một mực yên lặng chỉ bảo, chăm sóc nàng, so với Sở Minh cùng Tử Đồng hấp tấp, Nhị Thiếu càng giống như mưa xuân, vẫn dễ chịu chịu đựng mọi người.

Nhị Thiếu nhìn bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của Lâm Tĩnh, cười nhẹ: "Đừng nói gì cả, yên tâm là tốt rồi, bạn bè, cả đời".

Lâm Tĩnh cúi đầu, che dấu nhiệt độ trong mắt, nhìn hai má Sở Minh do uống rượu mà đỏ rực, trong lòng ấm áp. Tuy rằng vòng hạnh phúc này luẩn quẩn tha các nàng đi thật lâu cuối cùng mới có thể dắt tay nhau, nhưng một khi nắm được, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay. Nhiều năm như vậy, vẫn là Sở Minh kiên trì, lúc này đây, nàng cũng muốn kiên trì một lần.

Tử Đồng bị Nhị Thiếu kéo lên xe taxi, khi xe đến địa chỉ cần đến, nàng mới có chút tỉnh rượu, Tử Đồng xoa mắt, nhìn bốn phía: "Thiếu, đây là chỗ nào?".

Tiểu khu này dường như chưa từng tới, cảnh vật chung quanh tốt lắm, tuy rằng trời tối, nhưng nương theo ánh trăng có thể thấy rõ quang cảnh xanh tươi xung quanh tiểu khu, Nhị Thiếu chờ xe dừng hẳn, cười nói: "Tới rồi, xuống xe đi, ba mẹ đang chờ đó".

"A?" Nhắc tới ba mẹ, Tử Đồng kinh ngạc, nhảy xuống xe, sau đó lập tức tìm kẹo cao su, "Cậu tại sao không nói sớm? Ba mẹ chờ để làm gì? An ủi tớ sợ tớ tốt nghiệp quá khó khăn sao?".

"Xong chưa, đi thôi".

Nhị Thiếu nắm tay Tử Đồng, dùng tươi cười hóa giải bất an trong lòng nàng, bị bàn tay hơi lạnh của Nhị Thiếu nắm lấy, Tử Đồng nấc một cái, gật đầu: "Được rồi, mọi người nếu nói tớ uống rượu cậu thay tớ ngăn cản nha".

"Được".

Nhị Thiếu hứa hẹn làm cho tâm lý Tử Đồng kiên định, nàng bị Nhị Thiếu nắm tay đi về phía một tòa nhà, đến dưới lầu, Tử Đồng cười cười, "Tầng thứ tám, cậu nhớ không? Trước kia tớ nói với cậu, nếu tớ có gia đình, sẽ chọn nhà ở tầng thứ tám, ha ha, số tám, phù hợp với hai ta".

"Vừa đúng lúc chúng ta phải lên tầng thứ tám" Nhị Thiếu cười hoà thuận vui vẻ nhìn Tử Đồng, Tử Đồng liếm liếm môi, "Thật trùng hợp, ba mẹ có bạn bè ở đây sao?".

"Ừm, về sau ở đây sẽ là một cứ điểm".

Nhị Thiếu luôn cười, đầu Tử Đồng do uống rượu nên hơi váng, tốc độ phản ứng rõ ràng không bằng trước kia. Cứ điểm? Nếu như ba mẹ muốn ở lại đây với chúng ta thì sao đây?

Mang theo nghi hoặc, Tử Đồng đi theo Nhị Thiếu vào thang máy lên tầng tám, thời điểm mở cửa ra, Tử Đồng vừa tiến vào, ngay cả giày cũng chưa cởi liền thấy chính giữa phòng khách treo một tấm màn chiếu lớn, đang chiếu hình nàng cùng Nhị Thiếu chụp khi ở nhà trẻ, ảnh chụp phóng rất lớn, là ba Hồng vụng trộm chiếu, trong ảnh chụp, một tay Tử Đồng nhéo miệng Nhị Thiếu, một tay lấy bánh bích quy gấu nhỏ của nàng, Nhị Thiếu khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, Tử Đồng còn đang ngốc nghếch thất thần, bốn người lớn cùng nhau lại đây, cười trêu chọc: "Aiz u, nữ chủ nhân còn biết trở về a".

"Thiếu?".

Tử Đồng quay đầu, giống như là đang nằm mơ nhìn Nhị Thiếu, Nhị Thiếu cười tủm tỉm nhìn nàng, dưới cái nhìn chăm chút của Tử Đồng, nàng giống như là ảo thuật gia từ torng tay biến ra một chùm chìa khóa, môi khẽ mở, ôn nhu nói: "Đồng Đồng, cậu có nguyện ý làm nữ chủ nhân của tớ không? Cùng tớ một đời một thế không?".

- toàn văn hoàn-

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận