Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 60: Xuyên Qua Làm Bà Cô (Bản Dịch)

Chương 13: Cục Bông Nhỏ Chu Đáo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vẫn là người hâm mộ bé nhỏ nghe lời, Bạch Hi hài lòng với sự nghe lời của Trần Nhị, nhưng mà khi nghe câu này của cô nhóc, khuôn mặt cô bất giác nhăn một cái, thôi đi thôi đi, không cần thiết phải so đo tính toán với trẻ con.

“Còn ba người nữa, đứng đó làm gì thế, mang về nhà đi, tôi chỉ còn một chút thịt thôi, tôi sẽ không giữ mọi người ở lại ăn cơm đâu.” Cách đuổi người của Bạch Hi một chút cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy sự đáng yêu khi giận dỗi của cô thôi.

Trần Chiêu Đệ nhìn hai người Mã Liên Nhi, vừa hay chạm phải ánh mắt do dự đắn đo của hai người họ, cô ấy nghĩ ngợi một chút liền gật đầu.

Hai người còn lại thấy Trần Chiêu Đệ cầm lấy một chén cũng tiến lên phía trước cầm lấy phần của mình lên.

Chỉ là cả ba người không hẹn mà gặp đều học theo cách cảm ơn của Trần Nhị.

“Cảm ơn bà cô ban thưởng.”

Bạch Hi cạn lời, cô xua xua tay tỏ ý bảo họ đi, trong lòng bực bội, suýt chút nữa cô còn tưởng bây giờ mình đang ở thiên giới đấy.

Cả một thau thịt nhạn hầm chỉ còn lại hơn một nửa, Bạch Hi nghĩ ngợi rồi lấy cái chén to chia một nửa thức ăn ra, lúc này mình mới bắt đầu ăn cơm.

Chà, thơm thật đấy!

Đúng là nên ăn thịt mà, thịt thơm ngon biết bao, mớ rau kia có gì mà ngon chứ, đâu phải là thỏ thành tinh đâu.

Bạch Hi ăn hết miếng thịt này đến miếng thịt khác, cuối cùng cảm thấy dùng đũa gắp quá phiền phức, vì thế quyết định xắn tay áo lên dùng tay cắn thịt đùi nhạn.

Mặc dù chỗ của Bạch Hi đã không có dầu ăn dùng để nấu cơm xào rau, hoặc là nói trong cả cái thôn này, nơi có khả năng có dầu ăn là nhà của Bạch Hi còn không có thì những hộ gia đình khác trong thôn càng không thể nào có.

Cho dù là như thế thì thịt nhạn hầm ra vẫn thơm phưng phức, mùi thơm lan tỏa khắp ngôi nhà cây.

Bạch Hi muốn ăn thịt vài ngày rồi, sau khi ra uy xong càng đói hơn, lúc này đối mặt với nhiều thịt như thế, tất nhiên cô không khách sáo rồi.

Đừng thấy Bạch Hi người nhỏ nhắn nhưng bao tử thì không nhỏ chút nào.

Mắt thấy những miếng thịt càng ngày càng giảm đi, cho đến khi trong bụng vang lên tiếng phản kháng ăn không nổi nữa thì lúc này Bạch Hi mới dừng tay lại trong sự mãn nguyện, nhìn hai bàn tay bám đầy dầu mỡ, trên khuôn mặt Bạch Hi lướt qua một tia chê bai, làm người phàm đúng là phiền phức mà.

Rửa tay xong, Bạch Hi vừa sờ sờ cái bụng tròn trịa no nê vừa đi về phía bàn ăn.

Trong tô chỉ còn lại một chút thịt, nghĩ ngợi một lúc, Bạch Hi đã tìm một cái nắp tre đậy lại cái tô và mặc kệ.

Còn về việc rửa chén dọn dẹp, cái đó là cái thứ quỷ gì chứ, cô làm gì biết những thứ này chứ.

