Saved Font

Trước/297Sau

Thời Gian Tươi Đẹp Sau Khi Gặp Anh

Chương 296: Người Phụ Nữ Này Tùy Hứng Quá (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Nguyetmai

Hoắc Miên lập tức nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, giả vờ không phát hiện Tô Ngự.

Sau đó, cô lấy túi đậu phộng trên quầy xuống mở ra ăn.

Tô Ngự không kìm được bước lại gần cô: "Không ngờ cô cũng đi hát karaoke, thần kỳ thật đấy."

"Làm ơn đi, tôi thì sao, tôi không phải người à? Anh có thể tới, sao tôi không thể tới?"

"Cho nên… cô cũng là một cô y tá có cuộc sống về đêm đầy phong phú." Tô Ngự cố ý đùa cô.

"Đừng nói nhảm nữa, anh sửa xe cho tôi xong chưa?"

"Xe? Xe gì?" Tô Ngự giả vờ không hiểu hỏi lại.

"Tô Ngự, anh…" Hoắc Miên đau lòng cho chiếc xe yêu quý của mình, mấy ngày nay toàn là Tần Sở đưa đón cô.

Cô thật sự không muốn Tần đại nhân khổ cực, cho nên mới muốn lấy xe về sớm, không ngờ Tô Ngự lại giả vờ không biết với cô.

"Chiếc xe cùi bắp của cô không cần phải sửa, mua luôn chiếc xe mới là được rồi."

"Bỏ đi, nói chuyện với anh thật là mệt, vì để sống lâu thêm mấy năm, tôi không thèm để ý tới anh nữa. Quý trọng mạng sống, rời xa Tô Ngự!" Nói xong, Hoắc Miên kiêu ngạo cầm túi đậu phộng bỏ đi.

"Cô ơi, cô còn chưa trả tiền…" Phục vụ quầy bar gọi Hoắc Miên lại.

"Anh ta trả tiền." Hoắc Miên chỉ chỉ Tô Ngự.

Quả nhiên, Tô Ngự móc ra mấy trăm tệ ném lên quầy bar, sau đó bỏ đi.

"Cô nàng đó là người làm cho cậu mê mẩn đấy à?" Trong chiếc Land Rover màu đen, Ngụy Liêu cười hỏi.

"Không phải! Không thể nào!" Tô Ngự đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

Ngụy Liêu không nói gì.

Một lát sau, Ngụy Liêu bỗng nhiên lẩm bẩm: "Quý trọng mạng sống, rời xa Tô Ngự!"

"Mẹ nó!" Tô Ngự không bình tĩnh được nữa, Ngụy Liêu nghe được lời Hoắc Miên nói à?

Còn nữa, tại sao Hoắc Miên lại nói ra một câu nói gây sốc như vậy chứ?

Cái gì gọi quý trọng mạng sống, rời xa Tô Ngự? Anh là cậu Tô của nhà họ Tô đấy!

Lúc Hoắc Miên quay lại phòng riêng, Lâm Tuyết Kiều đã hát xong một bài, đang hát bài tiếp theo.

Là bài hát khá hot gần đây, "Diễn Viên" của Tiết Chi Khiêm.

Lâm Tuyết Kiều cố ý hát cho Cao Nhiên nghe, nhưng hình như Cao Nhiên không chú ý lắng nghe, mà trò chuyện gì đó với Tần Sở.

Hoắc Miên vô cùng buồn chán ngồi trên ghế sofa ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng vỗ tay khen ngợi Lâm Tuyết Kiều.

Lúc này, Tần Sở đột nhiên đi lại ôm vai Hoắc Miên: "Hát cho anh nghe một bài."

"Anh biết giọng em không hay mà."

"Không sao, anh không ngại."

"Nhưng em ghét chính mình." Hoắc Miên rất ít hát, cô luôn cảm thấy hát không đúng nhịp hoặc là quên lời bài hát thì sẽ rất xấu hổ.

"Hoắc Miên, cô hát một bài đi, hát bài "Đếm vịt" cũng được, chúng tôi sẽ không cười cô."

"Anh coi trọng tôi thật, tôi không hát được loại bài hát khó hát như bài "Đếm vịt"." Hoắc Miên cười khẽ.

"Chị Hoắc, chị hát một bài đi." Lâm Tuyết Kiều ôm vai Cao Nhiên, bắt đầu ồn ào theo.

"Hay là hai người song ca một bài đi, bài "Tình ca hồng trần" đấy." Cao Nhiên đề nghị.

"Cái bài quê một cục này thích hợp với cậu nhất." Tần Sở liếc Cao Nhiên.

"Ha ha ha ha…" Hoắc Miên cười không dứt.

Bài "Tình ca hồng trần" có giai điệu dễ nghe, nhưng bài này sặc mùi Rural Heavy Metal.

"Hoắc Miên, hay là cô hát bài "Chồng kiếm tiền vợ tiêu tiền" đi" Cao Nhiên tiếp tục chế giễu.

Câu này khiến cho Lâm Tuyết Kiều che miệng cười khanh khách.

Hoắc Miên cảm thấy nếu mình không lấy ra kỹ năng kinh người gì đó thì sẽ không trấn áp được tình huống này.

Vì vậy, cô đứng lên, cầm micro nói: "Tiếp theo… xin mời chồng tôi là Tần đại nhân hát cho mọi người nghe bài "Im lặng là vàng". Vỗ tay nào!"

Cao Nhiên và Lâm Tuyết Kiều lập tức vỗ tay.

Tần Sở nhìn bộ dáng vui vẻ của vợ mình khi bán đứng mình.

"Em thật biết sắp xếp." Tần Sở ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Miên.

Hoắc Miên lập tức làm nũng: "Tần đại nhân, anh hát một bài đi, nếu không thì Cao Nhiên sẽ chế nhạo chúng ta tới sáng mai mất."

Giọng hát của Tần Sở cực kì dễ nghe. Năm xưa ở trường học, anh đã từng hát bài "Im lặng là vàng" của Trương Quốc Vinh trong bữa tiệc Tết dương.

Hơn nữa, anh còn hát bằng giọng tiếng Quảng Đông cực kì chuẩn, gây chấn động toàn trường, làm cho các bạn nữ đều biến thành mê trai.

Đã qua nhiều năm rồi, không biết có thể tìm lại cảm giác năm xưa nữa hay không.

"Chồng em tốt nhất… anh hát một bài thôi mà..." Hoắc Miên nhìn Tần Sở bằng ánh mắt mong chờ, nũng nịu nói.

Trước/297Sau

Theo Dõi Bình Luận