Saved Font

Trước/13Sau

Thanh Xuân Của Chúng Ta

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khung cảnh sân trường vào tháng chín, hiện giờ đang được bao phủ bởi làn mưa dày hạt như đang muốn rửa trôi những cơn oi bức ngày hạ. Trên sân trường vẫn là những tốp người chạy mưa, hay đứng dưới hiên tán gẫu, hay những đám bạn đang chen chúc nhau dưới một chiếc dù vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Và trong khunh cảnh đó cũng tồn tại hai người đang đứng dưới một tán ô mà nhìn nhau nhưng hiển nhiên vẫn chưa nói câu gì.

Hoàng Nhiên khi nãy còn đang đi chậm chậm về phía Vũ Ngưng Băng thì nhanh như chớp phóng lên phía trước mà mở dù ra. Vì mắt thấy Vũ Ngưng Băng vừa đó còn đưa tay bắt mưa rất nghệ thuật thì liền không chút hình tượng mà lao vào làn mưa nên có chút hoảng hốt.

Hoàng Nhiên sau khi dùng ô che chắn cho Vũ Ngưng Băng xong liền cảm thấy buồn cười khi nghĩ rằng cô gái này có phải thật hay không có ý định đội mưa chạy về. Đang tự cười với suy nghĩ của mình thì Vũ Ngưng Băng quay đầu lại nhìn. Hoàng Nhiên không hiểu sao càng cười vui vẻ hơn mà nhìn Vũ Ngưng Băng. Cho nên hiện tại chúng ta lại có một khung cảnh kỳ cục thế này trên sân trường đây. Hai người, một thấp một cao đứng đối diện nhau dưới một tán mà nhìn chằm chằm nhau, trên mặt người cao hơn là một nụ cười không thể tỏa nắng hơn, còn trên mặt người thấp hơn vẫn lạnh lùng và pha chút khó hiểu.

Ngay lúc Vũ Ngưng Băng đối diện mà nhìn Hoàng Nhiên, Hoàng Nhiên nhìn vào khuôn mặt trắng nhỏ, đôi môi anh đào, dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt to tròn, trong mắt hiện lên tia khó hiểu... không hiểu sao lúc này Hoàng Nhiên lại cảm thấy Vũ Ngưng Băng có chút đáng yêu. Hoàng Nhiên thấy mưa vãn lặng hạt, nếu đứng nguyên ở đây nhìn nhau mãi hình như không hợp lý lắm, liền lên tiếng:

- “Trời đang mưa to, đừng liều mạng vậy chứ.”

Vũ Ngưng Băng sau khi hết bất ngờ vì sự xuất hiện của Hoàng Nhiên, nghe Hoàng Nhiên nói vậy khôi phục dáng vẻ lạnh lùng noi:

- “Cũng chẳng liên quan đến cậu, tôi cần phải về.”

Nói xong liền có ý định đi ra khỏi tán dù nhưng Hoàng Nhiên đâu thể cứ đứng như thế, liền đi theo bước chân Vũ Ngưng Băng, tay vẫn kiên quyết che dù cho cô mặc cho trên người Hoàng Nhiên đã bị mưa hắt vào. Hoàng Nhiên cũng không để ý nhiều đến lời Vũ Ngưng Băng nói mà cứ nhất nhất đi theo từng bước chân của Vũ Ngưng Băng.

Vũ Ngưng Băng thấy người kia không có ý định từ bỏ, vừa đi vừa nói:

- “Cậu muốn làm gì?”

- “Hỏi thừa, dĩ nhiên là về nhà. Không phải cậu cũng muốn về sao? Thật trùng hợp, chúng ta chung đường.”

Hoàng Nhiên nói xong nở nụ cười tinh nghịch và nháy mắt một cái. Vũ Ngưng Băng nhìn vậy liền cảm thấy mắt mình bị đau, không để ý đến việc mưa ướt hay Hoàng Nhiên có kịp theo, cô vẫn đi nhanh về phía trước. Vũ Ngưng Băng luôn cảm thấy cô và Hoàng Nhiên thuộc hai thế giới khác nhau, vẫn là không hợp để đứng chung một chỗ cho nên từ trước tới giờ cô luôn không thấy cần thiết để hai người gần nhau.

Hoàng Nhiên thấy Vũ Ngưng Băng đột nhiên đi nhanh liền tích cực mà đuổi theo, tay vẫn chăm chú mà che ô cho Vũ Ngưng Băng. Trời đang mưa to hơn, đi trên sân trường có nhiều đoạn có rêu mọc nên có chút trơn, Hoàng Nhiên vẫn luôn để ý bước chân để không bị ngã. Nhưng Vũ Ngưng Băng chỉ một mạch tiến về phía trước mà không quan tâm đến việc đường trơn. Không ngoài dự đoán của thiên nhiên rằng nếu đi nhanh hiển nhiên rằng Vũ Ngưng Băng nhất định sẽ ngã. Nhưng trong dự đoán của Hoàng Nhiên vì nãy giờ Hoàng Nhiên vẫn luôn dõi theo bước chân của Vũ Ngưng Băng, mắt thấy Vũ Ngưng Băng đi nhanh mà đạp phải rêu rồi nhanh chóng chới với liền nhanh tay mà đưa ra kéo lấy Vũ Ngưng Băng ôm vào trong lòng. Vũ Ngưng Băng cũng vì ngã mà theo bản năng tìm kiếm điểm tựa, nên khi Hoàng Nhiên ôm cô lại, cô cũng theo phản ứng mà ôm chặt.

Giữa cơn mưa mùa hạ, dưới tán ô nhỏ có hai người ôm nhau. Hiện tại trong lòng mỗi người đều mang theo những cảm xúc riêng mà chẳng ai nhận ra được hết.

Hoàng Nhiên thấy thật may mắn khi đỡ kịp, không để Vũ Ngưng Băng ngã xuống. Chẳng hiểu sao Hoàng Nhiên liệu trước được việc Vũ Ngưng Băng sẽ ngã nhưng khi nó xảy ra vẫn không tránh khỏi có chút khẩn trương. Hoàng Nhiên lên tiếng hỏi trong khi vẫn giữ cái ôm:

- “Cậu ổn chứ, Vũ Ngưng Băng?”

Vũ Ngưng Băng như hoàn hồn lại khi nghe thấy giọng của Hoàng Nhiên, từ từ rời khỏi cái ôm, cúi mặt không nhìn tới Hoàng Nhiên mà lắc lắc cái đầu thay cho câu trả lời.

Hoàng Nhiên nhìn biểu hiện của Vũ Ngưng Băng nghĩ rằng việc lúc nãy làm cho cô sợ liền bất giác đưa tay lên xoa nhẹ đầu Vũ Ngưng Băng, nhẹ giọng nói:

- “Trời mưa đường rất trơn, phải cẩn thận khỏi ngã. Dù cậu có ngã thì tớ vẫn sẽ đỡ được nhưng vẫn lên cẩn thận.”

Chưa từng có ai đối với Vũ Ngưng Băng hành động hay nói những lời như vậy cả vì mọi người đều nghĩ rằng cô quá lạnh lùng và xa cách nên chẳng ai dám tới gần, nhưng sự thật là họ chưa từng bỏ ra một chút tâm huyết để hiểu cô. Đối mặt với Hoàng Nhiên đôi khi cô không biết nên làm thế nào, nhưng cô không hề thấy bài xích hành động vừa rồi. Vũ Ngưng Băng thở dài một hơi lên tiếng:

- “Tôi không sao. Về thôi.”

Hoàng Nhiên quan sát các biểu cảm trên gương mặt của Vũ Ngưng Băng thấy cô biến đổi không ngừng. Hoàng Nhiên nghĩ hành động vừa rồi có thể khiến Vũ Ngưng Băng không thích những cuối cùng cô ấy lại chẳng có phản ứng gì cả, chỉ đơn giản nói đi về. Hoàng Nhiên đi phía sau Vũ Ngưng Băng bất giác đặt tay lên ngực nghĩ rằng tại sao bỗng nhiên tim lại đập nhanh vậy, nghĩ không ra nên bỏ qua. Hoàng Nhiên đi song song với Vũ Ngưng Băng cười nói:

- “Tớ còn chưa cảm ơn vì lúc nãy đã giúp tớ trong giờ tiếng anh.”

- “Cậu cho tôi đi nhờ ô, coi như hòa.”

Hoàng Nhiên nghe Vũ Ngưng Băng trả lời, không biết có phải ảo giác hay không mà Hoàng Nhiên cẩm thấy Vũ Ngưng Băng nói chuyện không còn quá lạnh lùng như trước nữa. Nghĩ tới đây liền thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn, vì thế mà nói:

- “Sự thật là cậu cũng không hề muốn đi nhờ ô tớ...”

Hoàng Nhiên thấy Vũ Ngưng Băng không nói gì liền nói tiếp:

- “Nhưng có một sự thật nữa là tớ muốn về chung với cậu, Vũ Ngưng Băng.”

Hoàng Nhiên không biết rằng lúc này khi nghe xong câu nói này, Vũ Ngưng Băng liền cảm thấy mặt có chút hồng và tim cũng đập nhanh hơn thường một chút, Vũ Ngưng Băng nghi ngờ mình dầm mấy giọt mưa và trải qua việc bất ngờ nên chắc cảm rồi.

Từ lúc đó đến khi về hai người liền không nói thêm câu nào, có lẽ chính họ cũng chẳng nhận ra không khí xung quanh họ đã trở nên dịu dàng rất nhiều, ngay cả mưa cũng vì họ mà chẳng lặng nề rơi xuống nữa.

Trước/13Sau

Theo Dõi Bình Luận