Thời tiết bên ngoài rất tốt nhưng Bạch Hi ăn no quen lười biếng càng không thể nào đi ra khỏi cửa, cô ngồi trên thảm nhìn ra phía bên ngoài, sau đó kéo cửa sổ lại và nằm xuống, đến tấm chăn mỏng ở bên cạnh cũng làm biếng kéo qua, một bên khò khè một bên lấy bàn tay nhỏ xoa xoa bụng, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ thiếp đi, trong lòng Bạch Hi còn thầm nghĩ, vẫn còn một chút sức đe dọa cũng không phải là chuyện xấu gì, ít ra sẽ không bị đói bụng.

Còn bốn người cầm theo chén thịt rời khỏi nhà Bạch Hi lúc này cũng đã đến nhà rồi.

Trần Chiêu Đệ bọn họ quay trở về đã quá giờ cơm rồi, người trong nhà có để lại một chút cơm cho họ còn mình đã ăn qua rồi, nhưng lúc này cả gia đình đang quây quần bên cạnh bàn ăn và nhìn chén thịt lớn trên bàn ăn không ngừng nuốt nước bọt.

“Thật sự là bà cô cho sao?” Người lên tiếng hỏi là mẹ chồng của Trần Chiêu Đệ, năm nay bà ấy đã sáu mươi hai tuổi rồi, đừng thấy bà ấy rụng mất hai cái răng, nói chuyện lắp bắp nhưng sức khỏe thì rất khỏe mạnh đấy, xuống ruộng làm việc, bất kể là cắm mầm cắt thóc hay trồng rau tưới nước thì tất cả đều làm được cả.

Trần Chiêu Đệ gật đầu: “Mẹ, là bà cô thưởng đấy.”

“Con và Mã Liên Nhi còn có vợ nhà lão Lý đến nhà bà cô nấu cơm nên bà cô đã thưởng cho tụi con mỗi người một chén thịt.” Cô ấy cũng cảm thấy lạ khi mẹ chồng không tin, cả một chén thịt to như thế, trên đường cầm về nhà, cô ấy còn ngỡ đây là một giấc mơ nữa.

“Những người khác cũng có sao?”

“Vâng, những người bị gọi đi đều có.”

Bà Trần nghe thế liền cảm thấy yên tâm.

Bà ấy chỉ sợ Trần Chiêu Đệ nhất thời nổi lòng tham, không nhịn được gạt số thịt này từ tay bà cô về, khi đó để người ta biết được thì cô ấy sẽ sống không nổi đấy.

Bà Trần nhìn chén thịt chén, lại quay qua nhìn ba đứa cháu trai hai đứa cháu gái đang không ngừng chảy nước bọt đứng bên cạnh, bà ấy do dự một lát rồi mở miệng nói: “Nếu là bà cô cho thì thế này, trước tiên hãy chia cho bọn trẻ mỗi đứa hai miếng vậy, cơm trưa đã ăn rồi nên không nên ăn quá nhiều, ăn no hại sức khỏe thì không tốt, còn lại để buổi tối ăn tiếp.”

Bà Trần có ba đứa con trai, Trần Chiêu Đệ là con dâu cả bước vào nhà trước tiên, sinh được một trai một gái, năm sau con dâu thứ hai cũng gả vào, sinh được một đứa, con dâu thứ ba gả vào trễ ba năm nhưng sau khi gả vào cũng si h được một trai một gái.

Mặc dù giữa ba chị em dâu thỉnh thoảng cũng có chút xích mích so sánh nhỏ nhưng đều chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của bà Trần, bà Trần cũng không thiên vị, xảy ra chuyện gì, ai đúng bà ấy sẽ đứng về phía người đó.

“Vâng, được thôi.” Trần Chiêu Đệ cũng rất vui lòng.

Cô ấy và mẹ chồng chưa có chia nhà, đừng nói là lấy một chén thịt về nhà, đến tiền lương kiếm được, lương thực chia được đều do mẹ chồng quản lý toàn bộ, mẹ chồng bao dung, cũng không vì việc cô gả vào sớm nhất cũng chỉ sinh được một trai một cái mà cảm thấy không hài lòng hà khắc.

Hai người em dâu của Trần Chiêu Đệ cũng ở bên cạnh, đối với lời của mẹ chồng họ cũng không có ý kiến gì.

Đũa nhanh chóng được mang đến, bà Trần ra tay chia cho năm đứa cháu mỗi đứa hai miếng thịt, không hơn không kém, kích thước dường như rất đồng đều.

Những đứa trẻ đã chờ đợi nôn nóng từ nãy giờ vừa thấy thịt đến tay đã lập tức nhét vào trong miệng và nhai ngấu nghiến như hổ đói.

Thịt thật sự là quá thơm, mấy miệng đã ăn hết một miếng, hai miếng cũng chỉ là chuyện của vài giây thôi.

Đợi đến khi phản ứng lại chỉ cảm thấy vẫn còn chưa thử hết mùi vị thì thịt đã hết rồi, cũng may trên tay vẫn còn dính mỡ nên nhanh chóng liếm hết mỡ dính trên tay.

Nhìn chúng ăn ngon miệng, những người đã ăn cơm nhìn thấy cũng chảy nước bọt, còn Trần Chiêu Đệ chưa ăn cơm chỉ cảm thấy bụng đang đói cồn cào lên, càng thấy đói hơn.

“Mẹ, cho mẹ này.” Trong tay con gái của Trần Chiêu Đệ vẫn còn một miếng thịt, vừa nãy cô bé chỉ mới ăn một miếng thôi, mặc dù cô bé vẫn còn rất muốn ăn nhưng vẫn cố nhịn cơn thèm đang kêu réo ồn ào trong bụng và chuyền miếng thịt trong tay đến bên miệng Trần Chiêu Đệ.

Trần Chiêu Đệ nhìn cô con gái, trên khuôn mặt con gái đầy khao khát nhưng vẫn kiên trì nhường miếng thịt cho cô ấy ăn. Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, quả nhiên con gái chính là cục bông nhỏ chu đáo, con trai giống như sinh không vậy, có thịt ăn cũng không nhớ đến cô ấy.

Nghĩ thế nên Trần Chiêu Đệ bất giác nhìn con trai mình một cái.

Trần Chiêu bị liếc một cái cũng định thần lại, vừa hay chạm phải ánh mắt chê bai của mẹ, bất giác có chút xấu hổ: “Cái đó, mẹ, con, con quên mất, tối nay phần thịt của con sẽ cho mẹ ăn, con không ăn.”

Nghe con trai nói như thế, trong lòng Trần Chiêu Đệ cũng cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng vẫn bực mình nói: “Mẹ mới không tin con quỷ thèm ăn như con đấy.”

“Mẹ, mẹ mau ăn đi, thịt này ngon lắm đấy.” Trần Linh nói rồi muốn nhét thịt vào trong miệng cô ấy.

“Không cần đâu, mẹ không cần, con mau ăn đi.” Trong chén vẫn còn khá nhiều, ít nhất buổi tối mỗi người vẫn có thể chia được hai ba miếng, không cần thiết phải ăn miếng trong tay của con gái.

Hai người em dâu của Trần Chiêu Đệ nhìn thấy cũng bất giác nhìn về phía con của mình, giỏi lắm, thịt đã sớm vào bụng rồi.

Con dâu thứ hai không có con gái còn đỡ, dù sao con của mình là con trai nên không chu đáo như con gái, nhưng trong lòng cô con dâu thứ ba thì rất buồn bã, cùng là con gái sao con gái của mình lại không nhớ đến người mẹ này chứ.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Tuyệt Thế Phế Thiếu