Saved Font

Trước/77Sau

Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 63: Món ăn thứ sáu mươi ba

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Nếu ngươi ngủ một đêm với gia thì hôm nay gia sẽ bỏ qua cho ngươi.” Từ xa Đinh Chí Nguyên đã nghe thấy giọng nói ngả ngớn của vị công tử kia truyền đến. Đinh Chí Nguyên âm thầm cau mày, không biết là người đáng thương nào lại đụng trúng vị ôn thần này.

“Ngươi nói năng đàng hoàng một chút…” Đây là một giọng nói khác, thanh thúy dễ nghe, vừa nghe đã biết là nữ tử.

“Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa thì gia đây sẽ xử lý các ngươi!” Những lời này vừa phát ra thì dưới lầu lập tức hỗn loạn, hiển nhiên là những vị khách đến ăn cơm đã bị dọa.

“Không biết Mã công tử quang lâm, Chí Nguyên có lỗi rồi.” Đinh Chí Nguyên chậm rãi đi xuống lầu, không hề có chút lo lắng, phía sau Đinh Chí Nguyên đi theo mấy tên tiểu nhị, ai nấy đều có chút nao núng.

Mã công tử thu bàn tay đang định đánh vào mặt người khác, xoay người nhìn Đinh Chí Nguyên: “Đinh chưởng quầy là quý nhân bận rộn, tại hạ sao dám phiền đến ngươi? Hôm nay ta chỉ muốn đến ăn bữa cơm đạm bạc, ai ngờ ở đây lại đầy khách. Đinh chưởng quầy, việc làm ăn của ngươi thật tốt!”

Mã công tử kia vô cùng tuấn tú, một thân cẩm y hoa phục nhìn rất phong độ tuấn dật, chỉ là hành vi quá mức ngả ngớn khiến cho người khác khó chịu. Gia đinh của hắn kẻ nào cũng cậy chủ mà diễu võ dương oai, một bộ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Đinh Chí Nguyên nhìn người bị Mã công tử khi dễ, cư nhiên là nam tử. Nhưng rất nhanh Đinh Chí Nguyên nhận ra người nọ là nữ phẫn nam trang, chỉ tiếc gương mặt trắng nõn non mềm đã bán đứng nàng ta. Bên người nữ tử còn có một nam tử nhỏ hơn nữa, ắt hẳn là nha hoàn của nàng.

“Đây đều là nhờ mọi người nể tình. Mã công tử đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với một vị tiểu huynh đệ, mời lên sương phòng trên lầu.” Trên đường xuống đây Đinh Chí Nguyên đã cho người chuẩn bị sẵn một gian trống, may mà gian sương phòng kia vừa vặn có người mới dùng bữa xong, nếu không việc này sẽ càng phiền toái.

Mã công tử không chịu buông tha nhìn người bị hắn khi dễ kia, cuối cùng cân nhắc một lát, gật đầu: “Nể mặt Đinh chưởng quầy, hôm nay ta sẽ không so đo với hắn nữa.” Miệng Mã công tử cong lên thành ý cười với nữ tử phẫn nam trang kia: “Tiểu thư, sau này nhất định tại hạ sẽ đăng môn bái phỏng, ha ha ha ha.”

Nàng kia giận đến đỏ mặt, trước mặt mọi người bị nhục nhã, nàng đúng là không còn mặt mũi nào nhìn ai.

Đinh Chí Nguyên mang Mã công tử lên lầu, chẳng bao lâu lại đi xuống, thấy vị nữ tử kia còn chưa rời đi, không khỏi thở nhẹ một hơi.

“Tiểu huynh đệ, xin lỗi, như vậy đi, bữa cơm hôm nay để ta mời.”

Vẻ tức giận trên mặt nàng kia lập tức biến mất, hai gò má ửng hồng, lắc đầu: “Không liên quan đến chưởng quầy, là tên kia quá phận, chưởng quầy ra mặt giúp ta giải vây, ta còn phải cảm tạ chưởng quầy mới đúng.”

Đinh Chí Nguyên nghe giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế kia không khỏi có vài phần lâng lâng, hắn không dám nhìn nữ tử kia nữa, chỉ vội nói: “Tiểu huynh đệ thật thấu tình đạt lý, tại hạ là Đinh Chí Nguyên, không biết có vinh hạnh được kết giao bằng hữu với tiểu huynh đệ không?”

Nàng kia chưa kịp lên tiếng đồng ý thì lại bị nha hoàn bên cạnh kéo tay áo, vội sửa lời nói: “Phụ mẫu không thích ta tự tiện ở bên ngoài kết giao bằng hữu, Đinh chưởng quầy, thật có lỗi.”

“Không sao cả, là Đinh mỗ đường đột!” Đinh Chí Nguyên vừa nhìn đã biết ngay đây là tiểu thư của nhà nào đó, phỏng chừng là sắp đến năm mới nên đi ra ngoài chơi, vừa cảm thán nữ tử gia giáo tốt đồng thời cũng cảm thấy khổ sở cho bản thân mình.

