Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 60: Câu Chuyện Trùng Sinh (Nữ Biến Nam)

Chương 31:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cố gia so với Giang gia, điều kiện đó kém xa, dù sao Triệu Hồng một quả phụ, lợi hại hơn nữa cũng chỉ đủ nuôi lớn mấy đứa nhỏ, lúc trước có thể cố gia thằng cả Cố Xuân Huy cưới vợ vẫn là bởi vì căn nhà cũ cố lão phụ lưu lại đủ lớn, lúc này mới có người nguyện ý gả tới đây, Cố gia vẫn không có phân gia, Triệu Hồng cùng thằng cả một nhà còn có lão nhị có cưới dâu ở một chỗ, thời gian ngắn còn tốt một chút, thời gian dài khó tránh khỏi nổi lên ma sát.

Đại tức phụ Cố gia chỉ sinh một đứa con trai, nhưng cũng sớm bắt đầu tính toán vì nhi tử, muốn chiếm lấy căn nhà cũ của Cố gia, nghĩ mọi biện pháp chọn cái gai của Cố Hạ Thực, muốn đuổi người ra ngoài.

Anh cả Cố yếu đuối sợ vợ, luôn làm bộ như một người đầu gỗ nhìn vợ anh ta ở nhà diễu võ dương oai, nếu không phải Triệu Hồng lợi hại, con dâu cả của bà đã sớm ở nhà lật trời.

Triệu Hồng vì mấy đứa nhỏ quan tâm cả đời, khi già còn phải chịu tức giận do con dâu, lúc Giang Nhất Lưu mười bốn tuổi bởi vì phát sinh tranh chấp với mợ cả của cô, bị Ngưu Phương đẩy, đầu đụng vào thắt lưng, lúc ấy không thể động đậy, một người thân thể cường tráng như vậy lại bị liệt, đi tiểu cũng phải có người hầu hạ.

Cố Xuân Huy ngu xuẩn kia, sợ ảnh hưởng không tốt đến con trai mình, thế mà còn dám cầu lão thái thái buông tha Ngưu Phương, lão thái thái cũng cứng rắn, trực tiếp đuổi người nhà này ra khỏi Cố gia, nhà cũ Cố gia viết tên Triệu Hồng, trước kia do bà không nghĩ ra, tại thời khắc con trai cầu tình hung thủ cuối cùng cũng đã nhìn thấu.

Mặc cho Ngưu Phương ầm ĩ như thế nào, nhìn thấy động tác báo cảnh sát của lão thái thái, vẫn xám xịt bỏ chạy.

May mắn cậu hai hiếu thuận, không hề ghét bỏ người mẹ tàn phế của mình, nhưng lão thái thái tự mình không buông ra, cảm thấy con trai có một người mẹ liệt như bà, vĩnh viễn cũng không cưới được vợ, thừa dịp mọi người không chú ý, vụng trộm uống thuốc sâu, chờ Cố Hạ Thực xuống công trở về, thi thể đều đã lạnh.

Sau khi Triệu Hồng chết, Ngưu Phương còn dẫn người về ầm ĩ, nói phòng bà lão để lại hẳn cũng có một phần của phòng lớn bọn họ, trực tiếp bị Cố Hạ Thực tìm một đám côn đồ đánh ra ngoài, ngay cả Ngưu Phương cũng thiếu chút nữa bị Cố Hạ Thực đang tức giận đến choáng váng bóp chết.

Từ ngày đó trở đi, mấy anh em Cố gia đã cắt đứt quan hệ với nhà anh cả, cả đời Cố Hạ Thực cũng không cưới vợ, ở trong nhà cũ, ngoại trừ trông coi mấy cô cháu gái, đi đâu cũng không đi.

Giang Nhất Lưu biết cậu hai của cậu không phải người bình thường, kiếp trước, cô có thể thuận lợi xuất ngoại, ngoại trừ quan hệ của cô út ra, còn nhờ Cố Hạ Thực để lại một rương đồ cổ.

Ai cũng không nghĩ tới anh ấy lại có lá gan lớn như vậy, ở mười năm hỗn loạn kia giấu nhiều thứ lúc ấy mà nói là phản động như vậy.

Giang Nhất Lưu cảm thấy, nếu bà ngoại không chết, cậu hai trong mắt người ngoài, tuyệt đối có thể sáng tạo ra sự nghiệp của riêng mình.

Đời này, cậu có thể sống lại, tuyệt đối sẽ không để bi kịch kiếp trước tái hiện, tất cả người tốt đều nên có kết cục hạnh phúc, tất cả người làm chuyện ác, nếu như đời này tái phạm, vậy chờ đợi bọn họ cũng nên có hình phạt xứng đáng.

"Bà ngoại...".

Hôm nay Đại Ny và Nhị Ny không đư hai em gái cùng ra ngoài, để lại các cô bé ở nhà cùng em trai, Tam Ny vừa nhìn thấy bà ngoại đã sáng mắt, bởi vì cô bé biết chỉ cần bà ngoại vừa đến nhà, nhất định sẽ mang đến cho chị em các cô đồ ăn ngon.

"Ôi, cháu gái ngoại của bà." Triệu Hồng tiến lên ôm lấy cháu gái, từ trong ngực lấy ra một gói đồ được bọc kín trong khăn tay, mở khăn tay ra, bên trong có vài viên kẹo, đủ màu sắc, giống như là từng viên cầu thủy tinh.

Tam Ny vui vẻ vỗ tay, đứa nhỏ thích những thứ ngọt ngào này, nhưng lúc này kẹo đắt tiền như thế nào chứ, đi tới cung tiêu xã mua đường trắng cũng hận không thể tính theo số hạt, nào sẽ nỡ mua những loại kẹo hoa quả tốn tiền này.

Tam Ny cầm lấy một trong những viên nhỏ nhất, dùng răng nhỏ cẩn thận cắn một miếng nhỏ, ngậm vào miệng, đôi mắt nhỏ thẳng tắp híp lại thành một khe hở, vui không chịu được, đưa tay ghé phần còn lại vào miệng bà ngoại.

"Răng bà ngoại sắp rụng hết rồi, nên không thể ăn đường." Triệu Hồng cười dời miệng, bà năm nay còn chưa tới năm mươi, hàm răng chỉnh tề, chẳng qua là không nỡ mà thôi.

Cố Đông Mai và Cố Hạ Thực cũng cười từ chối ý tốt của cô bé, Tam Ny nghiêng đầu, bỏ nửa viên kẹo còn lại vào ly men trên bàn.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y