Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 60: Xuyên Qua Làm Bà Cô (Bản Dịch)

Chương 15: Gian Xảo Lắm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Con cũng đừng bất mãn trong lòng. Con không thấy bà cô mới bao nhiêu tuổi à, chính là đang tuổi lớn. Lần trước nhà chúng ta cho bà cô ăn cái gì? Có thịt không?”

“Con…” Nói như thế nào đây, tuy rằng không có thịt, nhưng mà có trứng, đây không phải yến hội, trong thôn cũng không giết heo, lấy đâu ra thịt.

“Dù sao bà cô cũng là người quan trọng nhất trong làng của chúng ra. Bà ấy bây giờ không nơi nương tựa, lẻ loi cô độc một mình. Chúng ta đã không thể hiếu kính bà cô bằng những món ăn ngon. Sao còn có thể để bà cô phải phiền lòng? Lời tổ tiên nói quên hết rồi à?”

“Cha, con không quên, con là, con chỉ là thuận miệng nói một chút thôi mà, nói một chút cũng không được ư!”

“Không!”

“Không có tiền đồ, chỉ biết ăn. Đi, sắp đến giờ rồi, lên nương làm việc. Già rồi mà còn muốn ăn với trẻ con. Thật mất mặt.”

“...”

Lý Lão Hắc cũng không nghĩ tới, bản thân chỉ thuận miệng nói để đánh lừa lũ trẻ trong nhà lại là sự thật. Tất nhiên, đây là một câu chuyện khác.

Cũng không biết trưởng thôn nói gì với Trần Chiêu Đệ. Dù sao thì dân làng cũng không có nghi ngờ gì lớn về việc trong nhà Bạch Hi có thịt ăn. Đó là bà cô. Bọn đã không thể hiếu kính bà cô cho tốt, sao còn có thể không cho phép người ăn thịt một mình được.

Bạch An An giữa trưa cũng không có đến chỗ của Bạch Hi để lấy thịt, cuối cùng vẫn là lúc chạng vạng tối khi đi ngang qua, bị Bạch Hi gọi lên lấy thịt.

Lúc này Bạch Hi đã ăn xong cơm tối, Bạch An An thuận tay cầm chén đũa thu dọn bàn ăn.

“Đúng rồi, nhân tiện cậu vừa vặn mang một bát thịt đến nhà Tiểu Liễu đi. Anh ta đi huyện thành, hiện tại vẫn chưa trở về.”

Những người trong thôn có thể gọi trưởng thôn là Tiểu Liễu đều lớn tuổi hơn trưởng thôn, mà sở dĩ Bạch Hi có thể gọi là vì cô có bối phận lớn.

Nghe thấy Bạch Hi gọi tên thôn trưởng, khóe miệng Bạch An An co giật, ngoan ngoãn gật đầu.

“Bà cô à, huyện thành cách chúng ta cũng không gần. Tôi nghĩ đoán chừng trưởng thôn cũng sẽ không trở về sớm như vậy.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Cậu dọn dẹp xong thì về đi.” Bạch Hi chán nản khoát tay.

Bữa tối nay của cô lại là uống cháo gạo kê, may mà cô có thịt chim nhạn, cũng coi như miễn cưỡng.

Cũng không biết Tiểu Liễu có thể lấy được một ít lương thực về hay không.

Ai!

Thị trấn nơi đây.

Nhà gỗ thấp bé, đường phố hẹp, chỉ vỏn vẹn có ba tòa nhà ba tầng là những tòa nhà cao nhất ở huyện Bạch Châu.

Trên đường người đi đường hầu như đều đi bộ, cả buổi cũng không có lấy một cái xe đạp đi qua, đường đi tối tăm mờ mịt, người trên đường hầu hết đều mặc quần áo xám, xanh, đen.

Nếu như Bạch Hi nhìn thấy, nhất định sẽ ghét bỏ thế giới này quá nghèo.

Đúng lúc này, Trần Đại Liễu đang vội vàng lái xe bò đi.

Bây giờ muốn mua cái gì cũng phải đến các hợp tác xã để mua bán và các cửa hàng bách hóa.

Nghe nói trong thành phố có nhiều cửa hàng bách hóa, bên trong còn có nhiều thứ hơn.

Trần Đại Liễu mang theo một lứa thỏ rừng trong túi không biết bán ở đâu, cũng không thể bán cho hợp tác xã được, người khác còn không bắt anh lại để thừa cơ lợi dụng.

Thế là anh đi quanh quẩn trên đường phố dạo vài vòng, hỏi thăm vài câu, sau đó đi đến cửa hàng thịt.

Cửa hàng thịt cách huyện Bạch Châu cũng không gần, rất nhanh đã đến An thị.

Trên đường đi, Trần Đại Liễu vừa lái xe bò vừa nói thầm trong lòng, người ở trong thành phố này thật tốt, vừa có lương thực hàng hóa vừa có việc làm, có thể đến hợp tác xã mua đồ ăn uống, nhưng cũng có một điểm không tốt, đó là quá chen lấn, không rộng rãi như trong thôn.

Còn có, mỗi tháng họ cũng không có nhiều lương thực, có đôi khi họ còn không ăn nhiều bằng những người trong thôn.

