Saved Font

Trước/234Sau

Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 16: Thắt Lưng Buộc Bụng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong nhà bây giờ chỉ có một cái bếp củi, đun nước thổi cơm nấu thức ăn tất tần tật đều dùng cái bếp đó, nếu có thêm một cái bếp lò nữa thì thuận tiện hơn nhiều.

Tuy nhiên thời buổi này muốn kiếm cái bếp lò không phải chuyện dễ, kể cả có bếp lò rồi kiếm được than cũng là cả một vấn đề. Muốn mua than bắt buộc phải có phiếu than, mà mấy cái phiếu này chỉ cấp cho người thành phố, không cấp cho người nông thôn.

Muốn mua mấy thứ này cô cần phải đi huyện thành bên kia một chuyến.

Ngoài bếp lò ra, trong nhà cần mấy thứ linh tinh nữa như chậu sành rửa mặt rửa chân. Mà thôi cứ từ từ đợi Chu Thanh Bách trở về, tới lúc đó nâng cấp điều kiện sinh hoạt gia đình cũng chưa muộn.

Trước mắt cứ sắp sếp vậy đã, cô lấy tấm vải che kín miệng rổ, tránh mọi người biết cô đã mua những gì.

Về gần tới đầu thôn, cô vào không gian riêng chọn thêm mấy miếng thịt bỏ vào rổ, mỡ heo thì tạm thời chưa cần tới bởi bây giờ thắng nhiều mỡ sẽ dễ gây chú ý, tốt nhất đợi tới lúc trong thôn phân thịt rồi tính tiếp. Chớp mắt cái rổ đã đầy tràn nào là xương sườn, thịt heo, trứng gà này nọ. Xong xuôi cô lại lấy tấm vải phủ lên.

Đường xá xa xôi, cả đi cả về cũng mất cả buổi, vì sáng nay cô đi từ sớm tinh mơ nên về tới nhà mới hơn chín giờ gần mười giờ sáng.

Cô không vội đi đón ba đứa nhỏ, có bà nội chúng chăm nom thì ắt hẳn yên tâm rồi. Trước hết cô xếp đầy trứng gà vào bình, đổ đầy một lu gạo, sau đó bắt tay vào xử lý thịt. Cô lấy muối ướp hai miếng thịt ba chỉ lớn, còn miếng thịt nạc thì băm ra nấu cháo cho ba đứa nhỏ. Bọn trẻ rất thích ăn cháo thịt nạc cô nấu, mỗi lần thấy chúng bưng chén cháo ăn ngon lành cười tít mắt, cô cũng được vui lây.

Tiếp theo tới xương heo, cô chặt xương sườn thành những miếng nhỏ, còn xương ống cô tính đưa qua nhà cho bà Chu coi như một chút tấm lòng của cô đối với bà nội bọn trẻ.

Trong bếp coi như đã tạm ổn, Lâm Thanh Hoà thấy thời gian còn sớm bèn đi ra vườn rau ở hậu viện. Vừa dọn dẹp được một chút thì cô nghe có tiếng người gọi.

Mở cửa ra đã thấy Chu Đông ôm hai bó củi thật lớn đứng đó.

Lâm Thanh Hoà mở rộng cửa cho nó đi vào: “ Nhanh vậy hả, thím còn tưởng rằng phải hai ngày nữa cháu mới đi chứ.”

Chu Đông đáp: “ Mấy việc nhẹ như lột bắp em gái cháu làm là được rồi, không cần tới cháu đâu.”

Quả thật những việc cần tới nó đều là những việc nặng tựa như gieo hạt lúa mì vụ đông, bất quá hiện tại còn chưa bắt đầu.

Hai bó củi rất lớn, ước chừng ba hào. Lâm Thanh Hoà trực tiếp lấy ba hào từ trong túi thanh toán cho Chu Đông. Cô nói thêm: “ Nhà thím vẫn cần thêm củi đấy nhé.”

Trong nhà thiếu rất nhiều củi, bởi vì so với nguyên chủ cô càng cần dùng nhiều hơn. Giờ đã là cuối tháng mười rồi, Chu Thanh Bách sắp trở lại, trên người anh có vết thương cô không độc ác giống nguyên chủ bắt ép anh ta phải ra ngoài kiếm củi để trút giận. Đây chính là nguyên nhân dẫn tới vết thương trở thành mãn tính, không thể chữa khỏi, tới hơn năm mươi tuổi thân thể anh ta đã suy kiệt.

Chu Đông gật đầu đồng ý: “Thím yên tâm, trước khi tuyết rơi cháu vẫn có thể lên núi nhặt củi. Sau khi phân lương thực, em gái có thể đi cùng cháu, chúng cháu sẽ dùng xe đẩy tay chở củi, đảm bảo chở được nhiều củi về cho thím.”

Có thể những người khác không thích thím Lâm, nhưng hai anh em Chu Đông có ấn tượng rất tốt với người thím này, bởi cô tạo điều kiện cho bọn họ làm việc. Có việc làm đồng nghĩa với có cơm ăn.

Vào mùa đông, thời tiết lạnh tới mức mèo cũng không kiếm được miếng ăn. Không có công việc hai anh em phải thắt lưng buộc bụng tiết kiệm từng chút một. Mỗi ngày chỉ dám ăn một bữa, đói quá thì uống nước cầm hơi. Hai anh em khổ sở chống trọi qua ngày như thế cho tới khi giúp nguyên chủ làm việc, được cô ấy trả tiền công. Kể từ đó, mùa đông không còn quá tuyệt vọng nữa, hai anh em không phải nhịn đói, mỗi ngày đều có thể ăn hai tới ba bữa.

