Saved Font

Trước/51Sau

Thập Niên 70: An Bảo Đoàn Sủng

Chương 24:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hôm nay, hai người con gái đã gả ra ngoài của Trần gia là Trần Ngọc Liên cùng Trần Ngọc Phương cũng đến. Mặc dù, Trần Ngọc Liên ở gần đây hơn Trần Ngọc Phương, nhưng lại đến muộn hơn một chút, hơn nữa tinh thần có vẻ không tốt lắm.

“Chị, cháu gái nhỏ của chúng ta đúng là đáng yêu, người gặp người thích.” Trần Ngọc Phương nhìn chằm chằm An Bảo đang ngủ ngon lành trong lòng ngực mẹ mình: “Vốn dĩ Tuyết Nhi nhà em làn da cũng xem như là trắng, nhưng so ra vẫn kém với tiểu An Bảo.”

Trần Ngọc Liên cùng Trần Ngọc Phương đều có một trai một gái, lần này về nhà mẹ đẻ cũng dẫn theo hai đứa nhỏ. Mặc dù con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ xem như là khách, nhưng những trường hợp như tiệc đầy tháng hôm nay hai người vẫn hỗ trợ một chút, mấy đứa bé thì để bọn chúng chơi đùa cùng với anh chị em họ.

Trần Ngọc Phương thấy Đại Nha cõng Nhị Nha còn bị Vương Tiểu Thảo bắt làm việc cảm thấy không thuận mắt, liền gọi Đại Nha đến bên cạnh mình, như vậy con bé cõng theo em nó cũng không thể làm thêm việc gì. Cô chị dâu này của cô thật đúng là không biết yêu thương con gái mà.

“Mẹ chúng ta không phải thích cháu trai sao? Sao chị lại thấy bà rất thích cô cháu gái này, mệnh đứa bé này thật tốt, còn Xảo Xảo nhà chị sao lại…”

Trần Ngọc Liên thấy mẹ mình vẫn luôn ôm cô cháu gái nhỏ vào trong ngực, không chỉ yêu thương mà còn gióng trống khua chiêng làm tiệc đầy tháng cho đứa bé này, cô lại nghĩ đến con gái mình bị nhà chồng chướng mắt, suốt ngày bị mẹ chồng mắng chửi liền cảm thấy chua xót trong lòng. Cô không hiểu tại sao mẹ chồng mình lại chướng mắt cháu gái đến vậy.

Trần Ngọc Phương ít nhiều cũng biết suy nghĩ của chị mình, nhưng lại nói: “Em cũng cảm thấy hiếm lạ An Bảo, một đứa bé trắng trẻo mũm mỉm như vậy ai nhìn chẳng thích. Hơn nữa, mẹ cũng không phải ghét bỏ con gái, khi chúng ta chưa lấy chồng mặc dù không được đối xử tốt như An Bảo nhưng cũng không kém. Dù mẹ xem trọng con trai nhưng cũng không hà khắc với con gái. Thử nhìn những nhà khác thì mấy đứa cháu gái nhà này vẫn xem như được đối xử khá tốt.”

Nhìn thấy thân ảnh của Vương Tiểu Thảo, Trần Ngọc Phương nhịn không được nói: “Nhìn nương rồi lại nhìn chị dâu thứ hai nhà mình, đó mới là chân chính trọng nam khinh nữ. Đều có con gái nhưng em ba và vợ nó đều rất yêu thương An Bảo, nhưng chị dâu hai thì ngược lại. Cũng đều là cháu gái, mẹ chúng ta khẳng định là càng yêu thương An Bảo. Không nói đến việc An Bảo rất dễ làm người khác yêu thích, chị dâu hai với tư cách là một người mẹ còn không yêu thương mấy đứa Đại Nha thì mẹ chúng ta có thể sao.”

Vừa nói xong, cánh tay cô ấy đã bị Trần Ngọc Liên kéo lại, ý bảo Đại Nha vẫn còn ở bên cạnh. Mặc dù con bé còn nhỏ, có thể nghe không hiểu, nhưng chẳng may nghe hiểu thì sao. Dù Vương Tiểu Thảo đối xử với bé không tốt nhưng cũng là mẹ của bé, nếu để đứa bé này nghe cô nói về mẹ mình như vậy thì không tốt cho lắm.

Tính tình Trần Ngọc Phương có phần cương liệt, vốn dĩ cảm thấy Đại Nha cùng Nhị Nha bị chính mẹ mình đối xử tệ, vừa lúc chỗ các cô ngồi cũng không có người liền ngồi xổm xuống nói:

“Đại Nha, cô hai nói với con điều này, sau này con phải thân cận hơn với bà nội. Tuy rằng tính tình bà nội có chút hung dữ nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với mẹ con. Con nghĩ xem, ngày thường bà nội không đánh mắng cũng không cắt xén thức ăn của các con, đúng không? Trong thôn chúng ta có không ít người vừa đánh vừa mắng cháu gái, bắt làm việc nhiều lại không cho ăn cơm; so với những người đó thì bà nội các con tốt hơn nhiều, đúng không? Nghe lời cô gái, sau này phải gần gũi hơn với bà nội thì cuộc sống của các con cũng sẽ tốt hơn.”

