Saved Font

Trước/46Sau

Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức

Chương 28:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Theo cháu đoán không quá một tháng bà sẽ gặp lại người mà mình mong nhớ bấy lâu.”

Bà Tả gắt gao dán chặt mắt vào mấy đồng tiền đang nằm im lìm trên mặt đất, kỳ thật những lời Văn Trạch Tài nói bà chả hiểu được bao nhiêu nhưng câu cuối cùng bà nghe rất rõ và nhớ rất kỹ.

Bà cất giọng khào khào, run rẩy hỏi: “Thật sự một…một tháng sau thằng ba sẽ về?”

Thấy đáy mắt bà Tả ầng ậc nước, nghẹn ngào chuẩn bị khóc đến nơi, bà Điền cuống quýt tít mù.

Chết rồi, toàn thể người dân thôn này đều biết sở dĩ bà Tả có thể gắng gượng tới ngày hôm nay tất cả là nhờ niềm hy vọng và cũng là chấp niệm duy nhất trong cuộc đời - được một lần trùng phùng với thằng con út! Vậy mà thằng rể “quý hoá” nhà này lại phán xanh rờn “nội trong một tháng chắc chắc sẽ gặp!”. Nếu nó đoán đúng thì không sao nhưng chẳng may có gì sai sót quá bằng gián tiếp hại chết một mạng người! Đến lúc đó Điền gia không biết phải đối diện với dân làng thế nào đây!

Trong khi mẹ vợ lo đứng lo ngồi, Văn Trạch Tài chẳng hề cảm thấy gì. Anh kiên định xác nhận lại với bà Tả: “Đúng, quẻ bà vừa gieo chỉ rõ như thế.”

Sau đó, anh rút lấy một tờ tiền, đẩy bốn tờ còn lại đến trước mặt bà rồi nói: “Cháu chỉ thu một đồng thôi, còn lại chỗ này bà cất lên đi.”

Những tờ tiền này đều nhăn đến độ không còn nhìn rõ hình dáng, chứng tỏ bà đã để dành rất lâu - rất lâu rồi!

Thế nhưng bà Tả kiên quyết không nhận: “Không được, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần con thôi.

Nếu tôi cầm tiền về lỡ đâu thằng ba không trở lại thì sao? Không không, tôi không cần tiền…”

Dứt lời, bà lập tức vớ lấy cây gậy trúc dựng ở góc tường, chậm rãi dò dẫm từng bước chân hướng về phía nhà mình.

Vừa hay đúng giờ tan tầm, mọi người ùa về nhà nghỉ ngơi ăn trưa, vậy nên rất đông người chứng kiến cảnh bà già điên vừa đi vừa lẩm nhẩm nói chuyện một mình, lúc thì cười thành tiếng lúc lại khóc nấc lên khiến ai trông thấy cũng sợ khiếp vía, vội vàng dạt sang một bên, tránh né thật xa.

Mắt thấy bà Tả bỏ đi mà nhất quyết không mang theo tiền, Văn Trạch Tài tính đuổi theo thì bị mẹ vợ giữ chặt tay ngăn cản: “Ai da, con đừng đuổi theo. Bà ấy nổi tiếng tính khí quật cường, một khi đã quyết định thì không ai xoay chuyển được đâu. Nhưng mà con bảo trong vòng một tháng con trai bà ấy sẽ quay về là thật hả? Chắc chắn chứ?”

Bà còn nhớ rõ thời điểm bị bắt cóc thằng bé đó đã lớn rồi, hiểu chuyện rồi. Với tầm tuổi ấy thừa sức nhớ đường về nhà hoặc giả ít nhất cũng phải nhớ tên cha tên mẹ chứ, đằng này bặt vô âm tín suốt bao năm trời. Sợ rằng lành ít dữ nhiều… Đáp lại sự nghi ngờ của mẹ vợ, Văn Trạch Tài thản nhiên có sao nói vậy: “Vâng, quẻ tượng chỉ rõ điều đó. Hơn nữa bà ấy là người có phúc tướng, chắc chắn sau này sẽ được hưởng hạnh phúc dài dài.”

Cái gì? Khoé miệng bà Điền bất giác giật tăng tăng. Sao càng nói càng thái quá vậy trời, bà ấy năm nay đã ngoài 70, sắp xuống lỗ đến nơi rồi mà dám mạnh miệng phán hưởng phúc dài dài?!

Đúng là phi lý!

Cùng lúc đó, người dân trong thôn bắt đầu râm ran lan truyền tin tức Văn Trạch Tài coi bói cho bà già điên… “Mấy người nghe chuyện gì chưa? Văn thanh niên trí thức nói nội trong vòng một tháng con trai út của bà điên chắc chắn sẽ quay về.”

Một thôn dân mặt rỗ lắc đầu quả quyết: “Vớ vẩn! Đằng đẵng hai mấy ba mươi năm còn chẳng ăn thua, huống hồ một tháng.”

Lập tức có người hưởng ứng ngay: “Tôi cũng cảm thấy chuyện này quá phi lý. Theo lý thuyết nếu người đó còn sống thì năm nay phải hơn ba mươi tuổi rồi. Nếu muốn về hẳn đã về từ lâu còn im ỉm kiểu này…haizz…mông lung lắm…”

“Ừhm, xem ra chuyện này không có khả năng rồi. Đúng là thằng mất dạy, đến bà lão lẩm cẩm cũng không tha!”

Những lời nghị luận to nhỏ này tất nhiên cả Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài đều nghe được.

Tuy nhiên hai vợ chồng không hẹn mà cùng chọn cách bỏ ngoài tai, tỏ thái độ bàng quan, thờ ơ trước tất cả.

Trên đường đi làm, Điền Tú Phương do dự bày tỏ quan điểm: “Anh ơi hay là mình lấy chỗ tiền đó mua cho bà Tả ít thực phẩm nha…”

Vì không quá tự tin nên càng về cuối câu, thanh âm cô càng lí nha lí nhí.

Tuy nhiên Điền Tú Phương ngàn vạn lần không ngờ chồng lại thoải mái gật đầu tán thành ngay: “Ừ, được đấy, cứ làm theo ý em đi. Đích thực bà ấy quá khổ rồi…”

Cùng là phụ nữ, cùng làm mẹ, hơn ai hết Điền Tú Phương rất thấu hiểu và cảm thông với tâm trạng của bà Tả. Giả dụ có một ngày Hiểu Hiểu đột nhiên biến mất, chắc cô cũng sẽ phát điên mất!

Ra tới ruộng, Văn Trạch Tài vừa bổ được nhát cuốc đầu tiên thì Lý Đại Thuận từ đâu chạy xồng xộc tới, rối rít hỏi thăm: “Này hôm nay anh xem bói cho bà Tả hả? Hy vọng là anh tính đúng chứ chẳng may sai không biết bà ấy có chịu nổi cú sốc này không nữa…”

Khác hẳn đám trẻ con trong làng, Lý Đại Thuận tương đối thích bà Tả. Nhớ khi còn nhỏ, có một lần phạm lỗi bị mẹ phạt đòn, Lý Đại Thuận khóc thút thít, cuống quýt tìm chỗ núp. Chả hiểu lúc ấy vì sao lại chui nhầm vào nhà bà Tả. Song bà ấy không mắng cũng không đuổi, hơn nữa còn dỗ dành cậu bằng một viên kẹo được cất giữ từ rất lâu. Tuy viên kẹo đã chảy chèm nhẹp mất đi hình dáng ban đầu, nhưng nó lại làm Lý Đại Thuận rất đỗi xúc động.

Kể từ đó trở đi, mỗi lần thấy cái bóng lưng còng còng thấp thoáng trên đường làng, Lý Đại Thuận không bao giờ học theo tụi bạn hò hét “bà già điên, bà già điên” mà luôn lễ phép gọi một tiếng “bà Tả”.

Văn Trạch Tài thầm thở dài, mấy cái lời này ngày hôm nay anh nghe nhiều đến độ tai sắp mọc kén luôn rồi. Mọi người làm sao thế nhỉ, nói thì không tin nhưng cứ thích hỏi. Như hồi trưa nay này, hết mẹ vợ đến cha vợ rồi anh vợ hợp lại hỏi tới hỏi lui, giờ lại đến lượt Lý Đại Thuận… haizz…chóng hết cả mặt… Cuối cùng, Văn Trạch Tài chỉ đáp đơn giản: “Chuyện này tôi không giải thích được. Đợi thời gian trả lời đi.”

Lý Đại Thuận gãi gãi đầu: “Công nhận, anh có nói ra tôi cũng chẳng hiểu được bao nhiêu. À lần trước anh bảo muốn cho Hiểu Hiểu đi học đúng không? Mấy ngày nữa là khai giảng rồi đấy.”

Nghe được tin tức tốt, Văn Trạch Tài lập tức thẳng lưng, hào hứng thấy rõ.

Cứ gửi con bé ở Điền gia mãi cũng không phải là cách. Hơn nữa Hiểu Hiểu là đứa trẻ có tư chất thông minh, cho đi học chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt. Và quan trọng nhất chính là anh muốn đưa con gái vào môi trường tập thể, có thầy cô, có bạn bè đồng trang lứa nhất định Hiểu Hiểu sẽ tự tin và hoạt bát hơn.

Buổi tối, theo lời mời, Văn Trạch Tài dắt vợ và con gái tới Lý gia dùng bữa.

Vốn dĩ Điền Tú Phương cảm thấy rất ngại, không muốn tham gia nhưng Văn Trạch Tài nói nếu mẹ con cô không đi thì anh cũng ở nhà. Cực chẳng đã, Điền Tú Phương đành phải ngượng ngùng cùng theo sang đây.

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Mạnh Nhất Cuồng Binh ( Lại Danh: Đô Thị Cuồng Kiêu Vai Chính: Trần Lục Hợp )