Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 60: Câu Chuyện Trùng Sinh (Nữ Biến Nam)

Chương 48:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn hai người nông thôn đứng ngoài cửa sân kia, Ngưu Khôn đối với loại nhân vật nhỏ như thì chút hứng thú phê đấu này cũng không có, nhưng ai bảo người nọ vừa vặn đụng phải anh ta.

"Đi, đem bưu kiện mở ra của anh ta cho tôi, tôi hoài nghi anh ta là phần tử đặc biệt của địch, trong tay cầm tất cả tài liệu cơ mật của Đảng ta." Ngưu Khôn tùy tiện chỉ chỉ mấy đứa nhỏ mười lăm mười sáu tuổi phía sau, còn vẻ mặt ngây ngô, há mồm nói.

Những người vốn còn đang ở trong sân thiêu đốt cướp phá đều dừng động tác trên tay, trong mắt hiện lên vài tia cuồng nhiệt, cũng không hỏi anh ta rốt cuộc là từ trên người một nông dân bình thường nhìn ra vấn đề đối phương có thân phận đặc biệt bên địch kiểu gì, tất cả đều đánh tới về phía Giang Đại Hải, trên mặt hung thần ác sát.

Lúc này, Giang Đại Hải còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, vậy anh xem như sống vô ích. Chỉ là anh chỉ là một người nông thôn bình thường, ngày thường ngay cả cùng người trong thôn cũng chưa từng đấu võ mồm, nào biết nên phản bác đối phương đổi trắng thay đen thế này kiểu gì. Chỉ là có thể theo bản năng lui về phía sau vài bước, gắt gao ôm con trai đang trên lưng mình vào trong ngực, tính toán đợi lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, nhanh chóng bảo vệ tốt con trai.

"Chủ tịch nói, không có điều tra thì không có tiếng nói, chú dựa vào cái gì mà nói ba cháu là kẻ thù đặc biệt, nhà cháu tính lên ba đời, đều là bần nông, ông nội cháu từng ra chiến trường đánh quỷ tử, còn bị gãy một chân trên chiến trường, là quân giải phóng vinh quang, chú vu khống một quần chúng bình thường căn chính mưu hồng, là muốn làm cái gì, cháu thấy chú mới là phần tử đặc biệt của địch nhân phái tới, có ý muốn ly gián tình cảm của quần chúng nhân dân, phá hư an bình của hậu phương."

Giang Nhất Lưu vốn bị Giang Đại Hải ôm vào trong ngực bỗng nhiên thò đầu ra, nhìn về phía Ngưu Khôn hô.

Những hồng vệ binh nhỏ tuổi kia nhất thời dừng động tác, hơi hoài nghi nhìn về phía Ngưu Khôn. Dù sao bộ dạng Giang Đại Hải chính là một bộ dáng người đàn ông nông thôn thập phần thành thật, đứa nhỏ anh ôm vào trong ngực lại trắng nộn đáng yêu, nhìn thế nào cũng không giống kẻ địch đặc biệt.

Hồng vệ binh nhỏ bị nhiệt huyết làm cho choáng váng đầu óc có hơi rối rắm, không biết nên tin lời ai.

Giang Nhất Lưu đối với phản ứng của bọn họ trong lòng biết rõ, những thứ này chỉ sợ đều là đứa nhỏ của trường trung học huyện thành, đúng đang độ tuổi nhiệt huyết, bọn họ cũng không biết mình làm gì, sẽ dễ dàng bị mê hoặc nhất.

"Các người xem tôi làm gì, tên tiểu quỷ kia đầu lưỡi trơn lưỡi, lời nói của nó các người cũng tin, còn không mau bắt bọn họ, nhìn đồ vật trong bọc của bọn họ là gì."

Ngưu Khôn tức giận, từ sau khi thủ hạ của anh ta mời chào một đám tiểu tử ngốc như vậy, cơ hồ đánh đâu thắng đó, những tên ngu xuẩn kia dễ dàng lừa gạt, anh ta tùy tiện nói cái gì, cũng sẽ tin tưởng, chưa từng hoài nghi anh ta, không nghĩ tới thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà, hiện tại đám người này thế mà bị một đứa nhỏ bốn năm tuổi mê hoặc.

"Anh nhìn, trên người anh ta là cái gì."

Một hồng vệ binh nhỏ chỉ vào sau lưng Ngưu Khôn, giật mình nói.

Ngưu Khôn có hơi khó hiểu, nhưng anh ta lại không nhìn thấy thứ sau lưng mình, chỉ có thể đưa tay ra sau lưng.

"Anh ta đang muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội." Người nói đầu tiên giành trước một bước từ phía sau anh ta rút đồ đạc xuống, giơ lên cao, rõ ràng là một tấm dán khắc dấu hiệu quốc kỳ Mỹ.

"Ngưu Khôn là đặc vụ Mỹ, anh ta mới là phản động lớn nhất, đánh đến chủ nghĩa phản động." Hồng vệ binh nhỏ giơ hai tay lên cao, đỏ bừng, chỉ vào Ngưu Khôn chửi rủa.

Lần chứng cứ xác thực này, tất cả mọi người quần tình phẫn nộ nhào về phía Ngưu Khôn, sợ chậm một bước, vậy chính là không chủ động không tích cực.

Ngưu Khôn bị một đám người đè ở phía dưới, muốn phản bác, lại bị những hồng vệ binh kích động kia chặn miệng lại, đếm không ra có bao nhiêu nắm tay vung lên người mình, đau đến cuộn tròn thành một con tôm, nửa câu cũng không nói nên lời.

Giang Đại Hải thừa dịp loạn vội vàng ôm con trai rời đi.

Giang Nhất Lưu từ sau lưng thò đầu ra, nhìn hai vợ chồng già nằm sấp trên mặt đất ôm chặt, rồi nhìn Ngưu Khôn bị mọi người vây đánh, lần đầu tiên, không hề vì làm chuyện xấu mà xấu hổ.

Miếng dán kia, là cậu lấy từ trong không gian ra đặt lên người Ngưu Khôn, cậu biết, một khi mình làm như vậy, Ngưu Khôn sẽ gặp phải kết quả gì, nhưng cậu không hối hận, dưới tình huống này, nếu Ngưu Khôn không xảy ra chuyện, vậy người xảy ra chuyện sẽ chỉ là ba cậu.

Hơn nữa, trên đời này thiếu một Ngưu Khôn, có lẽ sẽ thiếu đi rất nhiều bi kịch giống như thầy Lục.

Giang Nhất Lưu lần đầu tiên nhận thức rõ sự đáng sợ của thời đại này, muốn sống thật tốt ở thời đại này, có lẽ cậu phải vứt bỏ gì đó.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư