Saved Font

Trước/50Sau

Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Công tác mà mẹ anh ta hứa hẹn lại phải đợi sau khi bà ta về hưu mới có thể cho cô. Trong nhà toàn bộ gia đình anh cả và anh hai của Vương Quốc Khánh đều ở cùng một chỗ, cũng chẳng biết phần công tác đó có rơi xuống đầu cô hay không, mà bản thân Vương Quốc Khánh lại là một tên tra nam (gã đàn ông cặn bã) mười phần mười, không chỉ thích rượu chè bài bạc, còn thi thoảng vì cô không sinh ra đứa nhỏ nên đánh đập cô.

Cô không muốn làm ba mẹ lo lắng, đã tự một mình lo liệu chuyện ly hôn, sau này do cơ duyên xảo hợp mà thông qua bà con thân thích xa quen biết Cố Trung Quốc. Chính anh là người đã ra tay giúp đỡ cô ly hôn thuận lợi, kéo cô ra từ vực sâu tăm tối kia.

Giang Uyển nghĩ tới một câu cuối cùng Cố Trung Quốc nói trước khi chết, nếu chúng ta gặp nhau sớm một chút, sẽ tốt đẹp biết bao?

Trong lòng cô lập tức hạ quyết tâm, cô tuyệt đối không thể tiếp tục cưới tên Vương Quốc Khánh kia. Cô muốn đi tìm Cố Trung Quốc.

Kiếp này hãy để cô tới yêu anh trước.

Ở kiếp trước, anh đối xử với cô tốt như vậy, dịu dàng như vậy, thậm chí còn phải nói là ngoan ngoãn phục tùng cô vô điều kiện, cô còn lý do gì mà không yêu anh đây?

Sau khi Giang Uyển đã nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, cô nhẹ nhõm phun ra một ngụm buồn bực, tiếp đó đẩy cửa ra, thẳng thắn nói với Dương Quế Hoa đang chuẩn bị cơm trưa: “Mẹ, con không gả cho Vương Quốc Khánh, lòng con đã có người thương, con phải gả cho anh ấy!”

Dương Quế Hoa bị lời nói đường đột của con gái dọa sợ: “Con hô to gọi nhỏ như vậy làm cái gì chứ? Cái gì cơ? Con đã có người trong lòng rồi? Người ta là ai? Nhà ở nơi nào? Làm công việc gì?”

Giang Uyển hơi đau đầu khi nghe Dương Quế Hoa hỏi một đống câu dồn dập y như tra hộ khẩu, bởi vì giai đoạn này, cô vốn không biết bất cứ thông tin gì về Cố Trung Quốc, tất cả đều không biết, nhưng cô lại nhớ Cố Trung Quốc từng nói mùa thu năm 1970, anh đã tới thôn Đại Sơn tìm bảo mẫu.

Đây cũng là một lần khoảng cách giữa hai người bọn họ gần nhất.

Giang Uyển chỉ đơn giản đáp lại mẹ cho qua chuyện, cô muốn tới thôn cách vách tìm người môi giới bảo mẫu nổi tiếng xa gần kia.

Tại thôn Lý Gia cách vách, lúc này thôn dân và nhóm thanh niên trí thức đều đang khí thế ngất trời vội vàng thu hoạch vụ thu.

Giang Uyển men theo con đường nhỏ đi tới nên không làm bất cứ người nào chú ý. Trong lồng ngực cô đều là không khí tươi mát đến từ năm 1970, toàn thân cô tràn đầy cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn, rốt cuộc cô cũng có thể trở lại quá khứ, đây vốn là chuyện cực kỳ may mắn với con người.

Kỳ thật người môi giới bảo mẫu chính là một bà lão, chuyên môn giới thiệu người trong thôn vào trong thành làm bảo mẫu cho người ta, cái miệng rất kín, ánh mắt nhìn người lại cực kỳ sắc bén.

Mỗi lần bà ấy giới thiệu người đi làm bảo mẫu, chắc chắn sẽ làm được việc, chưa từng có một ai bị trả về, cho nên rất nhiều người đều nguyện ý tới tìm bà ấy giới thiệu.

Giang Uyển căn bản không muốn làm bảo mẫu gì đó, cô chỉ muốn thông qua người môi giới này để nói chuyện cùng Cố Trung Quốc, và chỉ cần được gặp anh một lần, cô nhất định có cách gả cho anh.

Hai bên bụi cỏ ven con đường khá rậm rạp, đã mọc cao gần đến đầu gối, Giang Uyển đi trên con đường nhỏ này, phải nhặt một nhánh cây khô ở bên đường, tùy ý gõ gõ đánh đánh.

Làm như vậy để dọa đi lũ rắn ẩn nấp trong bụi cỏ hai bên, tuy phần lớn lũ rắn trong thôn đều không có độc nhưng tốt nhất vẫn không nên gặp gỡ chúng nó thì hay hơn. Cô tương đối ghê tởm loại động vật thân mềm này.

Đột nhiên, Giang Uyển cảm giác mình vừa bị vướng vào thứ gì đó, trong lòng thầm cả kinh, chẳng lẽ cô đã gặp phải một thứ gì đó đáng ghê tởm rồi?

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Thần Y Xuống Núi