Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 60: Câu Chuyện Trùng Sinh (Nữ Biến Nam)

Chương 16:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Trở về rồi à, ba mẹ nói sao." Cố Đông Mai hạ thấp thanh âm, nhìn Giang Đại Hải hỏi.

"Ba đồng ý, chờ mùa thu khai giảng, anh sẽ đi báo danh cho Đại Ny." Giang Đại Hải ngoài miệng nói, nhìn đứa con trai nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền thì rất mới mẻ, tay cũng không quy củ chọc vào mặt con trai.

Giang Lai Đệ không kiên nhẫn vỗ tay vào bàn tay vẫn quấy rầy cậu ra, suy nghĩ lại bị đối thoại của hai người hấp dẫn.

"Đừng chọc nó, mặt đứa nhỏ mềm mại, bị thương thì làm sao bây giờ." Cố Đông Mai trừng mắt nhìn anh một cái, vỗ tay anh ra, nghe anh nói con gái có thể đi học thì thở phào nhẹ nhõm.

"Em cũng không cầu các con có thể giống như Trân Tử, có thể làm công nhân ở huyện thành, chỉ cần đọc thêm chút sách, tương lai không bị người khi dễ là được." Cố Đông Mai nhìn Tam Ny và Tứ Ny đã sớm bị dỗ ngủ nói.

Trong lòng Giang Lai Đệ cười lạnh, nếu thật sự yêu thương bọn họ, kiếp trước vì sao trơ mắt nhìn chị cả gả cho người góa, nhị tỷ gả cho người què, nếu như không phải bọn họ nhu nhược, chị cả cũng sẽ không chết.

Chuyện này là nút thắt trong lòng cậu, đã sớm thối rữa trong lòng, vừa chạm vào sẽ đau.

Tuy rằng lý trí nói cho cậu biết, hiện tại hết thảy đều đã thay đổi, nhưng mấy chục năm khổ sở kia, đâu phải là một chút ấm áp hiện tại này có thể bồi thường được.

Cậu không khỏi có chút may mắn, hiện tại mình vẫn là một đứa bé không biết nói chuyện, cậu không muốn gọi ông bà nội, cũng không muốn gọi ba mẹ, ít nhất hiện tại không muốn.

Đại Ny và Nhị Ny sửa sang lại phòng bếp xong trở về phòng, ánh mắt nhìn Giang Đại Hải tràn ngập cảm kích, Giang Đại Hải bị hai đứa nhỏ nhìn thấy mà rất xấu hổ, lại có hơi chua xót. Từ trong ngực lấy ra một cái bánh bao lương thực thô, bởi vì vẫn luôn để ở trong túi, còn có hơi ấm áp.

Hôm nay Giang Hải Hải được phái đi mương nước ở Thông huyện thành, đó là một công việc bẩn thỉu mệt mỏi, chỉ lấy được công điểm vẫn giống như ngày thường, không ai nguyện ý đi, chỉ Giang Đại Hải nghe nói bao cơm trưa mới đi.

Cái bánh bao này là anh vụng trộm tiết kiệm được, nếu để cho mẹ anh biết, phỏng chừng cũng không đến được miệng mấy cô con gái.

Bánh bao trong căng tin huyện thành so với bình thường nhìn lớn còn lớn hơn một chút, ước chừng lớn hơn nửa bàn tay, ngoại trừ các loại lương thực thô, còn trộn lẫn một ít bột mì trắng, ăn không bị kẹt cổ họng như vậy, ngược lại có một loại hương vị ngọt ngào.

Giang Đại Hải cũng được chia một cái, không nỡ ăn, ăn chén cháo gạo, lại ở ngoài căng tin huyện thành, uống nước máy tới no, bánh bao này cứ như vậy được tiết kiệm bớt.

Giang Đại Hải cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, dù sao lương thực Miêu lão thái chia cho mấy cô con gái bình thường đều là ăn không đủ no, anh ngoại trừ làm như vậy, cũng không dám thẳng thắn bảo mẹ anh đưa ra.

Cuối cùng, cái bánh bao này vẫn được không ăn, Tam Ny và Tứ Ny đã ngủ, Đại Ny giấu bánh bao đi, chuẩn bị chờ ngày mai lên núi vụng trộm chia nhau ăn.

Có một cái bánh bao lớn như thế, đêm nay mấy chị em lại ngủ thật sự, Giang Lai Đệ thì rất chua xót, đây chính là cuộc sống của mấy chị em các cô thập niên sáu mươi, làm nhiều hơn trâu, ăn ít hơn thỏ, thế nhưng, hiện tại bộ dáng bắp chân bắp tay nhỏ bé như cậu, làm sao mới có thể thay đổi hiện trạng này chứ?

Đang lúc cậu vì tương lai phát sầu, trong nháy mắt, đã xuất hiện ở một không gian khác.

Giang Lai Đệ còn nhớ rõ trước khi sống lại, mình đang ở trong siêu thị chọn mua hàng đông lạnh giá rẻ, phía trước tựa hồ đã xảy ra chuyện hỗn loạn gì đó, sau khi nghe được một trận tiếng la hét và tiếng đạn bắn, sau đó mất đi ý thức.

Bởi vì Hoa Kỳ hợp pháp dùng súng, vì vậy thường xuyên xảy ra chuyện kẻ điên cầm súng bắn súng trong trường học hoặc ở nơi công cộng, tất cả các loại cuộc tấn công khủng bố, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra.

Hiện tại, cậu lại xuất hiện ở siêu thị kia.

Siêu thị lớn như thế, hàng hóa sắp xếp có trật tự, cũng không có bộ dáng như vừa mới phát sinh bạo loạn. Điều hòa không khí trong tủ đông vẫn còn được sử dụng như bình thường, nhưng trong siêu thị lại trống rỗng, ngoại trừ cậu, một bóng người cũng không có. Giang Lai Đệ theo bản năng đưa tay chạm vào đồ vật trong tủ đông, nhưng ngón tay trực tiếp xuyên qua tủ đông, căn bản không chạm tới thứ bên trong.

Cậu giơ bàn tay lên, hiện tại mình tựa như là một hồn thể hư vô, thân thể trạng thái trong suốt, xuyên thấu qua bàn tay, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau bàn tay.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Giang Lai Đệ phiêu đãng giữa không trung, theo kệ siêu thị bay ra ngoài.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nhiếp Chính Đại Minh