Mấy năm qua tình hình cũng không tốt, đặc biệt là năm nay vừa rồi anh còn nhìn thấy người trên đường, có người còn đói đến sưng vù, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy người xanh xao vàng vọt.

Anh ta thậm chí còn không dám nói rằng bản thân đang mang theo một túi thỏ rừng vì sợ bị cướp bởi mấy kẻ đói đến đỏ mắt.

Chọn một người tuổi tác lớn, dáng vẻ thật thà chất phác hỏi vài câu rồi vội vã đến cửa hàng thịt.

Phần lớn thịt ở cửa hàng được mua từ các trang trại, gà, vịt, lợn, trâu, bò ở quê, sau đó đồng loạt giết mổ, rồi phân phối đưa đến các cung tiêu xã để bán.

Nhưng Trần Đại Liễu lại không muốn bán nó cho cửa hàng thịt, tiền ít thì không nói, nhỡ mà cãi cọ, anh cũng không thể nói được gì.

Hơn nữa vừa rồi, anh ở hợp tác xã huyện Bạch Châu nhìn thấy, còn hỏi thêm, hợp tác xã đã ba tháng không bán thịt, đoán chừng cửa hàng thịt đó cũng không nhận được miếng thịt nào.

Cho nên, anh ta đã đánh chú ý đến mấy chỗ gần cửa hàng thịt đó.

Có một mỏ quặng được khai thác ở ngoại ô An thị, nơi đó công việc đã bị bỏ bê một tháng nghe đâu có 42 cân lương thực, tiền lương cũng không ít, nhưng thân thể lao động cần ăn nhiều, không có thức ăn mặn thì không được.

Công nhân ở đó bình thường đều sẵn sàng bỏ tiền, dù sao thì ngày nào cũng xuống giếng, không có thịt ăn thì ai mà chịu được.

Khi Trần Đại Liễu đến gần khu mỏ, vừa đúng thời gian đi làm.

Trên đường đi, thỉnh thoảng lại nhìn thấy những người công nhân mặc quần áo lao động, tốp năm tốp ba kết bạn nói nói cười cười, mặc dù cũng xanh xao vàng vọt nhưng tinh thần của họ vẫn tốt hơn những người đi trên đường phố ở thị trấn.

Ngoài ra, nếu như đói quá thì cũng không thể xuống giếng được.

Nhìn bộ đồ lao động với chiếc áo khoác màu xanh lam và quần đen, nhìn lại mấy mảnh vá trên quần áo bản thân, cảm giác khi đi ngang qua bị người khác dùng ánh mắt giễu cợt đánh giá, Trần Đại Liễu có hơi xấu hổ.

Nhưng anh nghĩ lại, cái này thì có là gì, gian khổ và giản dị mới là giai cấp nông dân. Hơn nữa, mảnh vá thì có làm sao, cũng không ăn mất một miếng thịt nào của những người này. Ngược lại là những người này, nếu muốn ăn chút thịt còn phải tìm anh em bọn họ ở nông thôn để mua.

Trần Đại Liễu lái xe bò dừng lại ở một góc đường, nhìn chằm chằm vào những người đang đi qua lại một lúc, lúc này mới xác định được một người có vẻ cần mua thịt, bước tới thấp giọng hỏi.

“Ông anh, không, là đồng chí, đồng chí, anh muốn mua thịt thỏ không?”

Người đàn ông này ngoài năm mươi tuổi, lưng còng, tóc hơi bạc, mặc trên người bộ quần áo đã giặt đến bạc phếch, nhưng bên trong túi sơ mi vẫn còn cài một cây bút máy. Đây không phải là lần đầu tiên Trần Đại Liễu đến huyện thành, người mặc trang phục như vậy, nếu không phải là giáo viên thì cũng là cán bộ, tóm lại là cũng có chút của cải, có điều kiện.

Huống chi, anh tai thính, vừa rồi nghe được người đàn ông này lúc đi ra đã nói chuyện với những người đi cùng đường rằng ông ta muốn đến bệnh viện để xem đứa con mà vợ mới sinh.

Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện bên cạnh người đàn ông đang đi đường cúi đầu hỏi ông ta có muốn mua thịt thỏ không, ông ta lập tức sững sờ.

Người đàn ông đánh giá Trần Đại Liễu, nhìn thấy cách ăn mặc nông dân ở nông thôn của Trần Đại Liễu, quần trên đầu gối, trên mông đều có mảnh vá, một bộ dạng trung thực chất phác, lúc này người đàn ông mới thả lỏng cảnh giác một chút.

Người đàn ông này cũng không ngốc, kinh ngạc qua đi, vội vàng hỏi: “Thịt thỏ? Mua ở đâu?”

“Đồng chí, anh phải nói anh có muốn hay không đã. Nếu không mua thì tôi đi hỏi người khác.” Trần Đại Liễu làm bộ chuẩn bị rời đi, lúc anh đi bà cô đã đã nói, có thể bán được thì bán, không thể bán được thì đừng miễn cưỡng, người dân trong thành phố gian xảo lắm.

Nếu như Bạch Hi biết được nội tâm của Trần Đại Liễu nghĩ gì, nhất định sẽ tức giận đến đập bàn, lời nói ban đầu của cô là để cho anh ta xem bán được thì bán, bán không được thì mang về. Trên đường chú ý an toàn, đừng để bị lừa.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Năng Tiểu Thần Nông