Lâm Thanh Hoà vào nhà cầm ra hai quả trứng gà đưa cho Chu Đông: “Bữa sáng nay ăn trứng gà, thím luộc hơi nhiều nên còn dư hai quả, cháu cầm về ăn đi.”

Chu Đông vội vàng từ chối: “Không cần đâu thím, sáng nay cháu đã ăn rồi. Cháu về trước đây, buổi chiều cháu đi thêm chuyến nữa, chạng vạng tối có thể mang củi qua cho thím.”

Dứt lời, nó vội vã rời đi ngay.

Nó nói nhanh và đi càng nhanh hơn, Lâm Thanh Hoà sửng sốt không kịp nói câu gì. Vốn dĩ cô muốn tìm cơ hội nói chuyện với nó về việc cùng cô đi huyện thành nhưng nó chạy nhanh quá. Chu Đông có xe kéo sẽ dễ dàng vận chuyển mấy thứ nặng như chậu rửa chân, chậu rửa mặt. Thời này trứng gà rất quý, xem ra là nó sợ hãi không dám nhận.

Thôi vậy, đợi tới khi nào đi huyện thành thì trả tiền thù lao cho nó cũng được.

Lúc nãy nó nói chiều nay sẽ đi thêm một chuyến nữa, không biết có kịp không. Khoảng cách từ đây lên núi không gần, theo tốc độ của Chu Đông thì ít nhất cũng mất ba giờ đồng hồ, giờ này nó đã mang về được hai bó củi chắc hẳn sáng nay nó ra khỏi nhà từ khi trời chưa sáng.

Cũng may Chu Đông không đi một mình. Trong thôn có vài thanh niên mười bảy mười tám tuổi cũng cùng đi kiếm củi nên không đáng ngại lắm. Thời điểm này, nhà nhà người người đều đang tích trữ củi cho mùa đông sắp tới. Chu Đông kiếm củi bán cho cô, những người khác kiếm củi mang tới huyện thành bên kia bán. Cùng là bán củi như nhau nhưng so ra thì Chu Đông đỡ cực hơn nhiều.

Chu Đông về nhà, cơm nước xong liền ra khỏi cửa, trước khi trời tối là có thể quay về rồi.

Ở quê không nhà nào thiếu củi lửa, rơm rạ đều được phân không ít, chỉ có nhà cô là không được chia. Cô phải làm công tác chuẩn bị thật tốt để đón mùa đông giá rét này.

Những điều này cô hiểu rất rõ, Chu Đông lại càng hiểu rõ hơn. Chu Đông rất quý trọng cơ hội kiếm tiền này, vì thế vô cùng nỗ lực . So với việc thắt lưng buộc bụng nhịn đói qua mùa đông, nó bằng lòng bây giờ vất vả kiếm càng nhiều củi càng tốt.

Biết thuê lao động trẻ em là không đúng, nhưng xuất phát từ thiện tâm, Lâm Thanh Hoà không thấy áy náy. Về việc này cô hoàn toàn đồng ý với nguyên chủ.

Xách hai bó củi xếp vào kho củi ở hậu viện. Trong một lần về phép, Chu Thanh Bách đã dựng cái kho này lên, chuyên để trữ củi tránh mưa tuyết làm ướt.

Xong xuôi cô quay lại vườn tiếp tục công việc còn đang dang dở. Một lúc sau mảnh vườn đã gọn gàng hơn, cô hái mấy trái dưa leo tính trưa nay sẽ làm món thịt xào dưa leo.

Bốn mẹ con ăn một dĩa dưa leo xào thịt là đủ rồi, sáng nay vẫn còn dư một ít cháo trắng và trứng gà luộc. Cô cố tình nấu nhiều cháo, để trưa nay hâm nóng lên là có thể ăn được ngay, không mất nhiều thời gian. Lấy trong không gian thêm hai cái bánh bao trắng. Bữa trưa như vậy xem ra được rồi.

Ngay cả bữa tối ăn gì Lâm Thanh Hoà đã tính xong, chính là sủi cảo. Ăn cơm trưa xong cô sẽ làm vỏ bánh.

Đúng mười một giờ trưa, Chu Đại Oa có mặt ở nhà. Nó chạy về là muốn kiểm tra xem mẹ đã đi chợ về chưa, vừa chạy vào nhà quả nhiên gặp được mẹ.

Lâm Thanh Hoà hỏi: “ Bà nội vẫn còn ở chỗ đội sản xuất lột bắp hả?”

“Dạ” Chu Đại Oa gật đầu, sau đó nhìn về phía bệ bếp hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ mua đồ ngon gì vậy? Có bánh bao trắng không hả mẹ?”

Lâm Thanh Hoà nói: “Có nhé. Con đi đón hai em về đi. Nhưng tuyệt đối không được nói linh tinh với bên ngoài đâu đấy, bằng không đừng hòng ăn gì.”

Chu Đại Oa thắc mắc hỏi lại: “ Ăn thịt cũng không được nói hả mẹ?”

Nó đã đem chuyện này khoe khoang với đám nhóc trong thôn, bọn chúng hâm mộ nó cực kỳ luôn.

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “ Lúc trước đã nói rồi thì thôi, nhưng từ giờ về sau đừng nói gì cả. Phải khiêm tốn, có biết hay không?”

Chu Đại Oa không hiểu: “ Khiêm tốn là gì hả mẹ?”

Lâm Thanh Hoà mất kiên nhẫn: “…ai da, con thích nói gì thì nói đi, chạy nhanh đi đón hai em về đây, chuẩn bị ăn cơm trưa!”

Chu Đại Oa lập tức trả lời: “ Con đi ngay đây!”

Trước/234Sau

Theo Dõi Bình Luận