Đây là lần đầu tiên hắn muốn kết giao với một nữ tử, kết quả lại thất bại.

Nữ tử dùng bữa xong rời đi, Đinh Chí Nguyên thất thần nhìn theo bóng dáng của nàng, thình lình bị người vỗ nhẹ khiến hắn giật mình thiếu chút nữa thì té ngã.

“Sư huynh, huynh phát ngốc cái gì đấy? Gọi ngươi ba bốn lần cũng không nghe thấy?” Tử Tu và Khang Hy cơm nước xong xuống lầu thì thấy chính là cái cảnh này.

Đinh Chí Nguyên lúng túng nói: “Không có gì, các ngươi định về à?”

“Đúng vậy, bọn đệ đi dạo thêm một lát rồi quay về.” Tử Tu nhìn ra Đinh Chí Nguyên có tâm sự, nhưng mà không tiện hỏi thẳng, bởi vì rõ ràng là Đinh Chí Nguyên không định kể với y.

“Vậy… vậy mọi người đi chơi vui, thứ cho ta không thể đi cùng.” Ánh mắt Đinh Chí Nguyên có chút trốn tránh, sợ bị nhìn ra khác thường nhưng hắn càng như thế thì Tử Tu càng hiếu kỳ.

Cuối cùng, Tử Tu dặn dò: “Sư huynh, nếu có chuyện gì thì nhất định phải tìm đệ, biết chưa? Bọn đệ đi trước đây!”

“Ừ, ta biết rồi.” Đinh Chí Nguyên cười khổ.

Ra ngoài rồi, Tử Tu càng nghĩ càng không đúng, khi bọn họ vào tửu lâu dùng bữa thì sư huynh vẫn còn bình thường, tại sao sau khi ăn xong thì huynh ấy lại biến thành như vậy? Không lẽ là bị tên Mã công tử kia khi dễ sao?

Vậy cũng không đúng, dáng vẻ kia của sư huynh rõ ràng không phải là bị khi dễ, hơn nữa họ cũng không nghe thấy âm thanh không ổn nào. Tử Tu nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra Đinh Chí Nguyên rốt cục là gặp phải chuyện gì.

Tử Tu nghĩ không ra nhưng Khang Hy thì chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, Đinh Chí Nguyên kia rõ ràng là hồng loan tinh động, sợ là đã coi trọng cô nương nhà nào rồi.

“Sư… Sư huynh coi trọng cô nương nhà ai?” Biểu cảm của Tử Tu không rõ là đang kinh ngạc hay vui sướng, có lẽ là cả hai.

Khi Trung thu Trình Lễ còn nói với sư huynh chuyện này, khi đó sư huynh còn chưa biểu lộ ra điều gì, không ngờ nhanh như vậy đã có đối tượng rồi.

Không được, y nhất định phải nói với sư phụ để sư phụ mừng. Chỉ là không biết sư huynh coi trọng cô nương nhà nào? Càng không biết vị cô nương kia có cảm giác như thế nào với đại sư huynh?

Tử Tu càng nghĩ càng xa, hiển nhiên đang có tư thế chuẩn bị đi mai mối.

“Ta cảm thấy việc này cần phải quan sát cẩn thận trước, vạn nhất vị cô nương kia không thích sư huynh thì sao đây?” Cuối cùng Tử Tu quyết định chưa nói cho sư phụ biết, y không muốn khiến sư phụ mừng hụt.

Khang Hy buồn cười hỏi: “Sao vậy? Ngươi định làm mai cho hắn?”

“Không phải.” Tử Tu nhìn Khang Hy vài giây, sau đó lắc đầu xua đi ý tưởng vừa mới nảy ra trong đầu. Tuy nói có thể để Khang Hy tứ hôn nhưng nếu cô nương kia không thích sư huynh thì dù họ có thành thân cũng không hạnh phúc.

“Ngươi thật thích quản chuyện của người khác. Sao không dành thời gian đó để nghĩ chuyện của chúng ta nhiều hơn?” Khang Hy nắn bàn tay nhỏ bé của Tử Tu, bất mãn oán thầm.

Tử Tu không còn hay ngượng ngùng như trước nhưng giữa ban ngày ban mặt bị nói như vậy vẫn không nhịn được đỏ mặt: “Không phải chúng ta đang rất tốt sao? Cứ tiếp tục như thế này là tốt lắm rồi.”

“Ừ, ta cũng cảm thấy rất tốt.” Không bị người ngoài quấy rầy, cũng không có những chuyện phức tạp khiến cho nhọc lòng, chẳng qua cuộc sống ngọt ngào như thế này quá ngắn ngủi nên càng khiến cho người ta thêm luyến tiếc.

Đêm trừ tịch, không khác gì năm trước, Khang Hy tổ chức gia yến tại Càn Thanh Cung, sau đó lại cùng Tử Tu ngắm pháo hoa, đếm ngược bù lại cho năm ngoái.