Mặc dù, không thể xác định Đại Nha nghe hiểu được bao nhiêu, nhưng Trần Ngọc Phương vẫn tận lực khuyên bảo, nói không chừng sau này con bé hiểu ra thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn một chút.

Khuôn mặt Trần Đại Nha gầy gò, nước da vàng vọt nên đôi mắt trông có vẻ khá to. Lúc này, đôi mắt ấy đang sáng lên. Mặc dù, bé chỉ hơn năm tuổi nhưng trẻ em nhà nghèo thường hiểu chuyện sớm. Bé bị chính mẹ ruột ghét bỏ, cũng chưa từng có ai nói qua những lời như vậy với bé.

Hơn nữa, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng bé cũng biết phân biệt ai tốt ai xấu với mình. Nhìn đôi mắt cô hai ôn nhu đang chăm chú nhìn mình, Đại Nha nhẹ nhàng gật đầu. Bé sẽ suy nghĩ thật kỹ lời cô hai nói, biết đâu cuộc sống về sau của cô cùng em gái sẽ tốt lên.

Trần Ngọc Liên nghe thấy những lời em gái nói với cháu gái liền khe khẽ thở dài. Đáng tiếc, mẹ chồng cùng mẹ ruột cô không giống nhau, nếu không con gái mình cũng có thể sống tốt hơn.

Không chỉ thế, mẹ chồng cô rất thiên vị chú em chồng, điều duy nhất khiến cô cảm thấy mĩ mãn là chồng cô đối xử với cô và mấy đứa nhỏ rất tốt.

Lại nói đến mấy người Vương gia, từ lúc mâm thức ăn thứ nhất được dọn lên, hai ông bà Vương đều mỉm cười vừa lòng, xem ra lão bà Miêu Vân Anh kia đã tin những gì mình nói. Chỉ tiếc bên ngoài cũng có rất nhiều người đến ăn tiệc. Bà ta nghĩ, bất quá chỉ là một đứa bé gái bồi tiền thì cần gì phải làm tiệc trăng tròn, tiết kiệm tiền để lại cho cháu trai không phải tốt hơn sao. Tốt nhất là để lại cho người cháu ngoại trai kia của bà ta, như vậy Vương gia bọn họ cũng có thể được thơm lây.

“Đều ăn đi, ăn nhiều vào.”

Thật ra không cần bà Vương mở miệng, mấy người nhà họ Vương đã liên tục gắp thức ăn không ngừng. Mâm đồ ăn đầu tiên rất nhanh đã thấy đáy, nhưng mâm thức ăn thứ hai lại chậm chạp chưa thấy mang ra. Bởi vì mâm cải xào vẫn còn nhiều nước béo ngậy, nên trong lúc chờ đợi vợ Vương Đại Chuỳ liền bưng lên uống cho đỡ đói.

“Sao đến giờ vẫn chưa thấy mang thêm đồ ăn lên?” Vợ Vương Đại Chuỳ vừa liếm dầu dính quanh miệng vừa nói: “Mẹ, để con đi ra ngoài nhìn xem những bàn khác đã mang thức ăn lên chưa.”

“Đi đi.” Bà Vương cảm thấy hành động này của con dâu rất hợp ý bà.

Vợ Vương Đại Chuỳ đi ra thấy những bàn bên ngoài đều đã lên mâm đồ ăn thứ hai cũng không về phòng, mà trực tiếp đi đến nhà bếp thúc giục đồ ăn: “Vì sao còn chưa mang thêm đồ ăn cho bàn chúng tôi, tôi thấy những bàn khác đều đã lên mâm đồ ăn thứ hai.”

Vợ Vương Đại Chuỳ nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy cô em chồng Vương Tiểu Thảo, liền tìm một người phụ nữ đang giúp đỡ trong phòng bếp để hỏi.

Diêu Thúy Phân vẫn luôn ở trong bếp, nhìn thấy người Vương gia đến liền lập tức đi qua: “Chị dâu nhà thông gia, dù sao hai nhà chúng ta cũng là thông gia, ăn buổi sáng hay buổi chiều đều được mà, bây giờ cần lên thức ăn cho người trong thôn trước vì dù sao họ cũng là khách. Chị cứ về phòng trước đi, rất nhanh đồ ăn sẽ được mang lên, nơi này là nhà bếp khói lửa mịt mù lại nóng nực, chị về phòng chờ sẽ thoải mái hơn.”

Diêu Thúy Phân vừa nói vừa kéo tay vợ Vương Đại Chuỳ đưa về phòng của Vương Tiểu Thảo, dáng vẻ như muốn tốt cho cô ta: “Chị dâu nhà thông gia mau về phòng ngồi đợi, tôi thấy chị dẫn theo ba đứa nhỏ nên hãy quay về chăm sóc cho bọn nó một chút.”

“Thức ăn đều làm xong rồi, các người nhanh mang lên nhé.” Ngoài sân đầy người nên vợ Vương Đại Chuỳ cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò Diêu Thúy Phân nhanh chóng mang đồ ăn lên cho bọn họ. Cô ta thấy những bàn trong sân đều đang ăn một mâm thịt, bọn họ cũng muốn được ăn nha.

“Tôi biết rồi.” Diêu Thúy Phân nhanh chóng đẩy người ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Trước/51Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Chiến Thần