Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 16:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Sao anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi câu này? Không nhìn thấy mọi người đều phải xếp hàng sao? Anh dựa vào cái gì mà xua người ta đi? Hơn nữa, anh làm việc có thể dùng đầu óc chút được không hả? Anh không nhìn thấy đứa nhóc kia không phải là người bình thường sao? Còn nhỏ tuổi như vậy đã không sợ cường quyền, anh cho rằng nhà bình thường có thể nuôi dạy ra một đứa nhỏ như thế hả?”

Thẩm Phú Sơn chớp chớp đôi mắt, đột nhiên cười: “Vẫn là vợ tôi tốt với tôi.”

Tôn Văn Tĩnh tức giận đẩy anh một phen: “Cút qua một bên đi.”

Thẩm Phú Sơn cười hắc hắc: “Đừng giận mà, tôi đi xếp hàng mua bánh hạch đào cho em, nhân tiện hỏi thăm thử lai lịch thằng bé kia luôn.”

Tôn Văn Tĩnh lười để ý đến anh, Thẩm Phú Sơn lại quay vào Cung Tiêu Xã lần nữa.

Cậu bé kia rất nhanh đã đi ra, trong tay xách theo bịch bánh hạch đào.

Tôn Văn Tĩnh nhìn cậu ta, cậu bé cũng nhìn cô.

“Em trai à, vừa rồi không dọa đến em chứ? Người nọ chính là một tên bệnh tâm thần, em đừng có học theo anh ta…”

Cậu bé nhìn cô: “Anh ta là gì của chị? Vừa rồi nghe không ít người nói anh ta là một tên ác bá…”

Tôn Văn Tĩnh nghẹn lời, cười hơi có chút mất tự nhiên: “Chị là người nhà anh ta. Anh ta chỉ hù dọa người ta vậy thôi chứ không phải người xấu đâu.”

Cậu bé kia ồ một tiếng: “Chị gái à, chị trông có vẻ là người tốt, anh ta thì lại chẳng giống vậy. Hung hăng hống hách, vừa nhìn là biết không ra gì rồi.”

Tôn Văn Tĩnh cười khẽ: “Về nhà chị sẽ mắng anh ta một trận, em không bị dọa là tốt rồi.”

Cậu nhóc lắc lắc đầu: “Em lớn lên ở đại viện quân khu, mấy chuyện nhỏ nhặt này sao doạ được em.”

Lớn lên ở đại viện quân khu?

Vậy là từ tỉnh tới, Tôn Văn Tĩnh có chút hoảng hốt.

Cô sợ đứa bé này mang thù, sẽ về nói cho ba mẹ nó tới gây phiền toái cho Thẩm Phú Sơn.

Tôn Văn Tĩnh mỉm cười ôn hòa: “Em trai à, em thoạt nhìn rất có tinh thần trọng nghĩa, chắc chắn tương lai sẽ làm nên chuyện…”

Cậu bé được Tôn Văn Tĩnh khen thì hơi ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng: “Chị gái, em biết rồi, chị nói nhiều như vậy là không muốn em gây phiền toái cho anh ta đúng không. Chị yên tâm, em không phải người lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa em đến đây với anh hai, chiều nay là bọn em đi rồi…”

Tôn Văn Tĩnh không ngờ cậu bé này lại thành thật như vậy, cô chỉ tùy tiện dỗ dành nó mấy câu, thế mà nó đã nói tuốt luốt ra hết. Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, cậu bé này quá tinh khôn, chỉ vậy mà đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi.

Cậu bé đi rồi, Tôn Văn Tĩnh một người đứng đó trầm tư.

“Anh cho người đi theo đứa bé kia à?”

Thẩm Phú Sơn không phủ nhận.

Tôn Văn Tĩnh dậm dậm chân: “Kêu người của anh về đi. Đứa bé đấy lớn lên ở quân khu đại viện đấy, lại còn cùng anh hai nó đến đây nữa.”

Thẩm Phú Sơn nhướng mày, không nghĩ tới mình chỉ vào mua cái bánh hạch đào mà cô vợ nhỏ nhà mình đã nhanh chóng thăm dò hết gia phả con nhà người ta rồi.

“Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.”

Tôn Văn Tĩnh tức chết mất: “Anh là ngại mệnh mình dài lắm hay sao, đừng có động vào người không nên động vào.”

Thẩm Phú Sơn bị cô giáo dục thì có chút không vui. Nhưng biết cô là vì tốt cho mình nên cũng chỉ hừ hừ vài tiếng chứ không hề hé răng.

Tôn Văn Tĩnh không muốn đi dạo nữa nên hai người họ về nhà luôn. Về chưa được bao lâu, Thẩm Phú Sơn đã đi ra ngoài.

“Mình lo lắng cho anh ta làm gì? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà.”

Tôn Văn Tĩnh càng nghĩ càng bực bội, đem bánh hạch đào thành Thẩm Phú Sơn, dùng sức nhai rồm rộp.

Một hồi lâu tâm tình cô mới bình ổn lại, nghĩ ngợi một hồi lại có chút chán nản. Cứ mãi thế này thì sống sao nổi đây? Cả ngày cứ phải lo lắng đề phòng, sợ có một ngày nào đó cô phải ra đường nhặt xác cho anh ta.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Võ Thần