Năm mới đến, trời đổ trận tuyết đầu tiên, người trong cung vô cùng hưng phấn đều vui vẻ chơi tuyết. Tử Tu nhàm chán đắp hai người tuyết trong sân sau đó ngồi ngốc ra mà nhìn chúng.

Tân niên qua đi, ngày lại trở về như trước kia, Tử Tu vẫn giữ bí mật của sư huynh trong lòng, tuy không nói ra nhưng cũng không quên.

Tử Tu không biết rằng, ở ngoài cung, Đinh Chí Nguyên lại gặp lại người trong lòng.

Đó là buổi tối mùng hai, Ngự Thiện Tửu Lâu đang trong kỳ nghỉ, Đinh Chí Nguyên thả cho bọn tiểu nhị được nghỉ ngơi năm ngày, đồng thời phát bao lì xì thật lớn rồi cho họ về nhà. Tối hôm đó, Đinh Chí Nguyên ngồi một mình trong tửu lâu rất nhàm chán nên định ra ngoài chơi.

Hắn đi một đường đến bờ sông, bờ sông từ xưa đến nay là nơi tài tử giai nhân gặp nhau, tuy hắn không phải là tài tử nhưng có thể nói là cũng có danh có lợi.

Bờ sông vào năm mới đặc biệt náo nhiệt, bởi vì ở đây tổ chức hội hoa đăng. Đinh Chí Nguyên không phải là người phong nhã nhưng trước không khí xung quanh cũng nhịn không được mà mua một cái đèn lồng. Kết quả khi đang mua đèn thì tình cờ gặp lại vị cô nương mà hắn tâm tâm niệm niệm.

Giống như rất nhiều câu chuyện cẩu huyết từ xưa đến nay, hai người họ cùng thích một cái đèn lồng. Đinh Chí Nguyên đương nhiên nguyện ý bỏ đi thứ mình thích đem đèn tặng cho người trong lòng. Nàng kia đã đổi trở về nữ trang, tuy không phải là tuyệt đại giai nhân, nhưng cũng rất mỹ mạo khiến người yêu thích.

Sau đó hai người dần dần phát triển tình cảm, bắt đầu thư từ qua lại.

Khi đó Đinh Chí Nguyên mới biết, nàng kia họ Hàn, tên là Hàn Mộng Chi, là nữ nhi của Cấp sự trung, tuy chỉ là thứ nữ nhưng mẫu thân được sủng ái nên cuộc sống của nàng rất tốt.

Nội tâm của Đinh Chí Nguyên bắt đầu dày vò, phụ thân của đối phương là quan, tuy chức quan không cao nhưng quan lại lúc nào cũng chướng mắt bình dân. Hơn nữa hắn lại mất đi tay trái, khả năng có thể khiến cho nhạc phụ nhạc mẫu tương lai thích mình lại càng nhỏ hơn.

Đinh Chí Nguyên nhớ đến lời Tử Tu là khi nào cần thì cứ đến tìm y, nhưng loại chuyện này hắn có thể nào nói ra miệng, bởi vậy vẫn kéo dài mãi đến khá lâu hắn mới dám nói cho sư phụ Trình Lễ.

Đương nhiên đó là chuyện của sau này, lúc này thì Đinh Chí Nguyên vẫn còn cẩn thận viết từng bức thư gửi cho Hàn Mộng Chi.

Năm nay, sinh thần của Khang Hy không làm lớn vì có chuyện còn quan trọng hơn để cho hắn làm —— Thái Hoàng Thái Hậu sắp nghênh đón đại thọ sáu mươi.

Sáu mươi, một con giáp, là một năm rất quan trọng.

Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù không thích xa hoa nhưng lần này không từ chối đề nghị của Khang Hy. Thái Hoàng Thái Hậu nhìn qua hoàn toàn không giống người đã sáu mươi, nói chỉ vừa mới bán trăm thì vẫn có người tin tưởng.

Người trong cung rất chú trọng việc bảo dưỡng, hơn nữa Thái Hoàng Thái Hậu những năm gần đây không còn nhọc lòng việc quốc sự, phần lớn thời gian dùng để bái Phật, tâm trạng thanh thản, vẻ ngoài trẻ trung hơn là chuyện đương nhiên.

Tất cả mọi người đều biết tính của bà nên khi lựa chọn lễ vật đều dành rất nhiều tâm sức. Đưa quá keo kiệt thì sẽ bị người cười nhạo, đưa quà quá xa hoa lại không khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu vui, vì việc này mà rất nhiều đại thần tóc đã bạc thêm mấy sợi.

Đại thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, Ngự Thiện Phòng đương nhiên là cực kỳ bận rộn nhưng mọi người đều đã kinh qua nhiều sóng gió nên coi như cũng trấn định.

Mà Khang Hy thì rất lo nghĩ không biết có nên mượn cơ hội này để cảm tạ Hoàng tổ mẫu, cảm tạ bà đã thành toàn cho mình và Tử Tu.

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận