Saved Font

Trước/46Sau

Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức

Chương 19:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lâm Ái Quốc ngỡ ngàng quan sát người ngồi đối diện. Rõ ràng vẫn gương mặt tuấn tú lãng tử đó nhưng khí chất lại khác biệt hoàn toàn, hắn bình thản và điềm nhiên trước hết thảy mọi việc như thể đã nhìn thấu tường tận từng chân tơ kẽ tóc.

Lùi lại mấy ngày trước, hôm đó Lâm Ái Quốc được nghỉ phép nên quay về thăm cha mẹ Lý Đại Thuận. Buổi tối, hai anh em ngồi nhâm nhi vài chén, Lý Đại Thuận liền bật mí có quen biết một vị đại sư đoán mệnh cao tay lắm.

Vốn dĩ nhiều ngày nay liên tiếp xảy ra những chuyện xui xẻo, trong lòng bực bội không vui vì thế vừa nghe thấy bói toán là Lâm Ái Quốc động tâm liền. Song ngàn vạn lần anh không ngờ tới vị đại sư đoán mệnh thần thánh đó lại chính là nam thanh niên trí thức lưu manh khốn nạn nhất nhì thôn này - Văn Trạch Tài!

Tưởng bị thằng em họ chơi xỏ, Lâm Ái Quốc hầm hè quay sang liếc một cái cháy mắt, rất tiếc Lý Đại Thuận chẳng thèm để ý vì còn bận dài cổ ngóng trông màn biểu diễn của Văn Trạch Tài.

Chà chà, tò mò quá đi mất… Thấy thằng em cứ hí ha hí hửng hóng hớt như thằng khùng, sắc mặt Lâm Ái Quốc càng xám xịt nhưng anh cũng không nói thêm gì mà yên lặng móc ba đồng xu từ trong túi áo ngực, đặt trước mặt Văn Trạch Tài.

Văn Trạch Tài vươn tay nhặt lên một đồng, kề sát đèn dầu xem xét thật cẩn thẩn. Ồ, hàng tốt, hàng tốt! Thời buổi này mà có thể lùng được mấy món đồ cổ chứng tỏ Lâm Ái Quốc cũng có tí chút bản lĩnh.

Kiểm tra xong, Văn Trạch Tài thu cả ba đồng xu vào lòng bàn tay, kế đến úp hai tay vào nhau, lắc lắc mấy cái rồi bày ra một nụ cười hết sức niềm nở: “Xin hỏi quý khách muốn tính cái gì?”

Lý Ái Quốc nhíu chặt mày, sao cứ có cảm giác thằng cha này là dân lửa đảo chuyên nghiệp nhỉ.

Nhưng không sao, cùng lắm là đập cho nó một trận rồi cướp lại ba đồng xu là được chứ gì. Cứ để yên xem nó lươn lẹo đến đâu?!

Sau khi tự trấn định chính mình, Lý Ái Quốc mới chậm rãi lên tiếng: “Vừa sinh tôi ra mẹ tôi lìa đời, chưa được một tuổi thì cha mất, kế đến tôi nương nhờ nhà nào là nhà đó có người ra đi. Mãi tới năm 8 tuổi, có một người chú họ xa nhận cưu mang tôi, kể từ đó tôi mới tạm yên ổn. 33 năm sống trên đời tôi để ý hầu như những ai là anh em đồng nghiệp bên cạnh tôi đều gặp chuyện xui xẻo, không bệnh thì cũng xảy ra đổ máu, thương tật. Ngay chính bản thân tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, thậm chí ăn miếng cơm cũng nghẹn, uống miếng nước cũng sặc. Haizz, đen đủi bủa vây, tôi chán nản lắm rồi. Bởi thế tôi mới muốn tính xem có phải số Lâm Ái Quốc Tôi là Thiên sát cô tinh (*), khắc cha khắc mẹ, khắc hết mọi người xung quanh không?”

[(*)Thiên sát cô tinh là người có số mạng cô độc, những người thân bên cạnh hoặc gặp tai nạn, hoặc sẽ lần lượt ra đi không ai được trường thọ.]

Có lẽ vì phải gồng mình trải qua thời thơ ấu đầy bất hạnh, bị mọi người xa lánh ghẻ lạnh nên Lâm Ái Quốc đã luyện cho mình thái độ bất cần đời, thờ ơ, lạnh nhạt với tất cả, hễ ai không cùng quan điểm là đấm luôn khỏi lôi thôi nhiều lời. Duy nhất chú ba và gia đình cậu Lý là ngoại lệ vì chỉ có họ mới thực sự coi anh là con người còn những kẻ khác đều ra sức tránh né anh như tránh né một thứ gì đó xui rủi, gớm ghiếc và bẩn thỉu.

Văn Trạch Tài nghiêm túc đánh giá ngũ quan trên khuôn mặt Lâm Ái Quốc. Kế đến anh nhẹ nhàng xếp ba đồng xu xuống bàn rồi chỉ dẫn: “Theo thứ tự từ trái sang phải, anh lần lượt cầm lên từng đồng, vừa siết chặt vừa tập trung suy nghĩ tới điều mà mình muốn biết nhất, sau đó thả lại mặt bàn.”

Lâm Ái Quốc ngờ vực nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài khoảng mấy giây rồi mới bắt đầu làm theo.

Ngồi bên cạnh, Lý Đại Thuận hồi hộp không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào.

Keng…keng…keng… Ba đồng xu tuần tự rơi xuống mặt bàn, phát ra âm thanh sắc lạnh. Trong đó có một xu từ từ lăn tới trước mặt Văn Trạch Tài rồi mới dừng hẳn.

Phương thức gieo quẻ bằng đồng xu thường sử dụng ba đồng tiền cổ, bởi người xưa cho rằng những đồng xu cổ thông qua quá trình lưu chuyển của con người đã trải qua quãng thời gian dài và quan trọng nhất là tích tụ được linh khí của đất trời. Theo quy ước, mặt có chữ là mặt dương và mặt ngược lại là mặt âm.

Quẻ cũng được chia thành hai loại, thượng và hạ. Quẻ thượng là quẻ tốt, còn quẻ hạ chính là quẻ xấu.

Ở đây, khi Lâm Ái Quốc ném ra, có một đồng xu rơi xuống là mặt ngửa, kết hợp với hai xu còn lại mặt úp hoạ thành một dương hai âm chính là quẻ Khảm (**). Mà quẻ này biểu thị cho sự gian khổ và khó nhọc.

[(**)Quẻ Khảm, một trong 8 quẻ do hai hào âm ở trên và dưới, giữa là một hào dương hợp thành, tên quẻ là Khảm, có nghĩa là 'hãm' = rơi xuống, sa xuống hố sâu. Vật tượng trưng cơ bản là nước. Quẻ Khảm trên dưới là âm, giữa là một dương, giống tượng nước, với dụ ý rằng nước tuy bên ngoài là âm, nhưng bên trong lại hàm chứa chất dương. Quẻ khảm tượng trưng cho sự trùng trùng hiểm hãm, tuy nhiên chỉ cần kiên định cố gắng vượt qua về sau ắt được tôn sùng.]

Tại thời điểm ba đồng xu vừa nằm im, Lý Đại Thuận gần như không chờ nổi nữa mà lập tức đứng bật dậy, nhao nhao hỏi: “Quẻ gì, gieo ra quẻ gì???”

“Hạ hạ” Văn Trạch Tài nhíu mày rồi ngẩng đầu lên, một lần nữa quan sát thật kỹ ngũ quan của Lâm Ái Quốc: “Người mang mạng Thiên sát cô tinh tuy có hình tướng xấu nhưng hung tinh không chiếu trực tiếp tới bản thân mà ảnh hưởng mạnh mẽ đến những người kề cận xung quanh. Tuy nhiên theo như anh bảo dạo gần đây mình đang gặp phải nhiều chuyện xui xẻo, điều này quả thực vô lý…”

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết